Lúc hai người đến khách sạn là khi đã bị rượu làm cho say sưa, thời gian cũng đã gần chín giờ. Sở trưởng Cổ càng uống càng hưng phấn, cảm thấy ở phòng quy hoạch này người tốt nhất chính là bí thư Trần, nhờ có hắn mà vận rủi của mình đều tan biến.
- Này, Thái Trung, hai ta nhất định phải hợp tác với nhau, nắm giữ lấy cái phòng quy hoạch đó.
Hắn quả là sống không uổng phí, đúng lúc này thì di động của hắn vang, sở trưởng Cổ nhấc máy lên, không nói câu nào, sắc mặt của hắn dần trở nên ngưng trọng, cuối cùng chỉ trả lời “ừm” chứ không hề lên tiếng.
Trần Thái Trung không đoán ra lai lịch của cú điện thoại này nhưng nhìn thấy thần sắc trầm trọng của Cổ Hân thì lòng hiếu kỳ nổi lên.
Thật vất vả để chờ Cổ Hân kết thúc cú điện thoại, Trần Thái Trung rốt cục cũng không kìm chế nổi nữa.
Lão Cổ, có chuyện gì vậy? Gặp phải phiền toái gì à? Có cần tôi hỗ trợ không?
“Không cần đâu”. Cổ Hân thiếu chút nữa thì thốt ra ba chữ này. Nhưng sau đó hắn suy nghĩ lại rằng, người trước mắt mình chính là bí thư Đảng ủy, có những thủ đoạn tày trời không ai ngờ tới được, lỡ như sau này… Có người để lộ ra chuyện này, thì mình không phải là tội nhân hay sao?
- Có chút phiền toái.
Sở trưởng Cổ đầu tiên thở dài một hơi, sau đó kiên trì nhìn thẳng vào Trần Thái Trung.
- À… người của tôi, đã bắt được một tên trộm.
Mẹ nó…
Trần Thái Trung định mắng. Hắn nhìn Cổ Hân cả nửa ngày trời, sau khi chắc chắn rằng đối phương không có ý định nói giỡn thì mới từ từ hỏi:
- Tên trộm kia… bị người của ông đánh chết sao?
Cảnh sát bắt trộm, thật sự là một điều hoàn toàn chính đáng. Nếu như không phải gặp phiền toái lớn thì chắc chắn sẽ không gọi điện thoại cho sở trưởng Cổ, còn làm cho vẻ mặt sở trưởng trở nên nghiêm trọng như vậy nữa.
Tác phong của cảnh sát Trần Thái Trung đã từng nghe qua. Một số người trong bọn họ thường tra tấn đến bức cung tội phạm và coi đây là một điều rất bình thường. Tuy nhiên, cảnh sát cũng là người, bọn họ cũng muốn thăng tiến, về điều này thì hắn hoàn toàn có thể lý giải được.
Cho nên, nhìn thấy bộ dạng khó xử của Cổ Hân, trực giác của hắn mách bảo rằng, tên trộm kia chắc là tám phần đã bị chịu đòn hiểm mà chết.
Điều này quả là không nhỏ, lỡ như chuyện này được đồn ra ngoài thì ngay cả bí thư Đảng ủy là hắn cũng phải chịu xui xẻo. Đây là chuyện phá sinh ở sở công an thuộc phòng quy hoạch đó!
Không ngờ, sở trưởng Cổ lại cười khổ một tiếng:
- Tên trộm đó không chết nhưng mà… việc hôm nay đã làm cho lão Lý phải chịu trách nhiệm. Cậu có biết rằng lão Lý là người thích uống rượu, hôm nay hắn lại uống không ít, cho nên…
- Ông mau nói đến chuyện mấu chốt đi!
Trần Thái Trung tức giận, vỗ mạnh bàn xuống khiến cho chén bát trên bàn không ngừng rung lắc. Con mẹ nó, có gì thì nói ra đi chứ. Tôi đang lo lắng cho chức vụ bí thư Đảng ủy của tôi.
Phó sở trưởng Lý uống hơi nhiều, mà tên trộm kia thì lại hơi láu cá. Ngoại trừ thừa nhận việc mình ăn trộm xe thì những thứ khác không chịu trẳ lời, cắn chặt hai hàm răng lại.
Sở trưởng Lý một khi đã tức giận thì hậu quả dĩ nhiên rất nghiêm trọng, tên trộm kia bị đánh cho chết đi sống lại.
Mọi người đều nói rằng xương cốt của bọn trộm rất cứng, không đánh chúng thì chúng không chịu nhận tội. Tuy nhiên, tên trộm này thì lại khác, xương hắn khá cứng, bị đánh đến mức gãy rời vẫn không chịu khai ra những chuyện khác.
- Được rồi, mày cứ chịu đựng đi.
Phó sở trưởng Lý không mừng không giân, hắn càng mạnh bạo thì tên trộm ngậm miệng càng chặt và lại càng làm cho hắn lại càng hưng phấn. Vi thế mà lão cảnh sát đã phải dùng rất nhiều chiêu thức như là "Yến song phi", "Thường nga bôn nguyệt", "Tiểu kê quá hà" ...
Cuối cùng, sau khi tới " hướng ngã khai pháo” thì tên trộm cũng không kìm nổi. - Không cần “hướng ngã khai pháo” tôi nói, tôi nói…
Tên trộm này cũng thật cứng đầu, nhưng bởi vì trong lòng sợ những thủ đoạn thâm hiểm của Lý sở trưởng cho nên đành phải mở miệng nhận tội.
- Được rồi, để tôi nói, mười ngày trước, tôi đã ăn trộm hơn một trăm vạn….
Lý sở trưởng làm sao tin được những lời này chứ? Có hơn trăm vạn người, định đi xe ta xi xem cát bao sao?
- Tiểu tử, xem như mày lợi hại, chúng ta tiếp tục chơi đùa nào.
- Những lời đó đều là thật mà!
Tên trộm hét to một tiếng, thê lương giống như ve rên rỉ vào mùa đông.
- Thật sự, cái thẻ ngân hàng đó, tôi có thể dẫn các ông đi lấy....
Cơn say của sở trưởng Lý nhanh chóng biến mất. Mẹ nó, vụ án này thật là lớn.
- Cái thẻ ngân hàng kia mày để ở chỗ nào?
Bời vì hưng phấn do sắp “phá được vụ án lứon” mà nhóm cảnh sát không đầy mười phút sau đãm nag vật chứng trở về. Mười tấm thẻ ngân hàng, mỗi tấm đều có sáu số.
Thẻ ngân hàng thật ra đến tận năm 2000 mới được phổ biến rộng rãi cho nên cảnh sát ở đây cảm thấy khá khó khăn với những tấm thẻ này.
- Mẹ nó, đây là những thứ gì? Tại sao tao chưa từng nghe nói tới.
Vào năm 97 ở thành phố Phượng Hoàng, số người có được tấm thẻ này không hề nhiều. Điều quan trọng chính là, sáu cảnh sát ở đây, chưa có người nào thấy cái này, việc này thật là kỳ quái.
Lão cảnh sát ghi thẩm vấn lại thấy thế thì hít một hơi dài:
- Những thứ này… không phải ở trong thư phòng của bí thư Quảng hay sao?
Bí thư Quảng là bí thư huyện ủy Hồng Sơn khu, năm nay ông đã 32 tuổi, là một cán bộ nổi tiếng. Có lời đồn nói rằng chẳng bao lâu nữa ông sẽ tiếp nhận chức phó bí thư trưởng. Đây chính là bậc thang để ông ta leo đến những vị trí cao hơn trong chính quyền thành phố.
Cán bộ tuổi trẻ đầy hữa hẹn. Cái này cũng không có gì là đáng chú ý, điều đáng nói ở đây chính là, mọi người đều biết, cha của bí thư Quảng chính là thường ủy tỉnh Thiên Nam, đại biểu nhân dân toàn quốc Quảng Thiên lâm.
Sở trưởng Lý nhất thời trợn tròn măt, nhấc chân đạp cho tên trôm kia một cước.
- Mẹ nó, không ngờ mày dám chơi tao sao?
Quả nhiên, tên trộm thật thâm hiểm. hắn là người bên ngoài cho nên không biết chủ nhân của chính ngôi nhà mà mình vào trộm. Nhưng ngôi nhà hắn vào trộm cửa nẻo không được tốt cho lắm, trong nhà cũng không có vật gì trân quý, chỉ có mấy tấm thẻ ngân hàng này. Thân phận chủ nhân kia, hắn làm sao biết được? Nhân dân công bộc, tuyệt đối là nhân dân công bộc!
Đúng lúc thân phận Quảng bí thư bị nêu ra. Khoảnh khắc này, vụ án đã trở nên nghiêm trọng, sở trưởng Lý nghĩ ngợi hồi lâu rồi mới gọi điện xin phép chỉ thị của Cổ Hân.
- Lão Cổ, chuyện này chúng tôi nghe theo ông, thực hiện nguyên tắc tập trung dân chủ thôi, cần phải tập trung ngay!