Quan Tiên

Chương 430: Chương 430: Một Chút Phiền Toái






- Sao em lại đến?
Thấy một mình Mông Hiểu Diễm đến, Trần Thái Trung hơi ngạc nhiên.
- Cần Cần đâu rồi?
- Cần Cần đang ở nhà của em.
Mông Hiểu Diễm bĩu môi, cô nhìn qua người ngồi quanh bàn một chút, trong giây lát giống như phát hiện được điều gì, ánh mắt dừng lại trên người Kinh Tử Lăng.
- Ha ha, Thái Trung, có nên giới thiệu một chút không?
- Thật quá đáng, sao em lại trở nên như vậy?
Trần Thái Trung phát hỏa, ở đây thì cô lo lắng cái gì? Không để ý liền cằn nhằn:
- Anh bảo, cho dù không có đến thì cũng phải chào hỏi một tiếng chứ?
- Thôi được rồi, Trưởng phòng Trần.
Vương Ngọc Đình ngắt lời hắn, mỉm cười, vươn tay về phía Mông Hiểu Diễm:
- Xin chào, tôi là Vương Ngọc Đình, công tác ở Văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, rất vui khi được gặp cô, xin hỏi, cô là…

Cô giao thiệp với Trần Thái Trung chưa lâu, nhưng con gái vẫn luôn khá cẩn thận, thông qua quan sát, cô đã hiểu khá rõ tính cách của Trần Thái Trung. Tính tình người này không phải là tốt lắm, nhưng không thể không công nhận, đây tuyệt đối là một người biết phân rõ phải trái, cho nên cô cũng không sợ Trần Thái Trung sẽ tức giận khi thấy mình nói chen vào như vậy.
Trên thực tế, cô lại thấy hơi hiếu kỳ về lai lịch của cô gái xinh đẹp này. Ở Thành phố Phượng Hoàng, người có thể khiến cho con gái của Bí thư Tỉnh ủy ở lại nhà của mình, cũng không có nhiều. Đương nhiên, hy vọng đó là Trưởng phòng Trần không có nói dối và tìm tới đây một kẻ lừa gạt.
- Mông Hiểu Diễm, giáo sư trường Trung học số 10 Phượng Hoàng.
Mông Hiểu Diễm cũng cười hì hì vươn tay ra, vừa rồi thấy Trần Thái Trung tức giận, trong lòng cô cũng có điểm bối rối, thấy có người rút đao ra tương trợ, cô đương nhiên phải biết ý hùa theo.
Tuy nhiên, cho dù vậy, khóe mắt cô vẫn không dấu vết quét qua Kinh Tử Lăng, nguyên nhân đó là cô gái này thật sự rất đẹp, đẹp đến mức khiến cho cô tự nhiên sinh ra một loại cảm giác vô lực. Cô rất nhanh đã phát hiện ra, bản thân mình ngoại trừ thoáng có ưu thế là dáng người thành thục ở ngoài, các điểm khác thì dường như là không thể theo kịp đối phương.
Nhưng mà thành thục cũng có nghĩa là tuổi già sẽ đến rất mau. Đây… thật cũng tính là ưu thế sao?
Khi cô đang suy nghĩ tâm sự của bản thân thì bốn người đang ngồi trên bàn cũng có suy nghĩ của riêng mình – họ Mông, người phụ nữ này quả nhiên cũng họ Mông, xem ra, cô chính là người thân ở Phượng Hoàng của Bí thư Mông?
Vẫn là Vương Ngọc Đình phản ứng lại nhanh nhất, cô khách khí cười một tiếng.
- Đúng rồi, cô đã ăn cơm chưa, nếu chưa ăn thì ngồi xuống cùng nhau ăn được không?
Mông Hiểu Diễm gật gật đầu, đang muốn nói gì thì không ngờ nghe thấy tiếng hừ lạnh của Trần Thái Trung.
- Tử Lăng còn phải nghỉ trưa nữa, hai người ngồi xuống ăn trước đi, tôi đi sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho bọn họ trước rồi sẽ tới tìm em.
Tâm tình của hắn không được tốt lắm cho nên hắn thậm chí còn tùy ý nói ra hai chữ “Tử Lăng”.
Đương nhiên, hắn không hề cố ý. Ở tiên giới, tất cả mọi người đều gọi cô là Tiểu thư tiên giới, còn việc them hai chữ “tiên tử” Vào phía sau tên của Tử Lăng thì có vẻ hơi thừa, người ở trên Tiên giới, không phải là tiên thì là gì? Chuẩn mực ở Tiên giới rất nghiêm, không hề tồn tại hiện tượng di dân hay tị nạn chính trị linh tinh gì đó.

Thấy hắn nói như thế, tất cả mọi người đều cảm thấy hơi mê man, nếu như họ đoán không sai, thì người đẹp này hẳn phải là họ hàng gần của Bí thư Mông. Trần Thái Trung nói như vậy chẳng lẽ là muốn tạo phản hay sao?
Kỳ thật, Trần Thái Trung một chút cũng không cảm thấy lời nói của mình có gì là quá phận. Hắn cho rằng, mình chỉ cần bình đẳng giao tiếp với người khác là được, còn những người khác thì lại không nghĩ như vậy, họ vừa mới nghĩ đến việc mình được giao tiếp với người nhà của Bí thư Tỉnh ủy thì trước hết đã hạ thấp bản thân xuống ba phần.
Trần Thái Trung bị người khác cho là ngoại tộc cũng không phải là không có nguyên nhân.
Nhưng thật ra Kinh Tử Lăng càng ngày lại càng cảm thấy người này thực sự rất thú vị. Cô tuổi còn nhỏ, chỉ được biết đến cuộc sống gian khổ thông qua sách vở, mặc dù là hiểu được nhưng xúc cảm vẫn không đủ sâu, hơn nữa, cô xuất thân từ dòng dõi Nho học, ông nội xem như nằm gai nếm mật nói lý khắp thiên hạ, nên sự kính sợ đối với Mông Nghệ không dữ dội như người khác
Tất nhiên, hai tiếng “Tử Lăng” kia của Trần Thái Trung cũng không khỏi có một chút tác dụng, chuyện này ai nói cũng không rõ được, tóm lại, hiện tại, cô rất nguyện ý bán cho Trưởng phòng Trần một phần ân tình, khẽ cười một tiếng, giai nhân khuynh thành chân thành lên tiếng.
- Có đôi khi tôi cũng không muốn ngủ, chị Ngọc Đình, đọi chút nữa sẽ nói sau.
Ngay sau đó, Trần Thái Trung nhìn thấy Tiểu Quách, đứng dậy cười hì hì bắt tay y
- Ồ, thầy Quách, đã lâu không gặp rồi, lần này anh cũng đến đây?
Lần trước, chính người này đã giúp hắn ra khỏi đồn công an Tố Ba, mặc kệ là ông ta có quan tâm hay không, ân tình này, hắn nhất định phải ghi nhớ, Trần Thái Trung làm người phần lớn thời điểm đều được coi là người ân oán rõ ràng.
Tiểu Quách không phải là người nói nhiều, trên mặt từ trước đến giờ đều là một vẻ tươi cười, người khác đều không nhìn thấy được suy nghĩ trong lòng y, nghe được lời của Trần Thái Trung, y chỉ cười hì hì gật đầu, giơ tay vẫy nhân viên bên cạnh.
- Thêm hai món ăn nữa…
Hiện tại, quán nướng Tiểu Vũ đã chật ních người, thế nhưng ghế dựa và đồ ăn thì vẫn không thiếu, hai người ngồi xuống
Trần Thái Trung nói khá độc, tuy nhiên, thấy Mông Hiểu Diễm vẫn không bắt được trọng điểm, không khỏi thở dài ra tay giúp cô nướng đồ. Mọi người nhìn thấy cảnh này, trong lòng không khỏi có điểm cảm ngộ, xem ra, Trưởng phòng Trần thật cũng có quuan hệ với nhà họ Mông, chứ không phải là chỉ thuận miệng nói thôi.

Hiệu trưởng Mông trước mặt người ngoài lúc này cũng coi như là lấy lại được mặt mũi, trong lòng bỗng dưng nảy sinh vui vẻ, nhất thời, lực chú ý đối với Kinh Tử Lăng cũng giảm đi rất nhiều. Cô hiểu rất rõ, Trần Thái Trung bình thường rất ít khi hầu hạ người khác, nhưng cô đâu có đoán được, Trần Thái Trung làm loại chuyện này cho phụ nữ cũng không phải là lần đầu tiên, nếu không, thì làm sao có thể làm ra biểu cảm như vậy?
Nhưng, bất kể nói như thế nào, Hiểu Diễm vẫn không thể yên lòng đối với Tử Lăng. Con gái trưởng thành như thế này, nếu chỉ nói là “hại nước hại dân” thì vẫn còn nhẹ, thuần túy đạt đến mức chỉ cần bước tới là đã thành công thu hút mọi sự chú ý.
Trong lòng so đo như vậy cho nên cô hầu như đã quên đi chuyện Nghiêm Tự Lệ giao phó, cũng là trước khi Tiểu Quách đến đây, được Thư ký Nghiêm dặn dò, tùy ý trong lúc nói chuyện để biết được thân phận của mấy người trước mắt.
Trong trường hợp như thế này, tin tức trao đổi thường chính xác và nếu như y biết được thân phận của người khác thì người khác tự nhiên cũng sẽ biết được thân phận của y, tuy rằng y đã nói nột cách kiêm tốn và rất hàm hồ.
- Tôi chỉ là một tài xế lái xe nhỏ cho lãnh đạo mà thôi.
Tuy nhiên tất cả mọi người đều đoán được, thằng nhãi này chỉ sợ cũng là lái xe của Mông Nghệ.
Đương nhiên, nửa giờ sau, khi mọi người đã ăn xong, đi ra khỏi cửa hàng đồ nướng, nhìn thấy tấm biển “O-90001” treo phía trên xe Audi kia, thì thân phận của Tiểu Quách cũng được chứng thực rõ ràng. Tuy nhiên, đang lúc cùng vị bằng hữu này ăn cơm mà lại làm lộ ra thân phận thì quả thực lại là một việc thừa thãi.
Lúc lên xe, một người béo lùn chạy tới, tươi cười xoa xoa tay hỏi:
- Mấy vị, a… Xin hỏi một chút, chiếc xe này là của các vị à?
Đây chính là chủ cửa hàng đồ nướng Tiểu Vũ, người có thể mở được vài cửa hàng như thế này, ít nhiều cũng phải có mắt nhìn. Hôm nay, trong lúc vô ý ông ta nhìn thấy chiếc Audi này, nhất thời liền nhớ đến tấm biển truyền thuyết lưu truyền ở Tỉnh.
Tuy nhiên, rốt cuộc, có phải có chuyện như vậy hay không thì y cũng không nhớ rõ, thậm chí còn gọi điện cho bạn bè hỏi thăm lại một chút. Đợi đến lúc y quả thực xác nhận được đây chính là biển số chiếc xe đứng thứ nhất tỉnh Thiên Nam, thì trong lòng đã tràn đầy kích động, không có biện pháp, đành phải đau khổ đứng ở đây chờ chủ xe đến.
Vừa chờ, y vừa còn phải chỉ huy nhân viên cửa hàng đuổi những người qua đường tò mò về chiếc xe này đi nữa. Tâm tư của y cũng khá đơn giản, nếu như mượn việc này mà muốn nối được mối quan hệ với Bí thư Mông thì là chuyện không thực tế, y chỉ muốn chờ bí thư Mông hoặc người lái chiếc xe này đi ra rồi hỏi thăm một chút xem có thể chụp một tấm ảnh lưu niệm được không?
Có thể chụp với cả người đương nhiên là tốt nhất, nhưng nếu không thể chụp người thì chụp xe không thôi cũng được. Ảnh sau khi chụp rửa ra treo trong tiệm, chẳng những có thể có được tác dụng tuyên truyền, lại còn có thể hù dọa bọn xấu một chút, ít nhất, mấy tên chuyên viên thu thuế ở cục thuế vụ Thanh Hồ kia, mỗi lần đến đây thu tiền hóa đơn cũng sẽ không nghĩ ra đủ biện pháp làm khó mình nữa.
Vừa nghĩ đến chuyện này, ông chủ thật sự có chút tức giận, y thật sự nghĩ không ra, tôi đây là nộp thuế cho quốc gia thôi, cái tên chuyên viên thu thuế kia thì ngay cả tiền thuế bao nhiêu cũng không để ý, không có việc gì lại tới làm khó dễ. Thuế ngành ẩm thực vốn đã cao, hiện tại còn gặp phải chuyện như vậy, thật sự là khiến cho người ta khó chịu.
Đương nhiên, y biết được, người ta căn bản là không sợ y, anh dám không nộp thuế à, phản rồi ư? Tôi chính là muốn anh biết rõ, đừng tưởng thu phục cục trưởng là có thể không thấy tôi

Cho nên, y thật sự rất hi vọng có thể tìm thấy được một chỗ dựa vững chắc nào đó. Diêm Vương cho dù gặp phải Tiểu quỷ cũng khó chơi. Đương nhiên, y cũng không thể bất lịch sự đến mức không xin phép chủ xe mà đã tự tiện chụp ảnh, tuy nhiên, y cũng không phải là không có cái lá gan kia.
Nhìn thấy Tiểu Quách mở cửa xe, ông chủ mới phản ứng lại, ước chừng hình như chỉ là lái xe của Bí thư Mông dẫn thêm vài người đến thôi? Tuy là có chút thất vọng nhưng y cũng đã chờ rất lâu rồi, cho nên không thể không đến hỏi thăm một chút.
Đối vơi những chuyện như thế này, Tiểu Quách đã gặp rất nhiều, nhất thời thu lại vẻ tươi cười trên mặt, cũng không giải thích cái gì, căn bản là không thèm nhìn đến ông chủ này mà quay đầu nhìn Mông Hiểu Diễm:
- Hiểu Diễm, đi thôi?
- Tôi có thể đưa tiền.
Ông chủ có hơi không cam lòng.
- Đại ca, thương lượng một chút, tôi tuyệt đối sẽ không dùng ảnh chụp này mà cáo mượn oai hùm, tôi chỉ muốn bớt đi một chút việc phiền toái mà thôi.
- Tâm tình của ông tôi có thể lý giải.
Tiểu Quách liếc y một cái, mặt đanh lại, nói không một chút cảm tình.
- Nhưng mà tôi cũng muốn bớt đi một chút việc phiền toái, ông hiểu được chứ?
Mông Hiểu Diễm lắc đầu, đi về phía xe Lincoln của Trần Thái Trung.
- Thôi đi, anh Quách, anh cứ về đi, nếu có chuyện gì thì cứ bảo Cần Cần gọi điện cho em là được rồi…
Lực chú ý của ông chủ nhất thời lại chuyển dời đến chiếc xe Lincoln mới tinh kia, trong lòng âm thầm nhớ kỹ biển số…