Quán Trà Nostalgia

Chương 11: 11: Khế Ước





Cyprus đứng cao cao tại thượng, gương mặt không tỏ rõ một chút hứng thú gì với những người đang sợ hãi trước mặt.

Tay của y siết chặt cổ của Chàng Hiệp Sĩ, khiến cậu trai ho khan, nhưng cũng không có ý định buông cậu ra.

Lúc chúng tôi tới nơi, mặt của cậu đã tím lại do thiếu không khí.

Gã Có Sừng sốt ruột gầm lên.
"Bố! Bố làm gì vậy?"
"Ta đang làm gì ư? Không phải chuyện của con." Cyprus liếc nhìn con trai mình, sau đó nhìn về phía tôi "Mà người đứng cạnh con có lẽ biết ta đang làm gì đấy.."
Người đứng bên cạnh Gã Có Sừng là tôi.
Salina đứng đằng sau khẽ hằn học.
"Gã muốn gì đây?"
"Thư của tôi." Y nói ngắn gọn, tay dường như siết chặt cổ Chàng Hiệp Sĩ hơn, khiến cậu ho khan "Em không trả lời thư của tôi."
Thư? Từ hôm đó tới giờ tôi không nhận được bức thư nào hết.

Tôi hơi chần chừ, lại thấy Chàng Hiệp Sĩ như sắp bị tắc thở đến nơi, nên tôi đành nói luôn.
"Tôi không nhận được bất cứ bức thư nào cả."
"Em nói dối." Y nghiêng đầu nhìn tôi, muốn tìm thấy dấu hiệu của lời nói dấu.
"Đây là sự thật.

Tôi không hề nhận được bức thư nào cả."
Lúc này, một con quỷ gầy gò thấp bè run rẩy bước tới gần kéo kéo áo choàng của Cyprus, muốn bảo gì đó.

Sau khi nghe tiếng thì thầm ấy xong, y lập tức đá nó đi, đồng thời buông lỏng cánh tay đang bóp cổ Chàng Hiệp Sĩ.

Cậu trai tóc vàng khuỵu xuống đất, ho khan kịch liệt.

Chẳng ai dám lao lên đỡ lấy cậu, ngoại trừ Gã Có Sừng: Hắn ôm lấy người hiệp sĩ đang nằm trên đất; chỉ vậy thôi, vì hắn cũng không biết làm gì hơn.

Cyprus chẳng hề để ý tới con trai đang luống cuống bên cạnh, y nhìn về phía tôi, cười khẽ.
"Xin lỗi, là lỗi của tôi.

Vậy thì, hẹn em trưa mai, chỗ cũ nhé."

Lại một cơn gió từ đâu thổi tới, và y biến mất trong không trung.

Mọi người chung quanh hoảng loạn thấy rõ, nhưng vẫn không quên Chàng Hiệp Sĩ đang nằm trong vòng tay của lãnh quỷ.

Họ tụm năm tụm ba bàn tán, cho tới khi Salina vượt lên đám đông, nói to.
"Tránh ra cho cậu ấy thở chứ! Này Cyril!" Chị tôi gọi thẳng tên Gã Có Sừng "Mang cậu ấy về nhà tôi đi, cậu biết ở đâu mà.

Mấy người nữa, thấy người gặp nạn không giúp thì thôi còn đứng bàn tán cái gì!"
Chàng Hiệp Sĩ tổng thể cũng không có việc gì, trên cổ còn hằn lại dấu tay rõ rệt.

Để Gã Có Sừng ở lại trông cậu hiệp sĩ đang ngủ mê man ấy, Salina kéo tôi vào phòng bếp.

Chị tức đến mức giậm chân, liên tục quở trách tôi.
"Không thể hiểu nổi em được, Saron! Sau tất cả những gì đã xảy ra, em vẫn khuất phục trước gã ta ư?"
"Chị nói nhỏ chút đi." Tôi liếc về phía căn phòng nơi Chàng Hiệp Sĩ và Gã Có Sừng đang ở "Em làm gì muốn dây dưa với gã chứ..

nhưng gã đang uy hiếp em.

Gã biết mọi bí mật của em, Salina."
Một khoảng im lặng kéo dài.

Salina dựa lên bàn bếp, trông cực kì mệt mỏi.

Tôi biết, mình đang làm chị lo lắng, mà bản thân tôi thì đâu thể trốn tránh mãi được.

Chị ngẩng đầu lên nhìn tôi, dường như muốn một câu khẳng định.
"Em nhất định đi gặp tên đó à?"
"Vâng."
"Thôi được." Chị thở dài "Nhớ bảo trọng."
"Chỗ cũ" mà Cyprus nói đến, nằm ở chính phòng làm việc của Gã Có Sừng.

Tuy nhiên Gã Có Sừng không hề biết tới sự tồn tại của căn phòng ẩn giấu kia, có lẽ do Cyprus chưa có ý định nói ra.

Khi hai kẻ canh gác cổng lâu đài của Gã Có Sừng nhìn thấy tôi, liền cung kính mở cổng lớn ra.
Ồ, vậy là y đã có chuẩn bị trước.
Rất, rất nhiều kệ sách.

Đó là suy nghĩ của tôi sau khi quay trở lại căn phòng.

Khi ấy, đứng trước nơi này, tôi chỉ nghĩ tới làm sao để có thể gặp Cyprus nhanh nhất có thể.

Vậy mà giờ đây, tôi chỉ mong mình có thể quên đi tất cả những gì đã xảy ra.

Ước gì, người từng mơ ước thật nhiều ấy không phải là tôi.

Ước gì người mà tôi từng ngưỡng mộ thật nhiều không phải là hắn.
Tôi lần tay trên kệ sách.

Liệu có một cuốn sách nào đó đóng vai trò là một cái cần gạt, và khi bạn kéo nó ra, thì kệ sách cũng sẽ mở ra một lối đi bí mật? Không, như thế quá lộ liễu.

Tôi dời sự chú ý của mình khỏi kệ sách, sau đó đặt toàn bộ tâm tư lên cánh cửa sổ to đùng duy nhất trong căn phòng.

Ánh nắng màu máu khiến tôi nheo mắt lại.
Thôi được rồi, chần chừ làm gì nữa.

Kết cục vẫn như vậy thôi mà.
Chạm tay lên khung cửa sổ lạnh ngắt, tôi khẽ nhắm mắt lại.


Một luồng hơi ấm chạy dọc cơ thể đến cánh tay.

Ánh nắng màu đỏ nhạt dần rồi biến mất, đằng sau tấm kính giờ là một màu đen sâu hoắm.

Tôi đẩy cánh cửa ra.
Đúng, đây là nơi mà ngày xưa tôi và Cyprus gặp nhau một cách bí mật.
Đằng sau cửa sổ là cầu thang dẫn xuống một căn phòng khác.

Nó giống như một tầng hầm trú ẩn, chỉ có những người được sự cho phép của chủ nhân căn phòng mới có quyền đi vào.

Và tôi (không may mắn) là người có được quyền ấy.

Từng bậc cầu thang dẫn xuống sâu hơn, tôi càng cảm thấy lạnh cóng tại sống lưng.

Tay tôi run lên vì lạnh, tôi phải hà hơi vào tay để giữ ấm.

Cuối cùng dãy cầu thang dài vô tận này cũng kết thúc khi tôi thấy ánh đèn màu cam leo lắt ở phía cuối.
Tôi dừng lại trước tầng hầm quen thuộc này.
Cả căn phòng được lát bằng gạch có hoa văn diễm lệ.

Chùm đèn duy nhất treo trên trần phòng chiếu rọi gương mặt kẻ ngồi phía dưới.

Y ngồi ở đó, ung dung thưởng thức ly rượu vang đỏ, không ngước lên nhìn tôi lấy một lần.
"Sao vậy, Saron? Đến đây rồi sao không ngồi xuống đi?" Cyprus ra hiệu cho tôi ngồi ở chỗ đối diện.
Chỉ một lúc thôi, không sao đâu.

Tôi tự trấn an bản thân, sau đó ngồi xuống chiếc ghế.

Y có vẻ hài lòng trước sự cam chịu của tôi, sau đó đặt ly rượu xuống.
"Em cũng uống đi."
"Đừng có lòng vòng nữa, nói luôn đi." Tôi bực dọc ngắt lời hắn "Điều kiện của anh là gì?"
"Gì vội vàng thế? Đừng có làm mất hứng vậy chứ." Bị ngắt lời như vậy, y hiển nhiên trở nên mất hứng, nhưng cố gắng ghìm lại cảm giác tức giận.

Ha, một bậc quỷ vương mà lại ghì lại cảm xúc của mình như vậy..
"Hừm, thôi được, những bí mật của em có vẻ khá thú vị đấy, và bản thân tôi cũng thích nó.."
Tôi cố gắng chờ y nói hết những câu nói sáo rỗng kia, để mặc y nghĩ ngợi.

Rôi y ngồi thẳng lưng, nhìn tôi cười cười.
"Thế này đi, em quay trở về với tôi thì sao?"
"!"
Tôi gần như đập bàn đứng dậy.


Cyprus có vẻ không mấy ngạc nhiên với thái độ của tôi.

Cổ họng tôi gần như không nói ra được gì, cho tới khi tôi bình tĩnh lại.
"Không bao giờ.."
"Ồ? Vậy là em đồng ý để tôi phun hết những bí mật này ra sao?"
"Không.."
Cyprus đứng dậy, từng bước nhẹ nhàng đến gần tôi.

Phải biết, một khi bạn đã định lập khế ước với một con quỷ, thì đừng hòng nó sẽ thả bạn đi dễ dàng.

Y đặt bàn tay lạnh cóng trên vai tôi, nói với giọng cảm thông.
"Chà, tôi biết là em sẽ không bỏ qua cho tôi dễ dàng như vậy đâu, nhưng với khế ước như này, thì chẳng phải em được lợi hơn sao?"
"Đừng có coi tôi như trẻ con nữa Cyprus!" Tôi bực dọc hất tay y ra "Đừng bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ quay lại cái nơi khỉ gió này!"
"Em.."
"Dừng lại đi! Mấy trăm năm trước tôi đi, anh không hề níu kéo.

Vậy mà bây giờ lại tỏ ra thương xót như vậy, vui lắm à? Tôi không quan tâm nữa, có chút việc cần xử lý..

Thế nên, vĩnh biệt."
Tôi hầm hầm mặt bước ra tầng hầm.

Khi tôi đặt chân lên bậc thang, tôi nghe Cyprus nói ở sau lưng.
"Em thật sự không hối hận sao?"
Không có câu trả lời nào được vang lên.

Tôi rời khỏi tầng hầm.
Cyprus bực bội ngồi thụp xuống ghế.

Đôi mắt của y lóe lên tia đỏ, như thể vừa ra quyết định tối cao.
"Được thôi, nếu vậy.."
Chúng ta sẽ phải mạnh tay hơn rồi..