Quan Tiên

Chương 51: Chương 51: Thành Viên Quan Trọng Của Chính Phủ.






- Mảnh đất này tôi thuê chính là để kinh doanh giải trí.
Mười Bảy ngạc nhiên, người không biết còn tưởng hắn có nhiều tiền.
- Bí thư Trần, hôm qua cậu cũng thấy làm cái ngành giải trí kia thực sự là gà đẻ trứng vàng!
- Đó là anh nói chứ không phải là tôi nói.
Trần Thái Trung liếc mắt nhìn hắn một cái.
- Cho dù nó có đẻ ra trứng kim cương thì có liên quan gì đến tôi sao? Người được lợi chính là anh và phòng quy hoạch thôi.
Lời nói này của hắn ra vẻ kẻ cả không thèm khách khí. Tuy nhiên lại khiến cho Mười Bảy có kỳ vọng: Bí thư Trần quả nhiên là có biện pháp, không ngờ lại muốn đuổi người ta đi. Nếu suy xét về mặt lợi hại của vấn đề thì xem ra suy đoán của lão Cổ thật không sai!
Sở trưởng Cổ Hân cùng với Mười Bảy là hàng xóm láng giềng, khi còn bé đã rất thân quen với nhau. Hắn sớm biết chỉ có Mười Bảy mới có cách để xử lý Khải Hoàn Môn, tuy nhiên Hách gia huynh đệ có thế lực mạnh cho nên chỉ riêng một sở trưởng sở công an không thể giải quyết được.
Trong lòng sở trưởng Cổ đúng là đã bất mãn lâu với Khải Hoàn Môn và Hách gia kiêu ngạo rất lâu. Hắn ít nhất cũng là một lãnh đạo trong phân cục vậy mà bọn họ cũng không nể mặt. Là sở trưởng đại diện cho khu công an có quyền lực cho nên hắn có thể tiến cử miễn phí ột số người, thuận tiện kiếm chút nước khoáng miễn phí của bọn họ uống.
Cho nên hắn kiên quyết ủng hộ việc Mười Bảy xử lý Khải Hoàn Môn. Không chỉ vậy Mười Bảy còn nói, sau khi xử lý được Hách gia xong, khu đất đó sẽ để cho sở trưởng Cổ định đoạt và Thạch Hồng Kỳ hắn sẽ làm thuê cho sở trưởng.
Mười Bảy không có tiền nhưng Cổ Hân có. Cổ Hân là cảnh sát cho nên không phù hợp để đến những chỗ ăn chơi nhưng Mười Bảy thì có thể đi tới. Bề ngoài đây chính là một sự hợp tác có lợi, mọi người đều là lão hàng xóm nhiều năm của nhau, ai lại hãm hại ai chứ?

Một khi thực hiện được vụ làm ăn này, việc xử lý khu đất đó còn không phải dựa vào quyết định của sở trưởng Cổ hay sao? Nói ngươi không chơi gái, cả hai cởi quần lót ra rồi vẫn nói không chơi thì ăn thua gì. Nói ngươi chích thuốc phiện, trên cánh tay ngươi không có lỗ kim ta cũng chọc cho vài cái.
Nhưng vấn đề trước mắt vẫn chính là, xử lý huynh đệ Hách gia phải không?
Trần Thái Trung xuất hiện khiến ọi người có hy vọng. Cổ Hân thậm chí suốt đêm qua đã hỏi lai lịch của hắn và nghe xong hắn không thể không nhận ra được có điều gì đó ẩn tình. Sở trưởng Cổ phán đoán rằng: Người này tám chín phần mười chính là một người tài giỏi!
Dù sao, thử một chút cũng không chết người, Mười Bảy cũng hiểu đạo lý “Cầu phú quý trong nguy hiểm” này cho nên sáng sớm hôm nay hắn đã đề nghị với Phan chủ nhiệm về việc quy hoạch.
Phan chủ nhiệm chỉ quen biết sơ qua Mười Bảy mà thôi, khi nghe Mười Bảy muốn thuê khu đất của Khải Hoàn Môn trong lòng ông liền hiểu ra. Rõ ràng đây chính là thủ đoạn của người ta nhằm thu thập anh em Hách gia.
Thu thập anh em Hách gia đây là một chuyện tốt. Phan chủ nhiệm sớm đã bị ba anh em nhà này chèn ép làm cho tức giận nhưng hắn cũng không muốn xen vào chuyện này bởi vì trên quan trường, kết oán với nhiều người là chuyện không nên.
Cho nên lúc đầu hắn ăn nói rất khách sáo:
- Hợp đồng vẫn còn chưa tới kỳ hạn, trước kia có chuyện xảy ra. Chúng tôi phải giải quyết sổ sách, đây chính là nguyên tắc cơ bản nhất, tiểu Thạch cậu cần phải hiểu rõ.
Mười Bảy lanh lợi cười hì hì gật đầu.
- Nhưng, tôi nghe nói bọn họ không chịu nộp tiền thuế phải không?
- Aizzz, bọn họ cũng có khó khăn, chuyện này chúng tôi hiểu.

Phan chủ nhiệm gật gật đầu cẩn thận trả lời.
- Cho dù có giấy tờ ở đây, chúng ta cũng không nên đuổi bọn họ đi phải không?
Mười Bảy biết đây là tại vì chủ nhiệm đại nhân không muốn nhúng vào vũng nước đục này. Tuy nhiên hắn đã sớm có chuẩn bị cho chuyện này.
- Nếu tôi có thể mời bọn họ đi thì sao?
- Chuyện này thì chúng tôi dĩ nhiên sẽ ưu tiên xem xét hợp đồng với cậu.
Phan chủ nhiệm cười cười, trong mắt của ông hiện lên một vẻ khác thường.
- Tuy nhiên, khi tới thời điểm đó rồi thì cậu không thể học tập Khải Hoàn Môn đâu đấy.
- Điều đó là dĩ nhiên.
Mười Bảy liên tục gật đầu, trong lòng hắn thầm nghĩ, không bắt chước mới là lạ, tôi là thằng ngốc à? Các ông không đối phó nổi với anh em nhà Hách gia, tôi lại có thể đuổi bọn chúng đi, các ông chờ đợi tôi thành thực giao tiền sao?
Tuy nhiên, chuyện này sẽ nói sau. Điều quan trọng lúc này là hắn muốn lôi kéo Trần Thái Trung vào chuyện này.
- Đúng rồi, Phan chủ nhiệm, các ông ở nơi này có một bí thư Đảng ủy vừa mới đến, chuyện này có nên nói với anh ta một vài tiếng không?

- Chuyện này đúng là phải nói với hắn.
Phan chủ nhiệm trầm ngâm một chút rồi gật gật đầu. Trong mắt hắn hiện lên một vẻ trầm tư.
- Đảng ủy… cũng không phải là quản chuyện này sao?
Nghe Mười Bảy giải thích xong tất cả, Trần Thái Trung nhìn hắn, khóe môi nở ra một nụ cười lạnh.
- Mười Bảy, anh nhìn thấy tôi trẻ tuổi định lừa gạt phải không?
- Tôi làm sao dám chứ? Tôi cũng muốn tốt thôi. Bí thư Trần đã đồng ý thì tôi làm so có thể để cho ngài phải thiệt thòi chứ? Sau này cái khu giải trí kia làm ăn có lãi thì một phần sẽ thuộc về ngài. Xem như đó là một chút hảo ý của Mười Bảy tôi.
Mười Bảy làm sao dám trêu chọc đến hắn cho nên không ngừng vội vàng hứa hẹn.
Nhưng Trần Thái Trung cũng không để ý đến tiền. Hắn đã cẩn thận suy nghĩ, làm chuyện này thì có mang lại cho hắn thành tích gì chứ?
- Chuyện này tôi không có hứng thú, cũng không muốn quản. Còn về chuyện tiền bạc, ha ha, tôi không thiếu.
Không thiếu tiền sao? Chuyện này được rồi! Mười Bảy sớm đã có sự chuẩn bị, nếu như thiếu tiền thì đó mới là điều lạ.
- Ha ha, bí thư Trần, Mười Bảy mạo muội nói một câu với cậu, cậu ở đây chưa được bao lâu, có muốn thăng tiến hay không?
Thăng tiến ư? Điều này là dĩ nhiên, ai không muốn thăng quan tiến chức chứ?
Trần Thái Trung liếc nhìn hắn một cái:

- Tôi còn trẻ. Còn trẻ ai chẳng muốn thành đạt. Chẳng lẽ cậu cho rằng tôi phải ở trong phòng quy hoạch mà chờ về hưu sao?
Mười Bảy không để ý tới lời châm chích này, bất giác gật gật đầu:
- Chuyện này được thôi, thật lòng mà nói, bây giờ cậu chính là thành viên của chính phủ. Trong chính phủ cậu cần phải có có chỗ dựa vững chắc, cũng phải có những người bạn thân thiết. Trong xã hội, phải có người giúp đỡ mới tiến lên được.
Lời này, có đạo lý!
Trần Thái Trung gật gật đầu, ở trong tiên giới hắn chính là cô hồn dã quỷ lăn lộn. Thực lực hắn rất mạnh nhưng không phải đã bị người khác hãm hại sao? Có thể thấy được, muốn sống tốt cần phải có thế lực của chính mình!
Mười Bảy thấy hắn không nói gì thì hiểu được mình đã đi đúng hướng. Hắn nhanh chóng đổ thêm dầu vào lửa.
- Tôi biết, chỗ dựa vững chắc cậu không thiếu nhưng vẫn thiếu người phục vụ giúp cho phải không? Vừa rồi cậu cũng thấy cái tên tiểu quỷ đầy mụn nhọt kia dám lên mặt với cậu, đây là vì sao vậy? Bởi vì cậu thiếu người giúp đỡ, nếu như ở phòng quy hoạch mọi người đều kính trọng cậu thì cho hắn thêm hai lá gan nữa hắn cũng không dám.
Nhớ tới vừa rồi Mười Bảy cứng rắn đối xử với Triệu Phác, Trần Thái Trung không kìm được gật gật đầu. Tên Mười Bảy này, thật là có hiểu biết.
- Điều quan trọng chính là phải lung lạc được lòng người. Về chuyện này thì cậu vẫn chưa được lắm. Với lại, làm quan mà lời nói không có trọng lượng, không có tiền bạc thì làm quan còn ý vị gì chứ?
Thấy Trần Thái Trung đã động lòng, Mười Bảy cuối cùng cũng dìm thuyền.
- Dĩ nhiên, nếu như bí thư Trần không quan tâm thì tôi cũng phải làm. Tuy nhiên anh em Hách gia không phải là người tốt đẹp gì, chúng ta một khi xử lý không được thì sẽ gây ra chuyện lớn, đến lúc đó không phải là phiền phức rồi sao?
Chuyện đó là khi xảy ra sự kiện dữ dội gì đó. Trần Thái Trung này chính là bí thư Đảng ủy cho nên không thoát được can hệ. Mười Bảy là muốn đả động hắn, tuy nhiên những lời này được thốt ra cũng không khiến cho người ta thấy phản cảm.