Quan Tiên

Chương 5: Chương 5: Đề Bài Cổ Quái.






Ngày hôm sau chính là ngày thi viết. Thi viết có hai môn, một môn thi viết về môn học cơ sở, chính là Kinh tế Chính trị và Chủ nghĩa Duy vật và ….v.v. Môn này không thành vấn đề với những thí sinh vừa tốt nghiệp trung học.
Môn thứ hai thì có chút khó khăn. Đề bài không ngờ là toàn từ trong tài liệu tham khảo. Hơn nữa đa phần lại toàn là bài tập điền chỗ trống hoặc là giải thích vấn đề, thật sự là làm cho nhiều thí sinh kinh ngạc. Chỉ có một câu cuối cùng, là trình bày và phân tích vấn đề thì không có liên quan gì đến tài liệu tham khảo cả.
Có người vui thì cũng có kẻ buồn. Thi xong ra có người nghiến răng nghiến lợi chửi bới, cũng có người tâm tình khoan khoái. Đương nhiên, Trần Thái Trung là người thuộc loại thứ hai rồi.
- Hừ, may mắn tìm được ít tiên linh lực để ghi nhớ hết đống sách đó vào đầu. Trả giá một tí cũng xứng đáng thật.
Dương Thiến Thiến tâm tình cũng không tồi. Thậm chí cô còn là người làm xong và nộp bài đầu tiên nữa. Cô đi ra cửa đứng chờ Trần Thái Trung.
Trần Thái Trung liếc mắt đã nhìn thấy cô bạn học, tủm tìm cười đi lại gần, hỏi:
- Ha ha, đến trả đồ cho tôi hả?
“Người này, làm sao lại ăn nói thế chứ?” Dương Thiến Thiến hơi ngẩn ra. Đúng là cô định đến trả đồ cho hắn, nhưng mà … ít ra thì cũng phải khách sáo một hai câu trước đã chứ. Ví dụ như là hỏi xem cô làm bài có được không hay thế nào chứ???
Nếu mà là từ ngày hôm qua trở về trước thì cô sẽ không yêu cầu Trần Thái Trung phải như thế. Khi đó, hai người chỉ là quan hệ bạn học hết sức bình thường. Nhưng lúc này đây, đã chia sẻ bí mật, cũng có cùng một mối quan tâm, chẳng lẽ lại không thân thiện hơn được một chút sao?
Đáng tiếc là với thằng ranh đang dương dương tự đắc này thì hắn cũng không tưởng được là một hành động tiểu nhân như thế đã hoàn toàn phơi bày mức độ EQ thấp kém của mình.

“Có lẽ anh ta thật sự chỉ coi mình là bạn học bình thường thôi” Dương Thiến Thiến hơi có chút mất mát. Cô cũng không biết vì sao lại có cảm xúc này nữa.
- Ha ha, đúng thế. Tôi đến trả lại cái vật kia cho anh.
Rất nhanh cô đã trở lại bình thường, tiện tay chứng tỏ một chút trình độ EQ của người bình thường cho gã quái nhân này biết.
- Anh làm bài thế nào?
Ba hôm sau công bố điểm thi, hai người họ đều trong danh sách đứng đầu, rơi vào đúng chỉ tiêu mười nhân viên công chức. Hai người lần lượt đứng thứ hai và thứ chín, có đủ điều kiện tham gia phỏng vấn vòng sau.
- Tôi thèm vào. Thế này là không công bằng.
Ngay nơi công bố điểm, có người lớn tiếng hò hét. Nếu đã thi trượt thì đương nhiên là sẽ có kẻ phá bĩnh.
- Đi đường vòng, nhất định là giao dịch trước rồi.
Lại có không ít người đấm ngực giậm chân phụ họa:
- Đúng thế, phải kiện, phải kiện bọn họ.

Rõ ràng là rất công bằng còn gì. Trần Thái Trung hơi bực mình. Vì phòng ngừa “sắp xếp nội bộ” mà mọi người hay nói, hắn đã mất kha khá khí lực để đưa ý thức “cần chú trọng việc chấm bài công bằng” vào trong não của mỗi người trong tổ kiểm tra. Những người này không phải là định chối bỏ việc làm của hắn đó chứ?
Hắn tuy là người đỗ thứ hai, nhưng làm gì có giao dịch hay đi đường vòng gì? Rõ ràng là đi thi bằng chính năng lực của mình cơ mà.
“Mà cũng vì miễn cưỡng đưa ý thức vào đầu họ, nên một ít tiên lực mà mình vất vả lắm mới tích cóp được cũng đã vơi mất phân nửa rồi.”
Hắn buồn bực muốn gào lên. Hơn nữa, ba ngày trước gặp ở địa điểm đăng ký, ký ức hắn vẫn còn mới mẻ, trở thành cái đích ọi người chỉ trích, tuyệt đối không phải là điều gì dễ chịu.
“Dù sao, những người này cũng chẳng phải đang nói mình.” Nghĩ thông suốt được điều này, hắn hạ hỏa, ôn hòa nhã nhặn trở lại. “Tổ kiểm tra muốn giải quyết thế nào thì là việc của bọn họ, mình nhảy vào làm gì? Cũng không đơn giản đâu nhé. Học được sự bàng quan, trong lòng hắn thậm chí còn có chút đắc ý nữa.
Dương Thiến Thiến cau mày lại gần hắn:
- Ôi, tôi đứng thứ chín. Nguy hiểm quá. Thái Trung, anh có biện pháp nào ổn không?
- Tôi có phải là thần tiên đâu.
Trần Thái Trung tiếc nuối lắc đầu. Dù có là thần tiên, hay là đi ngang qua đám thần tiên thì đó cũng chỉ là trước kia thôi. Phụ nữ mà, làm lãnh đạo giữ chức quyền làm cái gì chứ?

- Anh đến phỏng vấn ở vị trí nào?
Dương Thiến Thiến hơi hâm mộ nhìn hắn. Nhìn người ta đó, không hề quay cóp, chỉ có ôn tập một đêm mà đã đỗ thứ hai rồi.
- Lần này có lẽ là anh có hy vọng rồi. Điểm thi viết chiếm 70% rồi đó.
- Cục Nhân sự.
Trần Thái Trung không thể không có chút đắc ý, trả lời.
Cục Nhân sự lần này triệu tập thí sinh đến dự thi vào các vị trí khá tốt, chỉ đứng sau Bí thư Thị ủy. Tuy nhiên, mục tiêu mà Trần Thái Trung lựa chọn Cục Nhân sự cũng rất rõ ràng, nghe nói nơi đó phụ trách việc kiểm tra đánh giá và bổ nhiệm cán bộ (đương nhiên đây là tin vỉa hè hắn nghe được), nhất định sẽ có nhiều cơ hội được tiếp xúc với nhiều người rộng lượng. Giao tiếp kết nối với mọi người cũng sẽ khiến mình trưởng thành hơn, Trần Thái Trung không hề nghi ngờ gì điều này cả.
Đáng tiếc là vị trí ở Cục Nhân sự thật sự là quá tốt cho nên sớm đã bị người ta ngắm nghía, theo dõi. Cho dù bài thi viết của hắn đạt thành tích đứng thứ hai cũng không làm cho quyết tâm của những kẻ này dao động. Vì thế, khi vào phỏng vấn, Trần Thái Trung nhận được một cái đề bài rất cổ quái.
Phỏng vấn đưa ra đề mục là tùy tình hình, chủ yếu là vấn đề mà giám khảo sẽ đưa ra. Thí sinh cần phải dựa vào đề tài mà đưa ra quan điểm và cách nhìn của bản thân, rồi triển khai phân tích ra. Thí sinh còn phải chuẩn bị giải đáp sâu hơn các vấn đề có liên quan đến đề bài chính mà giám khảo đưa ra.
Phương pháp này sau khi đưa vào kỳ thi tuyển nhân viên công chức thì trở thành một nội dung thi viết, hình thành một kiểu đề bài khá đặc biệt – thân luận.
Tóm lại về mặt hình thức thì bài thi lần này không khác gì những cuộc kiểm tra thi cử trước kia cả. Tuy nhiên, có một điểm rất trọng yếu là yêu cầu tính thực tiễn đối với các vấn đề đưa ra, thí sinh không chỉ phải đưa ra cách giải thích và nhìn nhận của chính mình, quan trọng nhất là … thí sinh còn cần phải đề xuất phương án giải quyết hoặc thủ đoạn thực hiện, tất nhiên là phải mô tả tỉ mỉ hơn so với việc chỉ đưa ra phương hướng chỉ đạo biện pháp trên giấy tờ.
Đối với vị trí mà Trần Thái Trung đang thi vào, hắn cần phải chú ý hơn tới các phương án tổ chức cơ sở, thủ đoạn sát hạch, hoặc giả chính là một số nội dung có tính đại chúng hóa một cách khác thường.
Đáng tiếc là có người để ý tới cho nên nền tàng cơ sở của thí sinh cũng rất được chú ý. Cho nên, hắn nhận được một đề bài làm hắn nghẹn họng nhìn trân trối – Đối với hiện tượng xã hội mê muội với sự sùng bái phong kiến lạc hậu và thần tiên quỷ quái, anh/ chị có đánh giá thế nào?

Ngất mất! Trần Thái Trung thật sự có chút hôn mê. Hắn đã chuẩn bị không ít cho kỳ phỏng vấn này, còn cẩn thận nghiên cứ một số hiện tượng xã hội đang có nhiều tranh cãi, hơn nữa là còn nghiên cứu đến cả quan điểm mang tính quyền thế, thống trị nhất. Thế mà…
“Mình thi vào Cục Nhân sự chứ có phải là Cục Tôn giáo đâu” Hắn sửng sốt mất một lúc lâu rồi mới gian nan nuốt nước bọt:
- Àh, cá nhân tôi cho rằng thần tiên là không có thực. Nhưng còn giai cấp thống trị ngày xưa thì ….
Thật là làm khó cho hắn. Nhưng cũng chắc chắn là đề bài này rất có lợi đối với sự phát triển tình thương của hắn, mà lợi lớn là đằng khác. Đến cả đương sự cũng cho rằng La Thiên thượng tiên năm xưa rất ít khi nói dối. Thế mà hiện tại, ha ha ha. Tuy là chỉ có một bước tiến rất nhỏ, nhưng cũng có cảm giác rất quan trọng.
- Trình độ lý luận của thí sinh này ….chậc chậc,
Có người khinh thường lắc đầu, tuyệt không kiêng dè gì hắn đã phản bác ngay tại trận:
- Anh có thể đưa ra từ ba ví dụ trở lên chứng minh rằng thần tiên không có thực không?
“Bảo mình đưa ra ví dụ chứng minh thần tiên có thực có phải là dễ dàng hơn không”, Trần Thái Trung âm thầm oán giận, nhưng vẫn đáp:
- À, ví dụ như là Hoài Nam Vương Lưu An, một người làm quan cả họ được nhờ….
Kẻ có tên Lưu An này tuyệt đối không hề có thực. Trên tiên giới cơ bản là chẳng có ai tên như thế cả.