Nịnh hót như thế này quả là không còn gì để nói. Sở trưởng Cổ và Trần Thái Trung rất ít nói chuyện với nhau. Hai người gặp nhau thuần túy cũng chỉ nói chuyện tư mật mà thôi.
- Thái Trung, cậu thấy cái Khải Hoàn Môn đó sẽ trở thành chốn gì đây?
Trần Thái Trung hơi bối rồi, nhìn Sở trưởng Cổ từ trên xuống dười.
Lão Cổ à, đây là chuyện của Mười Bảy, ông quả nhiều như vậy để làm gì? Trong lòng ai mà chả có lòng tham phải không?
Mười Bảy có bao nhiêu tiền chứ?
Sở trưởng Cổ hừ một tiếng.
- Không nói dối cậu, ông chủ tương lai của chỗ đó ngoài ánh sáng là Mười Bảy nhưng trong bóng tối là tôi. Tiền để trang hoàng lại đều do tôi chi cả.
Chuyện này quả là vô cùng bí mật, nhưng vì muốn nhận được sự ủng hộ của Trần Thái Trung nên Cổ Hân không thể không nói thực. Chưa nói đến chuyện Trần Thái Trung là người của phòng quy hoạch nguyên việc hắn là bí thư Đảng ủy cũng đã có tầm ảnh hưởng lớn rồi.
Dĩ nhiên, nếu như hắn là một bí thư Đảng ủy bình thường thì Cổ Hân cũng chưa chắc phải làm như vậy. Theo thân phận mà luận thì chủ nhiệm Phan có sức nặng hơn nhiều so với bí thư Trương. Tuy nhiên tên Mười Bảy lớn lên từ nhỏ kia đã ám chỉ rằng: Khải Hoàn Môn sở dĩ suy sụp như thế này có quan hệ rất lớn đối với bí thư Trần này.
Thông tin này Mười Bảy không hề lộ ra mà chỉ ám chỉ trong lời nói cảu mình. Hắn sợ rằng sở trưởng Cổ không tỏ ra cảm kích với bí thư Trần thì sẽ đắc tôi với hắn. Mà một khi bí thư Trần cảm thấy khó chịu thì hậu quả tuyệt đối không nhỏ.
Cổ Hân cảm thấy hơi khó hiểu, anh em nhà Hách gia tại sao lại gặp chuyện không may đúng lúc này. Nghe thấy lời ám chỉ của Mười Bảy gã mới bừng tỉnh đại ngộ: Mình biết mà, Mười Bảy là người nhát gan, làm sao mà dám làm những chuyện như vậy chứ.
Vì những điều này, sở trưởng Cổ làm sao dám khinh thường Trần Thái Trung được nữa chứ? Hắn nịnh bợ vẫn còn chưa kịp nữa là… Có thể giết người mà không để lại dấu vết như vậy thì quả là tài giỏi.
Đáng tiếc là Trần Thái Trung không biết nguyên nhân của sự việc. Hắn không thấy Mười Bảy tới thì cảm thấy hơi khó chịu. Họ Cổ ông bỏ huynh đệ của ta qua một bên đế tới đây đàm phán một mình với tôi sao? Ông cảm thấy mình đủ sức nặng sao?
- Mười Bảy đâu? Vì sao nó không tới?
Ánh mắt của cảnh sát là sắc bén nhất trong tất cả các nghề nghiệp. Đây chính là lợi khí lớn nhất trong việc phá án. Sở trưởng Cổ phát hiện thấy Trần Thái Trung có vẻ không hài lòng thì không ngừng giải thích.
- Ha ha, Mười Bảy hắn đã đi giải quyết một số việc rồi….
Trần Thái Trung cảm thấy hơi kỳ lạ. Không phải mọi khi vào tầm này Mười Bảy đã tan sở rồi, còn đi làm chuyện gì nữa?
Sở trưởng Cổ nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt của hắn thì khẽ cười một tiếng. Trên mặt hiện lên một vẻ mờ ám:
- Đúng thế, câu lạc bộ vừa mới khai trương, cũng phải có một số tiểu thư đúng không? Mười Bảy hắn đã đi ra ngoài tìm các tiểu thư một lúc rồi sẽ trở về!
Hóa ra Mười Bảy đã nghĩ tới việc, một khi câu lạc bộ được khai trương thì trong phe Bạch đạo thì có sở trưởng Cổ, hắc đạo thì có bí thư Trần. Mình thì giống như là một con rối, như vậy thì…hơi nguy hiểm.
Cho nên, hắn chỉ có thể tình nguyện đi ra ngoài, tìm các nữ nhân để bàn việc làm ăn với các nàng. Nếu như các nữ nhân chịu hợp tác thì hắn còn có tiếng nói ở nơi này, còn không rất dễ bị người ta vứt bỏ ra ngoài đường.
- Tìm các tiểu thư ư?
Trong người Trần Thái Trung lập tức nóng lên. Nhưng sau đó hắn lập tức ý thức được hắn không thể tham dự được vào chuyện này. Đúng thế, hắn không thích các tiểu thư nhưng hắn không thể không thừa nhận một sự thật: Câu lạc bộ không có tiểu thư thì tuyệt đối là một nơi bỏ đi. Trình độ của các tiểu thư sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến sự hưng thịnh của câu lạc bộ.
Khách hàng chính là thượng đế, nếu như không chiều lòng khách hàng, thì công việc làm ăn chắc chắn sẽ sụp đổ.
Hy vọng rằng, Mười Bảy không bóc lột quá mức các tiểu thư này.
Trần Thái Trung không phát hiện ra rằng lối suy nghĩ của mình càng ngày càng giống như những người bình thường, càng ngày càng có trái tim.
- Hắn tìm tiểu thư ở đâu?
Trần Thái Trung quyết định tỏ ra thản nhiên với chuyện này.
- Ông có cảm thấy hắn làm việc được không?
- Tầm mắt của Mười Bảy, rất là tinh tế….
Sở trưởng Cổ khẽ cười. Ông có thể hiểu được tính tình của Mười Bảy. Ông dĩ nhiên hy vọng rằng Mười Bảy sẽ mang niềm vui trở về.
- Ngoại trừ hắn ít người làm được. Hắn là một người khá thành thạo trong chuyện này, có thể đánh người ta chết mà không phải đền mạng, cậu hãy xem trọng hắn.
Có phải tôi không muốn xem trọng hắn đâu. Trần Thái Trung thở dài, ai tên tiểu đệ này của mình, cũng quá đáng quá phải không?
- Câu lạc bộ này, khoảng chừng bao lâu thì được trang hoàng lại xong?
- Không lâu nữa, khoảng hai tháng là xong rồi.
Sở trưởng Cổ sớm đã tính toán đến chuyện này.
- Tiền để trang hoàng lại cũng không ít, phải đến hai vạn.
Hắn chưa nói xong thì di động của Trần Thái Trung đã vang lên, là số của tên Bưu mặt chó.
- Trần ca, anh có bận không? Em là tiểu bưu đây.
- Ừ, chuyện gì vậy?
Trần Thái Trung đang cân nhắc rằng mình phải kiếm tiền thế nào cho nên nhất thời cũng không nghĩ đến chuyện khác.
- Chuyện mà anh phân phó, em đã xử lý xong rồi.
- Bưu mặt chó cười tươi trong điện thoại.
- Hôm nay là hạn cuối cùng của hai tháng. Để tiểu Bưu em mang ảnh chụp tới cho anh được không? Anh đang ở đâu vậy?
Trần Thái Trung lúc này mới nhớ ra việc mà mình giao cho đối phương làm. Thời gian trôi qua, nỗi oán hận của hắn đối với Triệu Mậu Bân đã giảm đi không ít cho nên cũng không nghĩ đến chuyện này nữa. Nhưng mà Bưu mặt chó đã nhắc nhở hắn thì dĩ nhiên hắn cũng không muốn dừng lại.
- Ừ, tao đang ăn cơm ở quán “Hảo Vận Lai” với bạn bè. Mày đến đây tìm tao.
Không ba lâu sau, Bưu mặt chó đã đến nơi này. Lúc này sở trưởng Cổ và bí thư Trần vẫn còn đang bàn chuyện.
- Được rồi, chúng ta không bàn chuyện làm ăn nữa. cái tên mà Trần Thái Trung cậu nói trong điện thoại, có phải là Đại Bưu không?
Sở trưởng Cổ biết Bưu mặt chó. Ông nhướn mày, trong giọng nói có vẻ rất vui mừng.
- Cậu ló đầu tới đây làm gì vậy?
Bưu mặt chó cũng biết sở trưởng Cổ. Tuy nhiên hai người chưa từng nói chuyện với nhau, gã cuãng không sợ Sở trưởng Cổ này.
Ló đầu , ông dám nói tôi như vậy sao?
Gã cau mày trừng mắt nhìn sở trưởng Cổ, sau đó đưa mắt hướng tới Trần Thái Trung chào hỏi.
- Ha ha, Trần ca…