Quan Tiên

Chương 409: Chương 409: Cuộc Đấu Súng Trong Thời Buổi Rối Loạn





- Ha ha, tôi là Trương Hãn.
Bên kia lại cười lên, nhưng lại truyền đến một cái tên khiến cho họ Trần kia cảm thấy mất hứng:
- Tôi có một tin lớn, muốn nói cho ngài biết.
- Loại người tốt chất như tôi, anh không cần xưng “Ngài” đâu.
Trần Thái Trung cười lạnh một tiếng.
Lẽ ra nghe được cái tên ghê tởm này, hắn nên gác điện thoại, tuy nhiên, khi đối thủ té ngã lại cộng thêm chà đạp nữa, cũng là một trong những hứng thú tệ hại của hắn,
- Tố chất rác rưởi của văn phòng thu hút đầu tư, ‘Ngài’! Lại không phải không rõ…
Cái chữ “Ngài”, anh ta đặc biệt nhấn mạnh, không những thế, sao lại có thể trút hết sự tức giận khi bị người khác làm ngã từ ngựa xuống?
- Lúc nãy do tôi không đúng, tôi xin lỗi, thành thật xin lỗi.
Cơ bản Trương Hãn không để tâm đến sự tức giận của Trần Thái Trung, hắn của lúc này, làm sao còn dám có nửa phần khí phách nữa?
- Đúng là tôi có việc lớn, chuyện lớn tốt lành luôn.
- Ồ? Chuyện tốt? Vậy thì chắc là quá tốt rồi, ha ha.
Trần Thái Trung khẽ cười một tiếng, Trương Hãn hạ thấp giọng để xin lỗi, mục đích đương nhiên không nói cũng hiểu, tuy nhiên, anh ta tuyệt đối không phải loại người dễ đối phó như vậy, đối với “Viên đạn bọc đường”, thái độ của Trần Thái Trung, từ đó đến nay đều là “Ăn luôn vỏ bọc đường, pháo đạn quăng trả lại!
Đúng vậy, hắn không phải để bụng những cái lợi ích này, hắn càng thích thú khi nhìn thấy vẻ mặt thẹn quá thành giận của Trương Hãn, chỉ đơn giản thế,
- Chuyện tốt gì? Không ngờ Trưởng phòng Trương lại nhớ đến tôi?
Ai ngờ, vốn dĩ Trương Hãn không bị sập bẫy, y cười hai tiếng,

- Trưởng phòng Trần, chuyện này, vô cùng quan trọng, gặp mặt nói mới tốt, ngài có thể hẹn chị Đường ra, để chứng kiến, nếu không phải chuyện tốt, dù ngài tha cho tôi, thì chị Đường cũng không thể đồng ý đúng không?
Điều anh ta sợ nhất, chính là Trần Thái Trung vừa nghe điện thoại rồi cúp ngay. Chỉ cần Trần Thái Trung đồng ý nói chuyện, lời của anh ta, lại có thêm mấy phần tự tin. Đương nhiên, kiêu ngạo là tuyệt đối không dám.
Tên này làm công việc thu hút đầu tư, đúng là dự đoán trước, Trần Thái Trung cảm thấy giọng điệu của anh ta thay đổi, khéo léo một cách tự nhiên, không tạo cảm giác cứng nhắc cho người khác chút nào cả, công phu mồm mép, quả nhiên lợi hại.
Mục tiêu của Trương Hãn, khẳng định Đường Diệc Huyên không thể nghi ngờ, nhưng không ngờ anh ta lại dám khẳng định, tin này không những đả động được tôi, còn có thể khiến cho Đường Diệc Huyên từ bỏ điều tra biểu hiện hôm nay của anh ta, thậm chí còn có thể nói giúp những chuyện liên quan khác, có thể thấy được, sự tự tin của anh ta đối với cái tin này, không phải lớn một cách bình thường.
Thay lời khác để hình dung, đó chính là, cái tin này, tuyệt đối có tính tất yếu khi nghe. Đương nhiên, Trương Hãn dám khuyếch đại, đơn thuần là chê bản thân chết chưa được nhanh chóng, anh ta dám chơi vậy sao? Hiển nhiên, anh ấy không có gan đó.
Cũng chính bởi vì vậy, ngữ điệu của Trương Hãn mới có vẻ tự tin như thế.
Tiếc là, Trần Thái Trung không phải người ngoài, đối với mồm mép của Trương Hãn, trong lòng hắn thực sự đang khen ngợi, nhưng hắn không muốn để kẻ thù của mình toại nguyện, anh cứ nói ra chiêu thức nào, à, không chịu nổi nữa… anh mày không muốn nghe, để mày ham muốn vậy!
- Ừ, thế nhé. Tôi hơi buồn ngủ rồi, Trưởng phòng Trương à. Phiền toái do mình gây ra, phiền anh tự giải quyết nha…
- Hiện tại công việc thu hút văn phòng đầu tư, tồn tại một khiếm khuyết lớn.
Dường như Trương Hãn phát hiện được tâm lí trái ngược của hắn, không cần hắn nói hết, liền tiếp lời:
- Tôi có thể khiến ngài đạt được thành tích cao nhất, tôi đảm bảo…
Tay của Trần Thái Trung đã đặt vào phím ngắt rồi, nghe được tiếng hét đến khàn cả giọng trong điện thoại, chần chừ một chút, hắn phẫn nộ thở dài
- Ôi, bị anh đánh bại rồi.
Van xin, nghe cũng không sao? Cùng lắm là ăn luôn vỏ bọc đường thì bị nổ đến tan xương nát thịt chứ gì, ày cũng hiểu được, Tô Tần không phải là người ham học. Dù sao kiếp này anh mày đang tu luyện, học hỏi chút kiến thức cũng là chuyện tốt.
- Tuy nhiên tôi không thể định thời gian được, đây là điện thoại của anh chứ? Hãy nhớ 24 tiếng đều phải mở điện thoại đấy…

Lời của hắn, nghiễm nhiên là giọng điệu của chủ nhiệm khu kinh tế,
Tuy nhiên, Trương Hãn dám lên tiếng sao? Nói không chừng, hắn còn phải cười làm hòa trong điện thoại nữa,
- Ha, vậy thì trông cậy Trưởng phòng Trần, ừ… ngài nhanh một chút thì càng tốt nữa.
Trần Thái Trung cũng mặc kệ anh ta, trực tiếp ngắt cú điện thoại, giơ tay đặt lên người của Đinh Tiểu Ninh,, mới tiếp tục xoay người lại, suy sụp phát hiện —— chà, tiểu Trần đang ỉu xìu!
Một hơi, hắn liền giơ tay tắt điện thoại, nhưng trong khoảnh khắc ấn vào phím tắt máy, do dự một hồi, cuối cùng lại rút tay lại. Chà, thời buổi rối loạn, cuộc điện thoại này, thực sự không thể nào tắt được…
Thật sự là không thể tắt được, hơn mười phút sau đó, khi hai người đang hôn nhau, trong giây phút hai người đang quấn chặt lấy nhau, hai chân của Đinh Tiểu Ninh dang ra, những hạt sương tràn đầy ở trong bụi cỏ như đang thịnh tình mời gọi. Trần Thái Trung thì xoay người làm động tác lên ngựa. Chính trong cái lúc cao trào, mãnh liệt đấy thì điện thoai...lại rung lên lần nữa.
- Củ chuối thật, sắp mười một giờ rồi.
Trần Thái Trung có chút không thể chịu được nữa,
- Anh mày, anh gọi sớm một chút thì sẽ chết người sao?
Chần chừ một chút, hắn vẫn là miễn cưỡng đưa mắt nhìn vào chiếc điện thoại đang đặt ở trên gối, “Bí thư Bạch”, cuộc điện thoại này, đ không thể không nghe.
Hiếm khi Ngô Ngôn chủ động gọi điện cho hắn, lúc này lại khuya như vậy, có lẽ có chuyện gấp mới đúng, không biết nói sao, hắn chỉ biết thở dài, phẫn nộ nhận cuộc điện thoại, thân mình cũng lười cử động, vẫn đang nằm trên người của Đinh Tiểu Ninh.
Hắn đang đợi nói chuyện, cũng không đề phòng Đinh Tiểu Ninh năm lần bảy lượt cũng không chịu đựng được, tay nhỏ đang nắm lấy vật lớn sừng sững kia, đôi chân thon dài mịn màng dùng sức một cái, đột nhiên hắn liền cảm nhận được một cảm giác nóng bỏng chật hẹp.
- A
Hắn không tự chủ được rên một tiếng, thân mình cũng cố gắng dùng lực một cách ý thức. Cuối cùng toàn bộ về không, cảm giác cái lỗ hổng ẩm ướt chật hẹp đó, siết chặt lấy sự trào dâng của bản thân, nhất thời thoải mái đến nỗi nhắm mắt lại.

- Thái Trung… Anh là, ngủ rồi sao?
Giọng Ngô Ngôn lanh lảnh vang lên, truyền đi trong điện thoại,
- Thật xin lỗi, khuya rồi còn gọi điện cho anh.
Cái này, Đinh Tiểu Ninh cũng nghe thấy được, người gọi đến là một phụ nữ, vốn dĩ cô ta đang cười vui sướng, nhìn hắn với vẻ mặt tràn đầy niềm hạnh phúc, nghe được lời này, không khỏi bĩu môi, tuy bảy phần làm ra vẻ, nhưng cũng có ba phần có ý hờn dỗi.
Nhìn thấy bờ môi nhỏ dày đang bĩu, nhất thời Trần Thái Trung cảm thấy, tình cảnh này cũng có chút tình cảm rung động, không biết nói sao liền cười lên, ngón trỏ lại đặt lên môi, ra hiệu cô ta im lặng.
Lần này Ngô Ngôn gọi điện đến, không thể vì chuyện của tối nay, cô ta nói cho Trần Thái Trung, nói về hai người vợ của anh em nhà họ Đào, đã dùng vải trắng để làm biểu ngữ cho anh cả, để ngay trước cổng lớn Ủy ban quận Hoành Sơn, thật quá đáng lắm, nếu không phải hai ngày nay được nghỉ, tôi sẽ lập tức cho người của viện kiểm soát phê chuẩn rồi bắt anh em nhà họ Đào rồi.
- Ha, cô không phải muốn huyện lệnh diệt môn sao?
Trần Thái Trung khẽ cười một tiếng, thân dưới còn cử động qua lại, xem như an ủi cô người đẹp bé nhỏ bên dưới
- Phê chuẩn bắt người phải cần thời gian mà? Viện kiểm soát không có trách nhiệm sao?
- Tôi chả muốn quan tâm đến chuyện của họ, tạm thời chào hỏi, hay đợi thêm hai ngày nữa.
Ngô Ngôn gọi điện thoại, thật ra trong lòng hơi ngứa ngáy, hơn nữa, không biết vì sao, trước và sau ngày kinh, dục vọng của cô ấy đặc biệt mãnh liệt,
- Ha ha, tôi là huyện lệnh diệt môn, anh chỉ là thái thú lột da thôi… chuyên lột da huyện lệnh như tôi…
Vẻ mặt phơi phới tình xuân của cô ta, Trần Thái Trung vẫn nghe ra được trong điện thoai. Đột nhiên cảm thấy thân dưới lại căng lên, lại cộng thêm cái vòng nóng cháy, thật sự muốn có niềm vui cực lạc bao nhiêu thì sẽ có niềm vui cực lạc bấy nhiêu.
Tuy nhiên, gần đây chuyện ở thành phố Phượng Hoàng, thật sự cũng quá nhiều đấy chứ? Trần Thái Trung quyết định khuyên cô ta:
- Vẫn là làm sớm chút, nếu không cô khó tránh khỏi bị động, hiện tại đúng là không an toàn rồi, tối nay lại xảy ra chuyện lớn nữa, cô không biết đâu, ừ…
Vốn dĩ hắn đang nói rất nhuần nhuyễn, nhưng Đinh Tiểu Ninh nghe hắn nói một cách thân mật, trong lòng đột nhiên hơi xót xa, liền đưa bàn tay lạnh lẽo ra, bám vào lưng hắn, dang một chân dài ra, rồi từ từ gập lại, sự sảng khoái xảy đến bất ngờ như vậy, bất chợt làm gián đoạn lời của hắn.
- Cái này, tôi nghe nói rồi.
Khả năng thăm dò tin tức của Ngô Ngôn, cũng thuộc hạng nhất:

- Tuy nhiên, cũng không liên quan đến tôi, cũng không liên quan đến viện kiểm soát trong quận.. đúng rồi, anh có tham gia không vậy?
- Tôi cũng không sao, ha ha
Trước mắt, Trần Thái Trung không muốn nhắc lại người đẹp này nữa, người đẹp bé nhỏ ở thân dưới đang nỗi cơn bão,
- Ừ, vậy thì…ừ, thôi được rồi, vợ của hai người đó, tôi sẽ giúp cô xử lý họ.
Vừa nói, hắn vừa đưa ra một tay, áp lên phần bụng rắn chắc khỏe mạnh của Đinh Tiểu Ninh, mắt trừng lên, miệng lại bĩu môi: nè nè, kiềm chế nào, em không nhìn thấy anh đã nói thành cái gì rồi sao?
Đinh Tiểu Ninh nở nụ cười quyến rũ với hắn, thân hình không động, hai tay nhỏ lạnh lẽo lại bắt đầu cù vào nách của hắn, đúng thật là tác quái.
- Anh dự tính sẽ giải quyết thế nào?
Ngô Ngôn nói một cách cao hứng, nhất thời không nỡ gác điện thoại,
- Nói tôi nghe xem..
- Ừ hừ…
Trần Thái Trung nhìn Đinh Tiểu Ninh nhe răng, phần bụng co lại: nếu không thành thật tôi sẽ đi ra, Đinh Tiểu Ninh bĩu môi, giả vờ muốn khóc, hai tay lại ngoan ngoãn để phía sau lưng của hắn, bộ dạng dí dỏm, thật sự khiến người khác trìu mến.
- Ừ, là thế này, tôi tìm mấy người, đánh họ một trận thì thôi.
Hắn nghĩ rồi, người của Mã Phong Tử, nhàn rỗi thì có nhàn rỗi, hơn nữa, thuộc hạ của anh em, không phải còn nhiều nữ công nhân thất nghiệp sao?
- Nếu có thể thăm dò gia đình hai anh em này, vậy thì càng tốt.
Ngô Ngôn cũng bị sát khí của hắn cuốn hút, nhất thời cắn răng nghiến lợi:
- Nếu còn làm lớn chuyện này, thì e là rắc rối…