Quan Tiên

Chương 54: Chương 54: Có Cớ Ra Tay.






Mười Bảy làm sao nguyện ý được chứ? Càng là người thông minh thì càng sợ nỗi đau khổ xác thịt kia.
Nhưng, hắn không dám không đi. Trần Thái Trung tuy rằng không tỏ vẻ gì nhưng vết xe đổ của Hách lão Tam vẫn còn đó. Một người cả xương cốt cũng bị đánh gãy thì đừng nói là vì nguyên nhân gì, chỉ nói đến sự lãnh khốc của người ra tay thì ngay cả ác ma cũng không bằng.
Trong mắt tiên nhân thì phàm nhân sống vài chục năm thật sự giống như là loài kiến, huống chi là loài kiến làm ác chứ?
- Không phải, tiểu đệ đi, buổi chiều tối nay tiểu đệ sẽ đi.
Mười Bảy cố gắng tỏ ra tươi cười.
- Bây giờ là sáng sớm, bọn họ chắc là không đi làm.
Đây là lời nói thật lòng. Tuy nhiên hắn cũng muốn mượn cơ hội này để thương lượng với sở trưởng Cổ một chút, mong muốn tìm được hai cảnh sát cùng đi với hắn.
Đáng tiếc là sở trưởng Cổ lại không đáp ứng.
- Bây giờ tôi có thể phái người đi theo cậu nhưng vạn nhất bí thư Trần không đấu lại thế lực đằng sau của Hách gia thì không phải là cậu đã mang đến tai họa cho tôi sao? Cho nên chuyện này tốt nhất là cứ làm theo quy củ. Tôi nói này Mười Bảy, không phải là lần lượt từng người bị đánh hay sao? Muốn kiếm tiền còn sợ bị đánh à?
Thực ra, muốn đem anh em nhà Hách gia đi xử lý thì thật đúng là xem trọng bọn họ
Lưu manh cũng chia làm ba bảy loại, cũng theo kết cấu giống như là Kim Tự Tháp. Những người ngoài mặt đi trên con đường chân chính chưa chắc đã làm ít chuyện xấu hơn những lưu manh bình thường. Mục tiêu của bọn họ không phải là trở thành một tên lưu manh nhỏ bé mà là muốn trở thành một ông trùm, quấy rầy dân chúng. Làm khó các nhà giàu thì chẳng phải kiếm được nhiều tiền hơn ư?
Những tên lưu manh nhỏ bé cỡ chó mèo bình thường đều là những tên hại nước hại dân nhỏ bé mà thôi. Thậm chí bọn chúng cũng chưa được coi là lưu manh, trong đó anh em nhà Hách gia chính là những tên tiểu tốt hại nước hại dân.
Tuy nhiên hai năm nay, dựa vào đường ngang ngõ tắt bọn họ đã trở nên giàu có, kiếm được một số tài sản. Được tiền bạc hỗ trợ bọn họ đã cố gắng vươn tới tầng giữa của kim tự tháp.

Lúc Mười Bảy đi tới cửa Khải Hoản Môn, Hách lão đại cũng đang nói thầm với lão nhị.
- Mày có nghĩ rằng đây là do kẻ thù của chúng ta làm không?
- Kẻ thù cái rắm.
Hách lão nhị cười nhạt, hắn vẫn luôn luôn không hòa hợp với Hách lão đại.
- Anh cùng lắm chỉ dám đánh người xin cơm, ăn hiếp kẻ ăn mày mà thôi, còn nghĩ nghĩ mình thực sự đang đi trên con đường xã hội đen hay sao?
Lão Đại hơi giận.
- Lão Nhị, mày sao lại nói như vậy? Lão Tam như vậy xem ra mày có vẻ rất vui mừng thì phải.
- Anh mới vui mừng.
Lão nhị trừng mắt nhìn hắn một cái.
- Chuyện của lão Tam lần này… Aizzz, phải giải quyết thế nào đây?
Hai người đang tranh cãi thì người quản lý quán bỗng đi vào nói.
- Đại ca nhị ca, bên ngoài có một người tên là Mười Bảy, nói là người của phòng quy hoạch đến đây thu thuế.
- Mười Bảy sao?
Lão Đại lão Nhị liền đưa mắt nhìn nhau. Hai người bọn họ đều biết người này là ai, không chỉ vậy bọn họ còn biết lão Tam bình thường cũng không vừa mắt với tên Mười Bảy này.
- Hắn tại sao lại đến lúc này.
Lão Nhị nổi dận thét lên một tiếng.
- Hừ, bây giờ tôi sẽ đi ra ngoài xử lý hắn.
- Khoan đã lão Nhị!
Lão Đại ngăn cản lão Nhị lại.
- Mày có nghĩ rằng chính hắn đã sai người hại lão Tam không?
- Mặc kệ hắn có phải hay không.
Lão sốt ruột xắn tay áo hướng về phía cửa đi ra.
- Lúc này hắn đến rõ ràng là không có ý tốt. Thuế của phòng quy hoạch làm gì tới phiên hắn thu chứ?
- Nhị ca.

Đại Đường lên tiếng.
- Ngày hôm qua phòng quy hoạch có người đến nhưng sau đó Tam ca đã đuổi bọn chúng ra ngoài. Cái tên Mười Bảy này, liệu có phải là mượn cơ hội này để đòi nợ cho phòng quy hoạch hay không?
- Vậy thì càng phải đánh.
Lão Đại và lão Nhị đều đồng thanh trả lời. Thời khắc bây giờ danh dự của nhà họ Hách không thể bị mất.
Vì thế, rất không may mắn là Mười Bảy này đã bị các nhân viên sản nhảy đánh cho rụng cả răng. Cuối cùng hắn hít một hơi dài, thừa dịp mọi người chưa kịp ra tay đã liều mạng chạy thẳng tới đồn công an rồi mềm nhũn người ngồi xuống. Tốc độ của hắn có thể so sánh với cả Powell.
Đầu óc người này quả là không linh động. Trần Thái Trung ngồi trên xe nhìn cảnh tượng này lắc lắc đầu. Cậu chạy trở lại không phải xong rồi ư? Có tôi ở đây, ai dám đánh cậu chứ?
Trời chứng giám, Mười Bảy muốn như thế nhưng hắn nào biết rằng bí thư Trần có chiến đấu cùng mình hay không? Thời khắc quan trọng thì nên tin cậy cảnh sát thì hơn.
Trần Thái Trung mới trở về thì Mười Bảy đã gọi điện thoại cho hắn. Giọng nói trong điện thoại có vẻ hơn khó nghe vì mũi của hắn đã bị người ta đánh cho tẹt xuống.
- Trần ca, tôi đã ra trận cho anh, chuyện còn lại là của anh.
- Không ai có thể khi dễ người của tôi mà có thể bình yên vô sự được cả.
Trần Thái Trung hừ lạnh một tiếng, sau đó thong thả nói tiếp.
- Mười Bảy, lần này cậu phải chịu khổ rồi. Nói đi, cậu muốn tôi trừng trị hai người Hách gia kia thế nào?
Không ai có thể bình yên vô sự sau khi đã khi dễ người của tôi, những lời này khíên cho Mười Bảy thiếu chút nữa đã khóc thành tiếng. Những lời ấm lòng như vậy, đã bao nhiêu lâu rồi hắn chưa nghe chứ?
Người có thể làm được điều phi thường thì ** nhiên là người phi thường. Việc này hắn đã làm thật khéo léo, đã đạt tới cảnh giới không có sơ hở nào. Dĩ nhiên chuyện này cũng liên quan đến thiên tính của hắn nhưng cũng không thể không kể đến những việc mà hắn gặp phải trước kia-hắn đã từng phải nhận rất nhiều đau khổ!
Hắn thông minh cho nên không phải ăn đòn nhiều lắm, nhưng vẫn coi là bị thiệt thòi nhỏ. Nhưng cho dù là một người thông minh, vài chục cây gậy đập xuống thì cho dù là người sắt cũng không thể không kêu rên. Điều đáng tiếc chính là Mười Bảy không có viễn cảnh gì lớn cho nên đôi khi rất khó lên tiếng.
Những người khác đều xem mình như là thằng hề vậy! Trong lòng Mười Bảy hiểu rằng một số người muốn lợi dụng chút kiến thức của hắn mà thôi.
Cho nên khi nghe được những lời này của Trần Thái Trung, Mười Bảy vốn luôn bình tĩnh không hiểu sao lại trở nên luống cuống. Sau đó hắn quyết định:

- Giết hai chúng nó, Trần ca, giúp tôi giết hai người bọn chúng.
Thực ra hôm nay hắn phải chịu nhiều ấm ức, cho nên ăn nói cũng mạnh bạo hơn.
- Ừ, không thành vấn đề.
Trần Thái Trung căn bản không hề để ý đến mạng sống của loại người này. Còn về cái vấn đề “nhỏ nhoi” là nhân đạo thì hắn không thèm để ý, hai người bọn họ đều là hạng cặn bã, cứ trực tiếp giết họ rồi đốt thành tro là được..
- Có muốn giết chúng trước mặt cậu hay không?
- Đừng, Trần Ca.
Mười Bảy rốt cục cũng có phản ứng, giải thích với Trần Thái Trung là đây chỉ là yêu cầu vớ vẩn của hắn thôi.
- Tức giận mà thôi, là tôi tức giận nên mới nói như vậy.
- Cậu đùa tôi sao?
Trần Thái Trung khó chịu.
- Tôi nói với Mười Bảy cậu này, từ trước đến nay tôi chưa từng giết ai, vất vả lắm tôi mới hạ quyết tâm, giết hai người bọn họ hoặc giết cậu, cậu lựa chọn đi.
- Không sai, đây là lời nói thực. “Cuộc đời này” của hắn quả thực vẫn chưa từng giết người. Giết người hay giết tiên đều là chuyện của đời trước.