Quan Tiên

Chương 434: Chương 434: Thử Nghiệm Một Chút





Cùng với vẻ mặt khó coi đang dần lộ ra của công ty Hoa Thái, Trần Thái Trung thật sự hiểu rõ một chút, tại sao con người bây giờ lại tức giận công ti bất động sản nhiều như vậy. Một người không màng đến lợi ích của chủ đất đai, chỉ lo những người tính toán với mình, sao có thể không bị người đời chỉ trích cơ chứ?
Hơn nữa, không những họ ngồi xem Đinh Tiểu Ninh bị đánh, mà còn có ý ẩu đả với mình. Lại cùng là bọn lưu manh cấu kết trong xã hội này, có chút hương vị của “lưu manh có giấy phép”. May mà là hắn, nếu như đổi lại là người khác, trước mắt có may hay không thì cũng đã an định hết rồi.
Mối đại hận này, đương nhiên hắn muốn khai tử công ti này, không ngờ lại chọc vào đầu tôi. Từ trước đến nay chỉ có anh đây đi ức hiếp người khác.
Thư viện Túy Lộ có bị khai tử hay không, nên giải quyết như thế nào, vậy thì phải cọi trọng một chút phương pháp phương thức.
Vừa lúc, chuyện này được xảy ra ở trong quận Hoành Sơn, không thiếu được việc hắn muốn suy nghĩ một lúc, vẫn đều nghe nói: “Giấu trên không giấu dưới” là thiết luật của quan trường. Vậy thì, tôi xử tệ với bên dưới một chút, để xem xem sẽ mang lại những phản ứng như thế nào?
Dù sao đi nữa lãnh đạo của thành phố Phượng Hoàng, đặc biệt là hai nhân vật số một của Đảng và Chính phủ Chương Nghiêu Đông và Đoàn Vệ Hoa, đều khá quan tâm đến hắn. Kì thực, nói quan tâm là vô nghĩa, trò chơi đó có thể thay đổi bất cứ lúc nào, quan trọng là trước mắt hai vị lãnh đạo đó đang yêu cầu hắn, hắn có gì mà phải sợ chứ?
Về tỉnh, ai có thể vượt qua được Mông Nghệ?
Hắn không cho rằng Hằng Thái có khả năng kết giao được tới cấp trung ương. Nếu như có năng lực đó, họ sớm đã lăn lộn ở Tố Ba rồi. Ngành bất động sản ở đó còn mạnh hơn một chút so với Phượng Hoàng, hoặc giá cả ở hai thành phố này không chênh lệch lớn lắm, nhưng Tố Ba dù sao cũng là tỉnh thành, dân số và quy mô thành thị đều không phát triển được như Phượng Hoàng.
Vì vậy, hắn quyết định chơi vui vẻ một chút, trong lòng sớm đã có tính toán. Hằng Thái các người dám ra tay, thì anh đây cho dù có không nuốt trôi, cũng phải cắn lại mấy người một miếng thật lớn, khiến mấy người phải biết thân biết phận.
Chủ nhiệm đó cũng nhìn thấy Trần Thái Trung dường như có ý kiêng dè, vẻ mặt lập tức trở nên vui vẻ hòa nhã hẳn lên. Thư viện Túy Lộ dường như vừa mới quỳ ở trên đất, căn bản không phải hắn như vậy:
- Tôi cũng không muốn làm kinh động đến Tào tổng. Vì thế, tôi hi vọng có thể bỏ ra mười ngàn đồng, sau đó bắt hung thủ đánh người lại. Như vậy là xong...vừa nãy không phải anh cũng đánh người của chúng tôi sao?
Đây cũng còn may là Bí thư Ngũ Độc nổi tiếng độc ác ở bên ngoài, đối với những người khác, hắn tuyệt đối sẽ không thương lượng như vậy đâu.
- Ba điều kiện của tôi, đáp ứng hay không đáp ứng, tùy mấy người.*

Trần Thái Trung cười nhạt một tiếng, xem ra dường như có chút mạnh miệng.
- Tuy nhiên, các anh ở Phượng Hoàng đều có nhà cửa cả chứ ? Ha ha...Đến lúc đó lại xảy ra vụ giao thông gì, hay rơi từ trên cao xuống hoặc biệt vô âm tín,...thì chỉ có các anh bận mà thôi...
- Anh!
Chủ nhiệm giận dữ nhìn hắn, trong lòng thật sự muốn nhịn nhưng cũng không thể nhịn được nữa. Tuy nhiên, những lời nói này của Trần Thái Trung cũng thức tỉnh ông ta, thế lực của con người này trong thế giới ngầm ở thành phố Phượng Hoàng cũng có thể chịu đựng được Hằng Thái..*
Vậy thì chỉ có thể thông qua người của giới quan chức, đến để kết nối với nhau. Chủ nhiệm suy nghĩ một lúc, đứng dậy rồi đi ra ngoài, gọi điện thoại. Trần Thái Trung cũng dẫn theo Mông Hiểu Diễm và Đinh Tiểu Ninh ra theo, cũng đứng ở ngoài cửa, nhìn một cách lạnh lùng vào cuộc điện thoại mà hắn đang cầu cứu, một chút ý nghĩ ngăn cản đều không có.
Không bao lâu, Chủ tịch quận Hoành Sơn liền gọi điện thoại đến cho Trần Thái Trung:
- Trưởng phòng Trần, nghe nói anh cùng với người của công ty bất động sản Hằng Thái nảy sinh một chút hiểu lầm?
Chủ tịch quận Hạng không muốn trêu chọc Trần Thái Trung, nhưng quan hệ của hai người quả thực cũng không được tốt lắm. Vì vậy, ngay cả quan hệ của Trần Thái Trung vẫn ở Hoành Sơn, nhưng hắn vẫn gọi “Trưởng phòng Trần” một cách chính thức, một mặt coi như là sự kết nối chính thức, hai là trong lòng ít nhiều cũng kìm nén được sự bực tức trong lòng.
- Không phải là hiểu nhầm, là bọn họ bao che cho hung thủ, đánh khách hàng của tôi.
Trần Thái Trung không muốn giải thích nhiều như vậy, nếu không thì anh đến hiện trường mà xem. Còn không thì đừng có quản nhiều như vậy. Muốn biện minh thông qua điện thoại, hai chúng ta thân lắm sao?
- Đây là khách hàng rất quan trọng của tôi, vô cớ bị đánh, tôi đang suy nghĩ phải phản ánh việc này lên thành phố. Thư viện Túy Lộ.
Khách hàng của anh? Vừa nghe đến hai chữ “khách hàng”, suy nghĩ của Hạng Đại Thông nhiều một chút. Trong lòng hắn biết rất rõ, Trần Thái Trung luôn bảo vệ khách hàng một cách đặc biệt, hơn nữa rất hay nhớ đến ân tình cũ. Chính vì nhớ đến ân tình cũ, sự đầu tư của Ninh gia mới có thể được tập trung ở quận Hoành Sơn.

Người của Tiểu Tào đánh khách hàng của Trần Thái Trung. Nghe thấy thông tin này, Chủ tịch quận Hạng không thể mở miệng biện hộ được nữa, không thiếu được việc nói ra những câu an ủi Trưởng phòng Trần một lúc.
- Thái Trung, cái này có thể là hiểu lầm gì đấy. Việc phát triển sau này của khu chung cư Dương Quang có liên quan đến sự phát triển của quận Hoành Sơn. Việc phản ánh lên thành phố...anh có thể từ từ được không? Đợi tôi giúp anh chứng thực rõ ràng đã rồi hãy nói.
- Tôi đã làm rất rõ ràng rồi.
Trần Thái Trung khẽ cười một tiếng:
- Nếu không thì như thế này, Chủ tịch quận Hạng, bây giờ anh qua đây xem đi?
- Tôi...Ách, tôi đang ở bên ngoài.
Hạng Đại Thông sao có thể đồng ý qua đó chứ? Trần Thái Trung kêu anh ta qua đó xem, vậy thì đương nhiên là không lo sợ gì rồi. Quan hệ giữa anh ta và Giám đốc Tào Tiểu Cường của Hằng Thái cũng bình thường. Lúc đó khu chung cư Dương Quang thuộc Hoành Sơn, chẳng qua là vì giá đất ở đây thấp mà thôi. Hắn không đáng vì một người như vậy mà đắc tội với Trần Thái Trung.
Đương nhiên, những lời nên nói, hắn vẫn phải nói ra
- Tuy nhiên Thái Trung à, trong quá trình phát triển kinh tế ở quận Hoành Sơn, Hằng Thái cũng đã có những đóng góp to lớn, anh hãy suy nghĩ cho kĩ đến đại cục. Bất luận nói như thế nào, anh cũng là người của Hoành Sơn chúng ta mà ra.
Trần Thái Trung ừ a a hai tiếng rồi tắt điện thoại, trong lòng có hơi đắc ý một chút. Hắn căn bản không hề nghe những lời nói của Hạng Đại Thông, hắn đắc ý là vì cái khác.
Cái “giấu trên nhưng không giấu dưới” quả thực rất hữu dụng. Có vài chuyện căn bản không cần phải dồn hết tâm trí, chỉ cần lãnh đạo biết bên trong có rắc rối, có phân nửa trực tiếp đi đường vòng, đến lúc giải thích thế nào, vẫn không phải do người lo liệu nói.

Cái tình huống này, lãnh đạo biết rõ anh đang lừa gạt, đều sẽ không đi truy cứu vụ án đó nữa. Cái kiểu muốn đắc ý, Trần Thái Trung cũng không thể khống chế nổi cái ý nghĩ khoe khoang đó. Hắn gọi chủ nhiệm đó một cách vui vẻ:
- Tôi nói rồi, quận Hoành Sơn cũng không có tác dụng gì đâu. Hạng Đại Thông không đến đâu, tìm đến chỗ thành phố đi, ha ha...
Chủ nhiệm nghe xong lời của hắn, tỏ ra hoảng sợ. Không thiếu được việc lại lấy điện thoại ra quay số, hiển nhiên là hắn muốn thông báo sự tiến triển của tình hình mới nhất cho ông chủ của mình biết.
Chỉ một lúc sau, tiếng còi của hai xe cảnh sát hùng hổ xông vào khu dân cư. Chỉ có điều sau khi mấy người đó xuống xe, vừa nhìn thấy Trần Thái Trung liền ngẩn người ra, phải một lúc lâu mới thấy một người trung niên dáng vẻ to béo lực lưỡng đi đến:
- Ha, Trưởng phòng Trần cũng ở đây sao?
Trần Thái Trung hơi nhức đầu một chút. Sửng sốt một hồi lâu, mới mơ hồ nhớ lại chút gì đó.*
- Ha, tôi nói ai nhỉ, hóa ra là Phó cục trưởng Vương. Sao anh lại chạy tới nơi này vậy?
Người đến chính là Phó cục trưởng Vương Trí Hoành của Cục thành phố. Lời mở đầu cũng đã nói qua, những người này luôn quản lý những chuyện về nhân sự, trị an...Bình thường thì không tới lượt anh ta, song người của Hằng Thái dù có lợi hại, thì cũng không thể quen biết hết tất cả cảnh sát, tìm được người không phù hợp cũng là điều khó tránh khỏi.*
Do phạm vi phân công quản lý không giống nhau, gần đây Vương Trí Hoành cũng không bận việc ở trong cục cho lắm, nhưng trong thành phố liên tiếp xảy ra chuyện, hắn cũng biết rõ, nguyên nhân kết quả trong đó cũng nắm rõ. Vì thế, vừa xuống xe đã nhìn thấy Trần Thái Trung, hắn nhất thời có chút tức giận.
Bất kì cảnh sát nào của thành phố Phượng Hoàng đứng trước mặt tên ôn thần này, sợ là ít nhiều đều có chút trở ngại về tâm lý, cũng là bạn thân của Cổ Hân Lý Triệu Lộc..., còn dám nói quanh co, những cũng hạn chế nói quanh co.
Đúng vậy, Vương Trí Hoành biết, cấp bậc của mình cao hơn một chút so với cái chức Trưởng phòng nhỏ bé này, nhưng hắn càng biết rõ hơn việc, bản thân mình vừa xuống xe đã nhận ra được Trần Thái Trung, mà Trần Thái Trung phải ngẩn người một lúc lâu mới phản ứng lại bản thân mình là “Phó cục trưởng Vương”
Đừng nhìn người ta ngoài miệng nói rất hay, không ngờ còn dùng tới chữ "Ngài", nhưng Vương Trí Hoành dám khẳng định, thằng nhãi này có đến tám, chín phần là biết đầy đủ tên họ của mình là gì. Người ta chỉ là khách sáo thôi.
- Tôi nghe nói, có người gây rối ở đây?
Vương Trí Hoành nhìn Trần Thái Trung từ trên xuống dưới, trong lòng nói gây rối không phải chính là thằng nhãi này hay sao?

- Ừ, bạn bè gọi đến đây. Không đến một chuyến cũng không thể nào nói nổi.
- Ha, gây rối sao? Tôi chính là người gây rối đây.
Thật là sợ cái gì thì đến cái đấy. Thằng nhãi đó cười tủm tỉm gật đầu, sau đó lại thở dài một tiếng, kéo lấy tay của anh ta:
- Phó cục trưởng Vương, anh đến đây thật đúng lúc, anh phải phân xử công bằng vào đấy...
Vương Trí Hoành cố nhịn đến mức dựng tóc gáy, toàn thân nổi da gà, cố gắng nghe hết những lời trình bày của Trần Thái Trung, trong lòng ngầm thở dài, ôi, lần này coi như đến mất công rồi.
Tuy nhiên, anh ta thật ra rất may mắn, bản thân vừa bắt đầu đã cười tủm tỉm chào hỏi với Trần Thái Trung, vì thế cũng không phải lâm vào thế bị động, nhưng trong lòng hắn cũng thật kì lạ. Trần Thái Trung này sao lại có thể quay về đúng lúc vậy?
Trên thực tế, sự hoài nghi của anh ta căn bản không có lý lẽ, đổi lại là Vương Hoành Vĩ, chuyện này cũng sẽ hợp tình hợp lý như vậy. Tuy nhiên, trong hầu hết các tình huống, khi mọi chuyện vẫn chưa phát triển đến mức xô xát ẩu đả, anh ta sẽ dùng thân phận của mình, sau đó đạt được sự bồi thường tương đương. Hơn nữa, người gây ra họa bị đánh tàn nhẫn một chút, hoặc là đưa vào trại tạm giam.
So với anh ta, Trần Thái Trung phải trừng mắt đáp lại nhiều lần, hơn nữa cũng không sợ vì kéo bè kéo lũ đến đánh nhau mà chịu thiệt trước mắt. Nếu muốn làm lớn chuyện, mà sau khi đã làm lớn chuyện lên, Trần Thái Trung đột nhiên lại muốn thử ý kiến. Kết quả đó đương nhiên chỉ có thể càng làm càng lớn.
- Chuyện này ấy à, anh có lý, không có gì để nói nữa.
Sau khi Vương Trí Hoành nghe xong, gật đầu để tỏ rõ lập trường, rồi nhìn khắp nơi, thấp giọng hỏi một câu:
- Tuy nhiên Trưởng phòng Trần à, một triệu, anh có muốn nhiều hơn một chút không?
A? Đó là một người thẳng thắn. Nếu như cho là người thẳng thắn, Trần Thái Trung cũng không muốn che giấu thêm nữa. Hắn thấp giọng giải thích:
- Chỗ bạn của tôi, chỉ mua một căn hộ ở khu dân cư đã phải bỏ hơn một triệu. Không phải tôi nói Hằng Thái thiếu chút tiền này sao?