Quan Tiên

Chương 94: Chương 94: Tính Sổ. (1+2)






“Cậu dám ăn nói như vậy sao?” Đường Diệc Huyên nhất thời cũng bị cái câu nói đó của hắn dọa cho sợ chết khiếp.
Cô ngẩn người nhìn Trần Thái Trung hồi lâu mới khẽ cười, gật đầu nói:
- Ha ha, xem ra, tôi phát hiện ra bí mật của cậu thật sự là tội ác tày trời rồi.
- Nói cũng không phải chị thích nói như thế.
Trần Thái Trung ngược lại lại chỉ trích cô. Có điều, vẻ mặt của hắn khá thành khẩn.
- Cô còn trẻ, hơn nữa, lại cực kỳ xinh đẹp, hoàn toàn có thể tái giá với một người khác, không cần sống giữ mình mệt mỏi như thế?
Đường Diệc Huyên đương nhiên biết bản thân mình xinh đẹp. Hơn nữa, cô cũng tự nhận thức được rằng sợ là khắp cả Thành phố Phượng Hoàng này cũng không tìm đâu ra được người đàn bà có thân hình đẹp như mình. Chẳng qua, cô thật sự không nghĩ tới, gã thanh niên trước mắt đây cứ như người mù, đương nhiên cũng biết mình xinh đẹp, chẳng phải là cậu ta có ý chí sắt đá sao?
- Hừ, lập gia đình? Làm gì có chuyện đơn giản vậy?
Cô hừ nhẹ một tiếng, nhưng lại không giải thích tiếp rằng: Liệu tôi dám như thế hay sao? Đó là tát vào mặt lão Bí thư đấy. Hơn nữa, ai có thể dám cam đoan về kẻ theo đuổi tôi? Không phải là sẽ nghi ngờ vì hiệu quả gì và mục tiêu lợi ích như thế nào sao?
Nhìn chị nàng ngồi một chỗ ngẩn người, mặt ngây ra, Trần Thái Trung hơi thấy bất nhẫn trong lòng. "Quên đi, người đàn bà này có thế lực rất lớn ở Thành phố Phượng Hoàng. Hay là thôi, cứ giúp chị ta cứu cái cây này đi vậy?
Một khi đã suy xét tới chuyện dấn thân trên quan trường, đầu óc của hắn lập tức linh hoạt hẳn lên. Vì thế, hắn làm ra vẻ do dự, hồi lâu mới cau mày gật đầu:
- Thôi thì cứ vậy đi. Tôi biết là chị có một số manh mối ở trong Thành phố Phượng Hoàng, có thể giúp tôi trên con đường quan lộ ...... Ừ, chính là tiến bộ một chút trong chốn quan trường được không?
- Đấy là điều kiện đấy à?
Đường Diệc Huyên nhớ tới lần trước hắn muốn làm người phát ngôn của Thị trưởng. Lần này, cô ta không cho rằng chuyện đó đáng cười chê nữa bởi vì rất rõ ràng đối phương là một nhân viên nhà nước ở cấp cơ sở, nhìn đã biết là sẽ là dạng người có lòng cầu tiến rất lâu dài.
Yêu cầu này khiến Đường tỷ có chút khó xử. Bởi vì cô đã nổi danh là người không dính dáng đến chính sự. Chẳng qua có điều kiện so với không điều kiện vẫn tốt hơn, chỉ cần người thanh niên này đồng ý nói ra điều kiện thì cái gì cũng có thể thương lượng được.
- Không phải là chỉ có mỗi điều kiện đó thôi đâu.
Trần Thái Trung lắc đầu. Người ta làm phụ nữ mà sao rõ ràng được, hắn cũng không muốn nhiều lời nữa.
- Phải giữ bí mật về năng lực của tôi, không được nói cho bất cứ ai biết. Kể cả là Mông Hiểu Diễm.

- Hiểu Diễm? Cậu biết cô ấy à?
Đường Diệc Huyên nhướn mày, chợt vuốt cằm,
- Không thành vấn đề. Yêu cầu này là đương nhiên.
- Chị không biết Mông Hiểu Diễm là bạn cùng học với tôi à?
Giờ thì đến lượt Trần Thái Trung giật mình.
- Hai mẹ con chị không liên lạc với nhau à?
- Ha ha, cậu thấy con chồng với mẹ kế có quan hệ tốt lúc nào à?
Đường Diệc Huyên cười giễu cợt. Đằng sau nụ cười lại là sự bất đắc dĩ sâu sắc:
- Trừ ngày giỗ của lão Bí thư, cô ta còn không cả về nhà nữa. Cô ta cho rằng ......
- Thôi quên đi, không nói đến chuyện này nữa.
Đường tỷ lắc đầu,
- Giờ có thể bắt đầu được chưa?
- À, có thể rồi.
Trần Thái Trung cũng có chút khó hiểu với mối quan hệ mẹ con này. Chẳng qua nghĩ lại thì chuyện này đâu có liên quan gì đến mình?
- Nhớ kỹ lời hứa hẹn của chị đấy!
Nói xong, hắn tùy tay khoa tay múa chân vài ba cái, rồi nhìn lại Đường Diệc Huyên bảo:
- Được rồi.
- Như vậy ...... Mà đã tốt rồi?

Đường Diệc Huyên cũng có chút không thể tin nổi vào hai mắt của mình.
- Cậu chắc chắn chứ?
Vô nghĩa! Đương nhiên là được rồi còn gì, nếu dùng nhiều linh khí hơn nữa thì cái cây tùng này có thể thành tinh mất! Trần Thái Trung rất không hài lòng, trừng mắt lườm chị nàng một cái.
- Sao nào? Chị không tin tôi hả?
Vô tình, hắn nói ra bằng giọng điệu của một kẻ bề trên. Đường Diệc Huyên cũng không chú ý tới chuyện này, vẫn ấp a ấp úng đặt câu hỏi:
- Không cần ...... Không cần phải kiểm tra lại một chút và .... Vân vân gì đó sao?
Lời nói của chị ta khiến Trần Thái Trung giật mình. "Đúng vậy, mình cũng nên lưu lại cái cớ. Vạn nhất mà người của chị ta giúp mình tiến bộ thì lúc đó còn có cái bím tóc mà túm chứ".
- Ừ, cái cây này bị bệnh nặng quá. Một lần không được. Về sau cứ cách mười ngày tôi tới điều trị một lần. Trong vòng một trăm ngày thì cam đoan là nó có thể khôi phục được!
Sau đó, Trần Thái Trung và Đường Diệc Huyên nói chuyện trở nên hữu hảo hơn. Bất kể là nói thế nào, Bí thư Trần của chúng ta rất thích nói chuyện phiếm. Mà quả phụ của Bí thư Mông lại một mình ở trong ngôi nhà rộng rãi trống trải quá lâu rồi.
Đáng tiếc nhất là, hai người tiếp xúc thật sự còn quá ít, nên những chủ đề cùng có hứng thú cũng không phải nhiều. Cho nên nói đi nói lại lại quay lại vấn đề con đường tiến bước của Trần Thái Trung.
- Tôi thực là không hiểu nổi. Bằng vào năng lực của cậu thì muốn tiến bộ không phải là chuyện quá đơn giản sao?
Đường Diệc Huyên quả thật là bị năng lực của hắn làm cho khuất phục một cách cực kỳ sâu sắc.
- Vì sao lại không sử dụng một ít thủ đoạn với các lãnh đạo chứ?
"Hừ, như thế thì có thể rèn luyện được chỉ số EQ sao?" Trần Thái Trung trong lòng thầm cười lạnh, nhưng ngoài miệng lại ra vẻ đạo mạo:
- Cái mà tôi chú trọng là quá trình. Có hiểu không? Quá trình mới là điều quan trọng. Tôi không muốn nhất định phải đạt tới vị trí gì. Tôi chỉ muốn thưởng thức tư vị của quá trình đó thôi!
Không hề nghi ngờ gì, câu trả lời này hoàn toàn phù hợp với những gì mà Đường Diệc Huyên hiểu về hắn. Cô gật gật đầu. Quả nhiên, cao nhân vẫn cứ là cao nhân. Có điều, nói như thế thì áp lực của cô cũng ít đi rất nhiều.
- Vậy thì thật là tốt. Giới quan trường ở Thành phố Phượng Hoàng bình thường tôi cũng không hay tiếp xúc. Thế này có được không? Tiểu Trần, về sau khi nào cậu có việc cần phải trợ giúp thì tôi lại ra mặt?

"Ngất! Chị thật ra rất là không khách khí. Như thế thì đánh rắn còn phải lựa roi nữa". Trần Thái Trung có chút buồn bực nhưng không muốn nói hẳn ra miệng. Hắn đương nhiên không thể lật lọng, lại làm hỏng danh tiếng lúc đầu của mình.
- Thực ra thế cũng không sao cả.
Hắn cười cười gật đầu, trong lòng cũng xuôi dần
- Kỳ thực, tôi cũng chỉ là vì cảm động sự chấp nhất này của chị thôi.Tôi rất hâm mộ Mông Thông.
o0o
Nói tới đây, hắn không ngờ ..... Chút ít cảm xúc, con người đều là như thế. Có một số thời điểm, đều sẽ trải qua cảm giác không hiểu ra sao cả. Hắn cười khổ một tiếng.
- Sau khi qua đời, ông ấy ít nhất còn có người nhớ thương tới mức khắc cốt ghi tâm.
Hắn không muốn nghĩ tới chuyện của bản thân mình, nhưng lúc này đây, những chuyện đó lại cứ bừng lên. Cơ hội tấn công Tử Phủ Kim tiên, người bình thường căn bản không thể tập kích hắn đúng giờ một cách chính xác như thế được. Không hề nghi ngờ gì là có người nội gián mật báo.
Chết một đời, ta giống như thật sự sống một cuộc đời thất bại. Đến cả một Bí thư Thị ủy nho nhỏ cũng không bằng. Nghĩ đến đây, hắn lại rơi vào tình trạng vô cùng cảm khái.
- Từ khi gặp cậu lần đầu tiên, tôi chỉ biết cậu không phải là người bình thường.
Đối diện với nụ cười khổ của hắn, không biết tại sao Đường Diệc Huyên lại cảm thấy có chút không đành lòng, không thể không nói ra một chút:
- Cậu chắc chắn là cũng sẽ có loại tâm trạng khắc cốt ghi tâm tương tự? Nếu không, tôi rất khó tưởng tượng là cậu sẽ tiến vào quan trường. Cái cô bé kia....có vẻ là rất được đó chứ?
“Hic, chị xem phim truyền hình này nhiều quá rồi sao?” Trần Thái Trung thật sự không thể tiêu hóa nổi cái kiểu tưởng tượng liên quan vô lý đến không tưởng này của phụ nữ. Phụ nữ, quả thật là động vật kỳ quái nhất. Hắn oán hận nhìn cô một cái, khóe miệng lộ ra một tia cười khinh miệt:
- Chị cảm thấy là trên thế giới này lại có người đàn bà nào đáng để cho tôi làm thế hay sao?
Khuôn mặt trắng nõn nà của Đường Diệc Huyên đột nhiên thoáng biến xanh. Cô không chịu đựng được kiểu ăn nói như thế. Đúng thế, hoàn toàn là không chịu đựng nổi. Cô không phải là người theo chủ nghĩa nữ quyền, nhưng chắc chắn là cô cũng tự nhận thức được bản thân mình là một người phụ nữ cực kỳ, cực kỳ ưu tú, bất kể là xét về mức độ chỉ số thông minh hay là xét về tướng mạo.
Cũng may, cuối cùng cũng coi như là cô là người phụ nữ đã được từng trải qua trường hợp thế này. Cô cố gắng nuốt xuống một hơi, mỉm cười gật đầu:
- Ha ha, cậu nói không sai. Tiểu Trần, cậu thật sự là rất kiệt xuất!
"Chị nói thế chẳng phải là vô nghĩa sao?" Trần Thái Trung ngạo mạn ngang nhiên gật đầu. Chính là, ngay lúc đó, hắn liền phát hiện hành vi của mình tựa hồ như có gì đó rất không thỏa đáng. Vì thế, lại lắc đầu, dẹp bỏ khuôn mặt tươi cười mà ra vẻ khiêm tốn:
- Ha ha, tôi đùa thôi. Kỳ thật ......
Kỳ thật hắn còn chưa kịp nói thêm gì nữa thì tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Chính là Cổ Sở trưởng gọi tới. Hắn gặp phiền toái rồi.
- Vừa rồi, Lưu Phó Cục trưởng phụ trách kỷ luật vừa đến đây, vừa lúc bắt tôi tại trận, nói tôi uống rượu giữa trưa, phải đình chỉ chức vụ của tôi. Thái Trung, cậu phải giúp tôi thôi.

- Thằng cha này bị bệnh à?
Trần Thái Trung nhướn mày,
- Giữa trưa không phải là thời gian công tác, uống rượu thì làm sao? Hắn ta quản chuyện cũng quá chặt đi?
- Vấn đề là, uống vào không ít, buổi chiều không phải sẽ có hơi rượu sao? Đây là không cho phép rồi. Có quy định đấy.
Lão Cổ ở đầu dây bên kia giải thích. Ông ta biết, Trần Thái Trung quá trẻ tuổi, cũng không phải là rất thành thạo quen thuộc ở chỗ Sở Công an kia.
- Sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của cảnh sát.
Ảnh hưởng tới hình tượng cái cọng lông thì có! Hiện giờ cảnh sát còn có hình tượng sao? Chuyện khác thì Trần Thái Trung không biết, nhưng hắn rất rõ ràng là đối với đại bộ phận cảnh sát thì chuyện uống rượu giữa trưa là chuyện thực sự rất bình thường. Quy định là quy định, nhưng mà tìm một cái cớ thì thật sự quá đơn giản.
Như vậy, nếu như Lưu Phó Cục trưởng này xử phạt lão Cổ thì có vẻ hơi kỳ quặc. Tốt xấu gì người ta cũng là chức Sở trưởng một Sở Công an cơ mà.
- Lão Cổ, cái lão Lưu Phó Cục trưởng kia là ở phân cục hay là ở thị cục thế? Làm sao mà ông lại phải uốn gối cong lưng như thế?
- Cong lưng cái rắm ý! Hắn ta cố ý chỉnh tôi đấy!
Lão Cổ rú lên ở đầu dây bên kia.
- Mẹ nó chứ, còn không phải là vì án tử của Triệu Mậu Bân thì là gì? Hắn biện hộ cho cái thằng ranh họ Triệu kia. Tôi không thèm để ý đến, kết qủa là ra tay làm cho tôi thành ra cái dạng này đây.
Hóa ra là bởi vì chuyện của mình à? Trần Thái Trung có chút đứng ngồi không yên. Triệu Mậu Bân chịu án phạt là do một tay lão Cổ xử lý. Hắn cũng không biết bên trong có trở lực nào hay không, mà lão Cổ cũng không tranh công kể cán với hắn. Hắn thực sự không biết, vì đòi lại sự công bằng ình lão Cổ không ngờ lại phải chịu một áp lực lớn đến vậy.
Kỳ thực, tình hình thực tế không phải đơn giản chỉ là như lão Cổ nói. Lưu Phó Cục trưởng đã gọi điện thoại cho lão Cổ. Thậm chí, lão Lưu này cũng biết là có một Bí thư Chính Pháp Ủy nho nhỏ đang chỉnh Triệu Mậu Bân. Nhưng ông ta lại không biết là người thanh niên kia là do ai sai sử cả.
Dù sao, ở phía sau kia chắc hẳn còn có người khác. Nếu như không nghe lời, lực lượng song phương đối lập nhau thì có phần quá đáng không thể tưởng tượng nổi, về cơ bản là không hợp logic.
Hiểu rõ điểm này, lúc Lưu Phó Cục trưởng gọi điện thoại đã cân nhắc lời ăn tiếng nói. Nhưng có điều dù sao làm lãnh đạo rồi thì kỹ xảo nói chuyện bình thường đều rất cao. Cho dù là ông ta phải công tâm hỗ trợ thì cũng phải chú ý đến cách nói chuyện.
Nhưng Cổ Hân lại mặc kệ chuyện này. Ông ta không hề làm theo chỉ thị cụ thể theo lời nói của Phó Cục trưởng. Coi như Lưu cục này cũng là được người ta nhờ vả, không làm sao được mới gọi điện thoại kiểu đối phó một lần thôi. Đối với cảnh sát thì kiểu tình huống này là rất thông thường.
Kỳ thật, từ lúc Cổ Hân này để Trần Thái Trung lên cành cây cao thì đã không thèm để Lưu Phó Cục trưởng của cơ quan giám sát kỷ luật chủ quản vào trong mắt rồi. Chẳng những là ở chức Phó, lại còn ở trong đơn vị kỷ luật quản lý ở phạm vi khu vực thôi. Với cái tầm tuổi đó thì quả thực là cái chức Phó này có cũng được mà không có cũng không sao.
Cho nên, Lưu cục bây giờ mới bắt đầu tính sổ. Rất bình thường, nhưng cũng thật bất ngờ ngoài ý liệu của Cổ Hân.