Quan Tiên

Chương 50: Chương 50: Chuyện Này Không Liên Quan Tới Tôi






- Tôi chỉ nói hắn là đồ khốn kiếp thôi.
Triệu Phác từ từ đứng lên, cắn răng biện hộ ình, lời nói này của hắn không phải là quá nghiêm trọng chứ?
- Cậu mắng hắn là đồ khốn kiếp sao?
Trương bí thư dùng một ánh mắt kinh ngạc khác thường lặp lại câu nói này một lần, thật lâu sau ông vẫn không nói gì.
Trần Thái Trung cảm thấy hơi khó hiểu, cái từ khốn kiếp này rất khó nghe, tại sao bí thư ông lại lặp lại chứ? Tuy nhiên, dường như từ “khốn nạn” có vẻ dễ nghe hơn nhỉ?
- Vậy là hắn đánh cậu là đúng.
Bí thư Trương nhìn Triệu Phác lắc lắc đầu, vì việc này là do cậu khởi xướng ra.
- Lời khốn kiếp này, khiến cho người ta bị tổn thương. Ở rất nhiều nơi, từ này còn có nghĩa là loạn luân.
Trương bí thư kiến thức rộng rãi, nói hết những điều mình biết.
- Hừ, cậu mắng người như vậy, nếu tôi là tiểu Trần tôi cũng sẽ đánh cậu, đánh cậu quả là xứng đáng.
Trần Thái Trung nghe vậy thì há hốc mồm. Hắn bắt đầu hối hận, bí thư Trương nói như vậy có phải là một cái tát vừa rồi vẫn là quá nhẹ hay không? Tuy nhiên, cái điển cố của từ “khốn kiếp” này, là từ đâu ra mà có.
Ở phía sau, Mười Bảy liền tiến ra.
- Bí thư Trần, chủ nhiệm Phan kêu tôi đến đây tìm cậu để trao đổi một số chuyện.

Không phải chứ?
Trần Thái Trung nhìn Mười Bảy một cách hơi kỳ quái. Người này thực sự có thể nói chuyện với chủ nhiệm Phan, còn thực sự… tìm mình có việc gì sao
- Vậy à, vậy thì vào trong kia bàn bạc đi.
Mười Bảy cùng với chủ nhiệm Phan thật ra cũng không có giao tình quá nồng hậu, chỉ mới gặp qua vài lần mà thôi. Chỉ là chuyện tình hôm nay, nói về sự phù hợp thì Phan chủ nhiệm không muốn xuất đầu lộ diện cho nên phái hắn đến tìm bí thư Đảng ủy.
- Khu chợ ở phía đông thành phố tôi muốn nhận thầu nhưng Phan chủ nhiệm nói việc này phải được cả sự đồng ý của các anh.
Mười Bảy hướng thẳng về phía Trần Thái Trung nói chuyện.
- Chính là trên “Khải Hoàn Môn” trên bản đồ kia.
Khải Hoàn Môn, Trần Thái Trung đã từng nghe qua nơi đó hình như là có một cái sàn nhảy và cả quán bar. Hai năm trước ở đó là một vũ trường rất sôi động, là một nơi vô cùng nổi danh ở thành phố Phượng Hoàng, tiếng tăm lừng lấy.
- Khải Hoàn Môn cũng được trang hoàng rất lộng lẫy. Tuy nó lại được xây dựng ở một con đường khá vắng vẻ nhưng rất có danh được nhiều người biết đến cho nên “vũ trường JJ” ở đây rất hưng thịnh.
- Từ từ để tôi suy nghĩ một lúc đã.
Trần Thái Trung nhướn mày, cắt ngang lời nói của hắn:
- Cậu nói là chủ nhiệm Phan bảo tôi với cậu nói chuyện gì nhỉ? Tôi… tôi hình như là bí thư Đảng ủy phải không? Vụ làm ăn này tại sao lại tìm tới tôi?
Mười Bảy biết hắn vừa mới tới phòng quy hoạch cho nên có nhiều chuyện không rõ ràng, phải giải thích từng chuyện mới được.
- Mảnh đất Khải Hoàn Môn kia thuộc về sự quản lý của phòng quy hoạch. Sau này muốn nhận thầu cho vũ trường đó tôi nghĩ cần phải tìm các cậu.
Nói như vậy không phải là vô nghĩa hay sao? Nếu như không thuộc phần quản lý của phòng quy hoạch thì anh đến đây làm gì? Trần Thái Trung gật gật đầu:
- Nhưng công việc kinh doanh ở “Khải Hoàn Môn” bây giờ vẫn rất tốt, anh định chặn ngang lại, chẳng lẽ là… đã đến thời kỳ nhận thầu rồi sao?
- Việc nhận thầu thật ra vẫn chưa tới nhưng bây giờ bọn họ không chịu nộp thuế.
Tuy rằng bốn phía yên tĩnh nhưng Mười Bảy vẫn nhìn xung quanh, áp sát vào tai Trần Thái Trung, hạ giọng nói:
- Người ta chỉ quy hoạch lấy lệ không chịu làm đàng hoàng cho nên bọn họ không chịu giao tiền cho phòng quy hoạch.
Chà, đây là thấy tôi là người mới rồi sai khiến tôi sao? Trần Thái Trung cười lạnh, mình có thể bạc nhược như vậy sao?
- Về chuyện tiền nong tôi không quan tâm, Mười Bảy cậu hồ đồ gì vậy?
- Gia đình đó chính là Hách gia, bọn chúng chẳng những có người quen ở trên thành phố mà còn liên quan đến cả xã hội đen.
Mười Bảy cười cười:

- Cậu cho rằng bọn chủ nhiệm Phan không muốn lấy tiền sao? Bọn họ đến nước miếng cũng chảy ra nhưng vấn đề quan trọng chính là người ta không chịu ký hợp đồng.
- Cho nên anh muốn nhận thầu sao?
Trần Thái Trung nói thẳng. Chuyện tốt như thế này chủ nhiệm Phan có thể không đáp ứng được sao? Dù ông không biết Mười Bảy thì cũng sẽ vui vẻ nhận lời.
Hiển nhiên, chuyện này có vấn đề rất lớn.
- Nhưng Mười Bảy, người ta không tới ký hợp đồng thì anh định nhận thầu như thế nào?
- Đây là chủ nhiệm Phan muốn xem ý của cậu.
Mười Bảy cười cười nhìn hắn, ánh mắt này khiến cho Trần Thái Trung hơi khó chịu.
- Nếu bọn họ không giao tiền thì các anh sẽ thu hồi mảnh đất kia.
- Bọn họ thu lại là chuyện của bọn họ, liên quan gì tới tôi?
Trần Thái Trung khó chịu.
- Dù sao đi nữa chuyện thu hồi mảnh đất mà anh nói tôi cũng không quản. Tiến triển của việc quy hoạch không liên quan gì đến tôi, công việc của tôi chính là Công- Kiểm- Pháp.
- Nhưng bên Khải Hoàn Môn có thế lực rất mạnh.
Mười Bảy lộ vẻ đắc ý.
- Nếu như cứ cứng nhắc mà thu hồi và cậu không có lời giải thích rõ ràng vạn nhất xảy ra rắc rồi, chỉ có bí thư Đảng ủy cậu mới giải quyết được chuyện này.
- Tôi cảm thấy tên tiểu tử như anh thật hơi thiếu đạo đức, không ngờ lại muốn kéo tôi xuống nước.
Trần Thái Trung vươn tay chĩa vào người hắn. Tuy nhiên hắn cũng không muốn dưng lại. Ở thành phố có người quen sao? Xã hội đen có người quen sao? Thì cũng chẳng là cái gì.
- Phan chủ nhiệm thật sự muốn cứng rắn thu hồi lại sao?

- Ông ấy không dám, nếu không cũng không tới phiên tôi nhận thầu.
Mười Bảy cười lạnh, lộ phong thái của một lão gia. Hắn biết rõ ràng là dù sao cũng nên lưu lại chút gì đó, việc này có thể gây họa vào thân, ai dám động đến chứ?
- Nếu như ngày hôm qua tôi không quen biết bí thư Trần cậu thì hôm nay làm sao tôi dám đến chứ?
- Vậy là có ý gì?
Lông mày Trần Thái Trung nhíu lại.
Hóa ra từ nửa năm trước sàn nhảy chuyên nghiệp này đã không thể khôi phục lại được sự náo nhiệt như xưa nữa, càng ngày càng sa sút. Chuyện này hóa ra là thế.
Mà ba anh em nhà Hách gia đã đầu tư hơn mười vạn vào cái vũ trường này cho nên bọn chúng tuyệt đối không muốn sản nghiệp của mình tiêu tan. Vì vậy lúc phòng quy hoạch phái tới người đòi tiền luôn luôn bị đuổi về, ai mà dám nhiều lời với bọn chúng chứ?
Cho dù là người giỏi nhất cũng chỉ nói được vài câu với Hách lão Tam.
- Vũ trường này chúng ta đầu tư đến một trăm sáu mươi vạn, muốn thu hồi lại cũng được nhưng sau khi thu hồi được tiền đầu tư, chúng ta sẽ lập tức vỗ mông bước đi.
Yêu cầu này ai dám đáp ứng chứ? Đừng nói là không có nhiều tiền như vậy, cho dù có nhiều tiền thì cũng chẳng ai dám đáp ứng. Người ta tiếp tục đổ tiền vào thì phải làm sao? Vì chuyện công mà kết oán thù tư, có thằng ngu mới làm điều đó.
Mười Bảy đã muốn có mảnh đất này từ lâu rồi. Tuy nhiên về phương diện mặt mũi và tiền bạc hắn vẫn kém xa. Hơn nữa ba anh em nhà Hách gia cũng không phải là loại vừa, hai bên Hắc Bạch đều có giao du không tệ. Trong tay bọn họ lại có tiền, gặp phải chuyện gì cũng không ngại mà tiêu xài phung phí, vậy thì có thể làm được gì đây chứ?
Vốn là Mười Bảy đang cân nhắc làm thế nào để ăn được miếng thịt béo này thì gặp phải Trần Thái Trung, việc này đã cho hắn một tia hy vọng.