- Tôi đang ăn cơm, lúc này anh không ăn cơm à?
Ngay trước mặt Đoàn Vệ Hoa, nói rất nhiều, matron lòng nói, tôi vừa nói xấu anh đấy.
- Tôi đã nói hết rồi, anh đợi tôi điện thoại là được.
Chờ hắn cúp điện thoại, nhìn thời gian trên điện thoại, mới thấy giật mình, đã hơn hai giờ rồi, chả trách Trương Hãn cho rằng mình có lẽ là đã ăn xong rồi, trì hoãn trong cục cảnh sát lại thêm cuộc nói chuyện vừa được nãy, quả thật cũng mất không ít thời gian
Thời gian nghỉ ngơi và làm việc của chủ tịch thành phố Đoàn không phải rất theo quy luật sao, Trần Thái Trung vừa thầm thì vừa ngẩng cao đầu lên, mới phát hiện ra có một ánh mắt kỳ quái đang nhìn theo mình.
Chuyện gì thế này? Chính hắn cũng không hiểu ra sao nữa, Dương Thiến Thiến cười với bộ dạng đau khổ.
- Thái Trung anh gần đây tính tình sao vậy, thay đổi nhiều quá đây.
Vừa nói, mắt cô không tự chủ liếc nhìn Đoàn Vệ Hoa, ý tứ rất rõ ràng: Trước mặt cha nuôi tôi. Anh có thể chú ý một chút đến cách nói chuyện và giọng điệu được không?
Đoạn Vũ Hiên mặt mày nhăn nhó gật đầu, tỏ vẻ chân thành: Đúng vậy, nói chuyện với ba tôi cũng phải điềm đạm hơn, điềm đạm không phải là cái anh không làm được chứ
Đến mức này, Trần Thái Trung cũng không thể che giấu được nữa, hắn cười đau khổ
- Gọi điện thoại là Trương Hãn, ông ấy muốn bàn một chuyện quan trọng với tôi, nhưng hôm qua tôi đã cùng ông ấy gây một trận.
- Trương Hãn?
Đoàn Vệ Hoa trầm ngâm một chút, lắc lắc đầu, sắc mặt dường như cũng thay đổi, giọng nói cũng thay đổi.
- Ài, những cán bộ trẻ bây giời thật là, anh ta có suy nghĩ như thế, những việc trước đây đều không làm được, chẳng hơn được ai cả.
Ông ta đương nhiên nghĩ ra được nguyên nhân Trương Hãn tìm Trần Thái Trung, nhất thời có cảm giác lẫn lộn, anh tốt xấu cũng là một cục trưởng, để bảo vệ vị trí của chính mình, có thể làm được việc này không phải là dễ dàng, nghe xem trưởng phòng người ta đã nói với anh như thế.
- Chủ tịch thành phố Đoàn ông nói đúng.
Trần Thái Trung nhanh chóng nịnh nọt vài câu, nhận lỗi về mình mà không phải là do lãnh đạo, đồng thời không quên đưa ra ý kiến.
- Cái này, ông nói xem tôi có nên đi gặp anh ta không?
Chủ kiến hắn đã sớm định rồi, nhưng, vẫn hỏi qua lãnh đạo, đây cũng là một kiểu nịnh bợ, không sai, hắn chỉ muốn rèn luyện mình một chút, dù sao những lời với Đoàn Vệ Hoa, trong lòng hắn không có chút mâu thuẫn về cảm xúc nào.
Không tồi, Đoàn Vệ Hoa không làm hắn thất vọng, chủ tịch thành phố với vẻ lạnh lùng.
- Thái Trung, anh sợ cái gì chứ, có thể làm được gì thì làm cái đó. Về phần có giao việc cho anh ta làm không, thì xem tâm trạng của anh thôi.
Lưu Mẫn nghe đến đây, không kìm nổi hơi hơi nhếch miệng, chủ tịch thành phố Đoàn thật không khách khí với Trần Thái Trung.
Nói thật, cô theo Đoàn Vệ Hoa năm năm rồi, những tình huống nói trắng trợn này cũng có xảy ra, cũng chưa gặp mấy lần, hơn nữa trên cơ bản đếu xuất hiện trong hoàn cảnh không có ai.
Trần Thái Trung trong lòng như có đại hỷ. Chết tiệt, Chủ tịch thành phố ủng hộ tôi như vậy, hiển nhiên, thủ đoạn này rất phù hợp trong chốn quan trường mà, không sai vào đâu được, người có thực lực, làm việc cũng phá hoại giống mình thôi
Nhưng nếu mà nói như thế này, chỉ số cảm xúc của mình, có phải là đã sắp rèn luyện xong hay không?
Nhìn cái vẻ ngơ ngác không nói gì của hắn, Đoàn Vệ Hoa chỉ cho rằng người này chính trực quen rồi, có chút không thích những thủ đoạn như thế này, cười dài để chuyển hướng đề tài.
- Dù sao, việc này anh tự giải quyết đi, đúng rồi, ha ha, Thái Trung anh chuẩn bị quà gì cho tôi đây.
Trần Thái Trung định tặng quà cho Chủ tịch Đoàn sau bữa ăn, tất nhiên là rất phong phú, sẽ không ngoài một số loại rượu, tẩu thuốc, cà vạt… nhưng thật ra hắn muốn tặng đồng hồ vàng cơ, nhưng Đoàn Vệ Hoa có nhận hay không?
Đoàn Vũ Hiên thì chẳng lạ lẫm gì, tùy tiện nhận lấy một hộp Valentino sang trọng
- Bố, đồ này không hợp với bố, hay là cho con đi.
Gây sức ép qua đi, đã khoảng ba giờ rồi mà Đoàn Vệ Hoa trên căn bản vẫn không đề cập đến vấn đề khác, chỉ là hàn huyên với Trần Thái Trung, nhưng mà ý của ông ta không phải là rõ ràng rồi sao? Mọi người trong lòng ai cũng hiểu, dẫu sao sau sự việc này, Dương Thiến Thiến sẽ nói ra đó thôi.
Chia tay Đoàn Vệ Hoa, Trần Thái Trung quay đầu xe Lincoln muốn đến cục thành phố kiếm chuyện phiền phức với tên Xâu Tiền, chỉ đi được mấy chục mét hắn liền suy ngẫm lại, mấy ngày nay sở tỉnh đốc thúc vụ án Trung Thiên mà, phỏng chừng cục thành phố kia, mọi thứ đang loạn hết lên, bỏ đi, chờ khoảng hai ngày nữa nói sau vậy.
Bây giờ nên đi đâu đây? Nhớ đến cuộc điện thoại sáng ngày, Trần Thái Trung đỗ xe sang một bên, nghĩ về những chuyện đã qua, nhưng đều là qua tất niên rồi, gọi điện thoại hỏi thăm vậy.
Nhưng thật ra gọi điên cho Tần Liên Thành là có ý hỏi thăm tin tức, gã thật ra là đoàn thanh niên cộng sản của tỉnh Thiên Nam phân tới, quan hệ của gã trong thành phố Phượng Hoàng này thực ra cũng không rộng lắm, cơ bản là không thân cho lắm, bây giờ trong tay chỉ như một hai con mèo nhỏ, cũng chỉ đủ dùng thôi.
Gã biết khách sạn Phượng Hoàng đã xảy ra chuyện rồi, nhưng đối với lý giải sự việc, gã còn kém nhiều so với Ngô Khôn, không chừng lại tìm đến Trần Thái Trung hỏi thăm một chút.
Chủ nhiệm Tần đương nhiên là có thể khẳng định được, sự việc này không thể tạo nên một ảnh hưởng tiêu cực với mình được, nhưng mà vẫn hơi có chút mẫn cảm, gã hình như là vẫn có, cái gọi là bại lộ, chỉ có điều đối với người làm việc mà nói đây là việc xấu, nhưng mà đối với một số người khác mà nói đây lại là một việc tốt.
Gã chỉ là chưa để mắt đến kỳ ngộ tiến tới này, nhưng mà đại tướng dưới tay gã lại là Trần Thái Trung trộn lẫn vào đó, chính vì thế cần phải hỏi cho rõ ràng điều này, nếu chẳng may bị người khác tính kế, đẩy xuống hầm, chẳng phải là không công bằng cho người tạo ra kỳ ngộ kia sao?
Từ xưa đến nay, chốn quan trường chính là chiến trường, không cận thẩn là dễ dàng mắc bẫy, không thận trọng từng bước một sẽ dễ dàng bị đâm cho đầu rơi máu chảy.
- Chuyện này à, Bí thư Nghiêu Đông hạ lệnh giữ kín.
Trần Thái Trung cười nhẹ, đương nhiên lão đại đặt câu hỏi. Anh ta đương nhiên là không quản lệnh này lệnh kia.
- Chủ nhiệm Tần, anh tự biết là được rồi, đừng nói với người khác là được.
- Cái này, tôi hiểu.
Tần Liên Thành trả lời rất nhanh, sau đó có điện thoại của phó chủ tịch Hứa, chủ nhiệm Tần lại cường điệu hóa vấn đề lên một chút.
‘Phòng miệng dân là bắt đầu từ đầu nguồn’
Có thể nói câu nói trên vẫn rất đúng, giữ mồm giữ miệng, cái việc này đâu dễ dàng thực hiện
Ngay sau đó, Trần Thái Trung cũng hiểu ngay ra cái đạo lý này, bởi vì sau khi trả lời điện thoại, hắn còn phát hiện ra một nhân vật nữa, đúng vậy, Mã Phong Tử cũng đã gọi điện thoại tới.
Hắn gọi điện thoại lại hỏi, hóa ra tên này cũng hỏi những sự việc của khách sạn Phượng Hoàng, điều này làm cho Trần Thái Trung hơi bất ngờ.
- Phong Tử, tôi biết anh đã tính đổi nghề rồi, nhưng không phải anh cũng muốn lăn lộn trong chốn quan trường chứ?
Độ khó này, thực sự là rất cao, Mã Phong Tử vật lộn đươc như thế này, có chút hy vọng tiến tới mặt trận tổi quốc, tiến tới Hội đồng nhân dân là rất khó, về chuyện khác, anh đã tỉnh ngủ chưa?
- Cái này ngược lại thì không phải anh Trần ạ, bên cạnh anh không có người chứ?
Mã Phong Tử hạ giọng.
- Không có ai cả , có gì anh nói đi?
Trần Thái Trung thấy gã không thoải mái.
- Phong Tử, anh trở thành như thế từ khi nào vậy? Chuối thật, dù là có người, tôi không muốn gã nghe, gã cũng không nghe thấy.
- Vừa rồi, Thiết Thủ gọi điện cho tôi, hỏi xem có thể nhờ anh giúp được không.
Giọng của Mã Phong Tử rất nhỏ.
- Anh ta biết anh Trần ở trong cục của thành phố… chỉ là đi ngang qua đó.
- Hừ, nhất định là anh đã truyền ra, anh lại khoác lác với Thiết Thủ à?
Nghe được câu nói này, trong lòng Trần Thái Trung ít nhiều cũng có chút dễ chịu, nhưng ngay lập tức hắn lại nghĩ đến điều quan trong.
- Tôi nói này Phong Tử, anh có thể nói nhanh hơn một chút không.
- Anh Trần, anh cũng biết Thiết Thủ có người ở tỉnh, bên kia… đã tìm gã.
Giọng của Mã Phong Tử vẫn rất nhỏ.
- Bảo anh ta nghĩ cách đưa lời cho người của Trung Thiên, chỉ đưa hai chữ, “chống đỡ”.
À, cái này có chút hứng thú, đầu Trần Thái Trung nhất thời sáng suốt, không nghi ngờ gì, nhân vật phía sau tập đoàn Trung Thiên ngồi không vững, cho nên muốn tìm người để truyền tin.
Nhưng những tin này đến chỗ tôi, tôi nên làm thế nào đây, tìm hiểu nguồn gốc của sự việc sao, chuối thật, một năm trước có lẽ được, hiện tại giống như ngồi nhìn mọi việc thay đổi thì tốt hơn
Ai biết, sau lưng Trung Thiên có bao nhiêu ông lớn, ai cũng biết tôi chỉ là một trưởng phòng nhỏ, vẫn là thu hút đầu tư, nếu Đường Diệc Huyên đã an toàn, tôi còn lo lắng làm gì nữa.
Nhưng nghĩ lại, những việc như thế này hơi có chút kỳ quái, nếu dựa vào những người bên kia nói, bất luận là như thế nào cũng không đến phiên Thiết Thủ, có sự giúp đỡ của phía cảnh sát tỉnh không phải là dễ dàng hơn một chút sao?
Đây thật sự là một sự việc kỳ là, trưởng phòng Trần chưa từng gặp phải những chuyện như thế này, nhất thời còn hơi mơ hồ, đến lúc bên Mã Phong Tử “ư hử” vài tiếng, hắn mới hừ lên một tiếng,
- Thiết Thủ không phải có người trong cục sao? Vì sao anh ta lại không tự nói ra?
- Những việc của Thường Tam không phải là đã qua rồi sao. Hắn có gan liên lạc với cục thành phó không?
Mã Phong Tử cười nhẹ một tiếng.
- Nhưng, nếu anh không tiện để truyền tin tức đi, tôi đành phải từ chối anh ta thôi.
- Truyền tin à, có lợi gì không?
Trần Thái Trung nhất định là không truyền tin rồi, nhưng cũng không phải là không thể chọc nát, hắn chỉ thấy lạ lạ vì vậy mới hỏi nhiều thế.
- Hai mươi nghìn, có vẻ… hoặc là có thể có được một tình nhân.
Mã Phong Tử lại hạ thấp giọng xuống
- Nhưng tôi nghĩ rằng việc này không đàng hoàng lằm.
Hai mươi nghìn, anh mày chỉ đáng giá đến thế thôi sao?
Trần Thái Trung hết sức giận giữ.
- Anh nói với Thủ Thiết một câu, lần sau những chuyện như thế này mà đến tìm tôi, có tin tôi sẽ diệt luôn anh ta hay không?