Xế chiều cùng ngày, Cổ Hân điện thoại cho Trần Thái Trung. Trải qua đột kích thẩm vấn, Triệu Mậu Bân đã thừa nhận, hắn là một trong những nam diễn viên trong ảnh.
- Chẳng qua, còn có một tin tức xấu,
Cổ Hân cười khổ một tiếng, thanh âm trở nên trầm trọng hẳn.
- Cậu có biết người cùng chụp ảnh với hắn là ai không? Cao Đào con trai của Cao Tiến Trung! Cậu bảo...
- Vẫn triệu tập như thường.
Vừa nghe đến tên Cao Tiến Trung, lửa giận của Trần Thái Trung liền nổi lên. Người này không phải là cục trưởng cục nhân sự sao? Chúng ta thi đỗ kỳ thi công chức, các ngươi lại không cho vào. Đại sỉ nhục như thế là sao không khiến cho hắn canh cánh trong lòng chứ?
Hắn cũng biết, phòng quy hoạch của hắn thật ra là thuộc quyền quản lý của cục nhân sự. Hắn làm việc ở nơi này hẳn sẽ phải chạm mặt những người đó. Chẳng qua, chuyện này gọi là ăn miếng trả miếng, có thù phải báo.
Mẹ kiếp, phong thủy luân chuyển, tôi còn chưa thèm tìm các người gây phiền toái thì các người đã tự tìm tới cửa rồi à? Trần Thái Trung cười lạnh một tiếng.
- Lão Cổ, không cần nói nữa. Tôi nói rồi đấy, hai người đó một người cũng không tha!
Thảo nào Triệu Mẫn Bân lại đem bạn gái ra đãi, tình cảm của hai vị thế giao này hiển nhiên là phải có phúc cùng hưởng rồi.
- Nhưng cục nhân sự so với cục điện nghiệp không giống nhau đâu.
Cổ Hân cố gắng giải thích.
- Thái Trung, cục điện nghiệp chỉ quản lý các xí nghiệp thôi. Còn động tới cục nhân sự là đụng tới lãnh đạo trực tiếp đấy....
- Được rồi, ông không cần nói nữa. Cứ bắt Cao Đào kia đi. Sau đó gọi cho tôi.
Trần Thái Trung hừ lạnh một tiếng.
- Để tôi đến chỗ ông tọa trấn xem có ngưu quỷ xà thần nào dám tới đây!
Cổ Hân cũng không phải là sợ gây sự với người của cục nhân sự. Trên thực tế mới tiếp xúc với Trần Thái Trung có vài ngày hắn đã chọc tới không ít cán bộ trung tầng trong thành phố Phượng Hoàng rồi. Tục ngữ có câu: Chấy rận nhiều cũng không thể cắn chết người!
Hắn sợ nhất là Trần Thái Trung lại ngại hoặc nể mặt mà nhất thời cao hứng buông tay. Lúc đó thì hắn có kêu trời cũng không thấu rồi. Bí thư khu ủy Hoàng thiên, bí thư khu ủy Hồng Sơn khu, khu trưởng khu Thành hồ, cục trưởng cục điện nghiệp, à, lại còn cục trưởng cục nhân sự nữa chứ. Nhiều nhân vật quan trọng như vậy, hắn chỉ nho nhỏ là một sở trưởng sở ngoại phái có thể đấu được sao?
Nghe thấy Trần Thái Trung nói như thế nhất thời thoải mái hơn nhiều.
- Ha ha, bí thư Thái Trung. Cậu cũng đừng vội vàng. Chút chuyện nhỏ này cứ giao cho lão Cổ đi. Cứ như vậy nhé, nếu mà Cao Tiến Trung kia dẫn người tới thì tôi sẽ gọi cho cậu, được không?
- Chẹp, vậy thì tôi không tới nữa vậy.
Trần Thái Trung vui vẻ cười lớn một tiếng. Nếu Cổ Hân không nói như vậy thì hắn còn muốn tới. Thôi thì giờ không đi cũng được. Nhưng nếu mà Cao Tiến Trung không tới thì hắn cũng không sao mà giải tỏa cục tức trong bụng này được.
- Lão Cổ, nếu đã theo tôi rồi thì tôi nhất định sẽ coi ông như người nhà. Chỉ cần ông không có ý gì không thì từ giờ trở đi, chuyện của ông sẽ là chuyện của tôi, hiểu chứ?
Hắn coi như đây là tuyên ngôn nhận Cổ sở trưởng làm đàn em!
- Hiểu rồi, ha ha, tôi đương nhiên là hiểu. Hai chúng ta là huynh đệ mà.
Cổ sở trưởng thật ra không muốn Trần Thái Trung gộp hắn vào mà chỉ muốn hắn không ngừng che chở ình là được. Tuy nhiên lão cũng chẳng nói ra, sợ là sẽ gây phản cảm.
- Đợi khi bắt được Cao Đào thì tôi sẽ lại gọi cho cậu nhé. Câu lạc bộ bắt đầu trang trí rồi. Tôi phải đi giám sát kỹ một chút mới được!
Đáng tiếc là Cao Đào lại không bắt được. Có người chứng minh hắn đã rời khỏi tỉnh Thiên Nam đi lưu học ở Úc. Mà chuyện mua dâm thì cũng không phải là tội danh lớn lắm, tất nhiên là không thế xuất ngoại truy nã người.
Chẳng qua áp lực từ nhà họ Triệu cũng không nhỏ. Ngay nửa ngày sau khi Triệu Mẫn Bân bị bắt, vô số cuộc điện thoại đã gọi tới, thậm chỉ cả phó cục trưởng cục điện nghiệp cũng tự mình chạy tới sở ngoại phái hỏi nguyên nhân.
Hoàn hảo là Cổ Hân lần này đã thông suốt, muốn biểu hiện cho Trần Thái Trung thấy, đứng vững trước tất cả áp lực, lấy tội danh " mua bán dâm" mà lập hồ sơ, lại báo cáo lên phân cục Hoành Sơn.
Báo lên trên thì tính chất sự việc sẽ nghiêm trọng hơn rất nhiều. Nếu viện kiểm sát của khu mà ra quyết định thì không chỉ có Triệu Mẫn Bân mà kể cả những lãnh đạo phân cục Hoành Sơn trực tiếp quản lý hắn cũng sẽ bị ảnh hưởng. Mọi người đều cảm thấy hành động của Cổ Hân lần này có vẻ chuyện bé xé ra to.
Dù sao thì đường đường là con trai của cục trưởng cục điện nghiệp, Triệu Mẫn Bân dưới áp lực như vậy nhưng cũng không bị ảnh hưởng gì. Chuyện này căn bản không phải là chuyện đại sự gì. Tiểu tử họ Triệu này chẳng qua chỉ là chơi bời một chút, chẳng lẽ người lại muốn nắm lấy đó làm điểm yếu sao?
Tạm giữ mười lăm ngày! Đây là kết quả mà chỉ có Cổ Hân mới hiểu được, đó đã là kết quả tốt nhất.
- Thái Trung hả, chẳng qua chỉ là hù dọa người thôi. Đơn giản chỉ đưa ra quyết định tạm giam mười lăm ngày chứ sở ngoại phái không có quyền ra quyết định tạm giam.
Chẳng đã nghiền gì cả. Trần Thái Trung không nói gì nhưng nghĩ lại thì hắn cũng cảm thấy thoải mái. Trên quan trường chuyện giết người không thấy máu rất nhiều, nếu như tiền đồ chính trị của kẻ kia đã bị chặn thì cũng có thể nói là mục đích của hắn đã đạt rồi.
Muốn hết giận thì đương nhiên là túm lấy Triệu Mẫn Bân mà hành hung một trận mới được. Vẫn là câu nói kia, phương thức chiến đấu quyết định phương thức tử vong khi thất bại.
Đây chắc cũng coi là một loại thỏa hiệp biến tướng nhỉ? Cúp điện thoại của Cổ Hân, Trần Thái Trung bất đắc dĩ thở dài một hơi. Đúng là mình vẫn chưa thích hợp để làm chính trị.
Lần sau nếu muốn chơi người khác thì có trực tiếp xử hắn là xong! Hắn âm thầm quyết định. Lần này không đưa được Triệu Mẫn Bân vào ngục là do chuẩn bị chưa đầy đủ. Mặc dù vậy nhưng năng lực quay chụp của Bưu mặt cẩu vẫn vượt xa xa ngoài dự kiến của hắn.
Lần sau...lần sau chuẩn bị kỹ xem sẽ làm tới mức gì?
Chuyện của Triệu Mẫn Bân coi như đã xong. Bí thư khu ủy Ngô Ngôn gọi điện tới muốn phó chủ nhiệm Trần đi tới khu ủy một chuyến. Phan Kha Mân - Phan chủ nhiệm lúc báo cho Trần Thái Trung ánh mắt cực kỳ kỳ quái:
- Thái Trung, bí thư Ngô muốn cậu tới phòng làm việc của cô ấy, ngay bây giờ!
Ngay bây giờ? Trần Thái Trung cầm điện thoại xem giờ, cuối cùng đã hiểu ý nghĩa của vẻ mặt của chủ nhiệm Phan vì sao lại mập mờ như vậy.
- Không phải chứ? Đã hết giờ làm việc rồi còn gì, thật sự là....