Quan Tiên

Chương 403: Chương 403: Đông Như Trẩy Hội





Vương Hoành Vĩ có thể không nóng nảy sao? Toàn bộ gia tài của anh ta đều bỏ vào đây hết, lúc nãy cũng đã đối đầu với Nhung Diễm Mai, trước mắt nghe được lời của Thượng Thái Hà, rõ ràng đang muốn giảng hòa, sao có thể được chứ?
Thượng Thái Hà cũng là người thông minh, vừa nghe Vương Hoành Vĩ gọi mình là Bí thư Mông, liền biết ngay tên này không những đang ở trong tình cảnh nào đó, mà còn rõ ràng đang có ý định ngụy trang, dám cáo mượn oai hùm rõ như vậy, đang gặp phải rắc rối sao?
Ý thức được điều này, đương nhiên cô ta không nói tiếp nữa, không khỏi hừ một tiếng;
-À, vậy à, thế tôi gọi lão Mông qua nghe điện thoại…
- Trên tay tôi có một số chứng cứ, có thể chứng minh, công ty điện ảnh giải trí Hoa Vũ thuộc Tập đoàn Trung Thiên, nghi ngờ có hành vi ép buộc phụ nữ bán dâm.
Vương Hoành Vĩ nghe được giọng của Bí thư Mông, càng tỏ vẻ cung kính hơn.
- Hơn nữa, thưa bà Đường Diệc Huyên, hai lần bị họ đối xử thô bạo, cũng may lúc đó có mặt của Trưởng phòng Trần Thái Trung của văn phòng thu hút đầu tư tại đó, sự việc mới không có chuyển biến xấu.
Một tiếng “Loảng xoảng” vang lên, trong tay Phó chủ nhiệm Trương Hãn đang bấm số điện thoại, nghe thấy những lời này, liền đứng dậy khiến cả người và ghế cùng ngã xuống đất, tay chân co giật hai cái, hai mắt nhắm nghiền, khóe miệng bắt đầu sùi bọt mép.
Vốn Mông Nghệ đang buồn bực, một chuyện không lớn gì hết, bà vợ gọi mình đến nghe điện thoại, nhưng khi nghe đến có người ép Đường Diệc Huyên bán dâm, nhất thời giận dữ:
- Vương Hoành Vĩ. Anh nói lại cho tôi nghe một lần nữa?
Tỉnh Thiên Nam, còn có người to gan như vậy sao? Ép chị dâu của Mông Nghệ ta bán dâm? Anh ta đập mạnh bàn một cái, lại phát lên một tiếng “Ầm” thật lớn.
Âm thanh của anh ta rất lớn tiếng, ngay cả Trương Trí Tuệ ngồi cách Vương Hoành Vĩ ba chỗ ngồi cũng nghe thấy, cao hứng vì bản thân đã đặt mình đúng chỗ, không kìm được liền thở dài lắc đầu, tiêu rồi, không biết lại có người nào xui xẻo nữa đây.
Nghe xong lời kể của Vương Hoành Vĩ, Mông Nghệ sửng sốt chừng mười giây. Hít một hơi:

- Bây giờ, anh giúp tôi tìm một chỗ yên tĩnh. Nói rõ cho tôi biết, nếu không, anh chính người đứng sau tên du côn họ Thường đó, anh hiểu chưa?
Anh ta nghe được sự ồn ào tại hiện trường Hành động té ngã của Trương Hàn đúng thật quá lớn, do đó anh ta đương nhiên đoán ra được. Vương Hoành Vĩ còn giấu một số lời nói.
Hơn nữa, cái công ty quái quỉ lại có thể nhờ được Bí thư Đảng ủy thành phố Phượng Hoàng ra mặt ủng hộ. Hiển nhiên, bên trong nhất định có những thứ không thể cho người khác biết. Nhớ lại sự sa đọa của Lư Cương mà mấy hôm trước bất ngờ nghe được, nhất thời, trong lòng Mông Nghệ, đúng thật có chút lạnh người, cho nên, anh ta nhất quyết phải biết được sự thật và tình hình bên trong.
Bị Bí thư tỉnh ủy uy hiếp rồi! Niềm vinh dự trong lòng của Vương Hoành Vĩ, vậy thì không cần nhắc nữa, anh ta vừa gật đầu thừa nhận, vừa đi ra về phía cửa bên ngoài. Trong lúc vội vàng, cũng không quên vẫy tay với Trần Thái Trung, ý này thật rõ ràng, anh theo tôi ra ngoài.
Suy nghĩ tinh tế của Cục trưởng Vương, bởi vậy có thể thấy được, với người bình thường, trong lúc nhận điện thoại của Bí thư tỉnh ủy, sao lại có thể nghĩ đến việc nhận được sự tiếp đãi của người khác?
Trần Thái Trung do dự một hồi, cuối cùng mỉm mười lắc đầu, lại hướng về Vương Hoành Vĩ vẫy tay, ý này quá rõ ràng, anh về báo cáo một mình được rồi. Đương nhiên, trong mắt của người khác, hắn đang có ý giúp đỡ Cục trưởng Vương, thậm chí, cảm thấy người này có vài phần khí khái, đúng là phong cách của danh sĩ Ngụy Tấn phiêu dật giữa đời.
Không biết, Trần Thái Trung chỉ là lo lắng, lỡ như Bí thư Mông hỏi đến quan hệ giữa mình và Đường Diệc Huyên, nên nói như thế nào đây?
Đương nhiên hắn nghĩ ra, Đường Diệc Huyên đã gọi điện cho Mông Nghệ, mấu chốt của vấn đề là, cô ta giải thích thế nào về quan hệ hai người? Chắc hẳn cô ấy biết cách che giấu, nhưng che giấu và che giấu… Nó cũng không giống nhau.
Ừm, cần phải gọi điện cho Đường Diệc Huyên rồi, đối chiếu vấn đề cũng là điều cần thiết. Hơn nữa, lúc trưa nói chuyện với U Mộng, chỉ có ba người có mặt, hoàn toàn có thể làm giảm uy tín của những người khác một cách nhẫn tâm. Trần Thái Trung nghĩ đến đây, sờ lấy chiếc điện thoại.
Hắn vừa lấy điện thoại, ngoài cửa lại có mấy người rầm rầm kéo vào, vốn dĩ đang đứng ở đó, lúc này Trương Trí Tuệ đang ra lệnh giúp đỡ Trương Hãn lập tức được tiếp đón, vẻ mặt cười tươi:
- Ha ha, Bí thư Nghiêu Đông, hôm nay ngài đến, sao không gọi điện đến vậy?
Chương Nghiêu Đông cười, bộ dạng đầy ý vị sâu xa:

- Ha ha, tôi nghe người ta nói, có người nổ súng ở nhà nghỉ Thành ủy, vừa đúng bận đến bây giờ vẫn chưa dùng cơm nữa, nên đã đến đây? Lão Trương… Anh kể lại quá trình cho tôi nghe?
Đối với tình trạng này, Trương Trí Tuệ cũng đã lường được, dù sao đây là nhà nghỉ Thành ủy, người ra vào quá phức tạp mà cũng quá đông. Nhưng Bí thư Nghiêu Đông đến, nhất định là bị hai chữ “Chị Đường” thu hút tới.
Đúng thế, lúc đó những người có mặt không ai nhận ra Đường Diệc Huyên, nhưng dưới mũi của người ta không có mồm sao? Tùy tiện hỏi dò, chắc hẳn tin tức sẽ được truyền tới chỗ Chương Nghiêu Đông thôi. Với những ngày thường, Bí thư Nghiêu Đông chưa hẳn đã đến, nhưng hôm nay chị Đường bị người khác ức hiếp ngay tại nhà nghỉ Thành ủy, anh ta dám không đến mới lạ!
- À… Cái này… Tiểu Trần khá rõ chuyện này hơn.
Trương Trí Tuệ cười tươi, chỉ vào Trần Thái Trung:
- Anh ấy luôn ở cùng với người đó, ừm…
Tổng giám đốc Trương nhìn xung quanh, đưa miệng tiến gần đến tai của Chương Nghiêu Đông, nhỏ tiếng thì thầm:
- Cục trưởng Vương cũng khá rõ, tuy nhiên, Bí thư Mông đã gọi điện cho Vương Hoành Vĩ rồi, dự đoán hiện giờ, chắc Cục trưởng Vương đã lén báo cáo lại tình hình.
Trương Trí Tuệ nói, những người có mặt đều biết chuyện này, nhưng sự việc lại lạ ở chỗ, anh ta còn nói thầm bên tai, bên trong cũng có chú ý, kể từ đó, Chương Nghiêu Đông có thể làm như không biết Bí thư Mông đã gọi đến.
Nếu trong trường hợp không biết, Bí thư Chương có thể đưa ra quyết đoán chính xác, vậy không phải đã thể hiện hắn có tính chính xác, nhất quán trong phương diện chính trị sao? Đúng vậy, đây mới là cách Tổng giám đốc Trương nịnh nọt.
Hơn nữa, dù Mông Nghệ có lớn, dù sao Chương Nghiêu Đông mới là người đứng đầu của thành phố Phượng Hoàng, tổng giám đốc Trương kề tai nói nhỏ, ở chỗ Bí thư Chương, bản chất sự việc và sĩ diện đều có hết rồi, còn cộng thêm danh tiếng phán đoán công bằng, ai lại không thích chứ?

- Lão Trương, anh nha anh nha!
Chương Nghiêu Đông dùng tay đâm đâm vào Trương Trí Tuệ, đối với cách lấy lòng này đúng là dở khóc dở cười. Đương nhiên, trong lòng anh ta ắt hẳn rất hài lòng,
- Nghỉ trưa xong anh không đáng răng à, có mùi nặng lắm!
Nói xong, anh ta quay sang nhìn Trần Thái Trung, trong lòng có chút kì lạ, tên này… sao ở đâu cũng gặp được vậy? Tuy nhiên, trước mắt không phải lúc để so đo điều này. Vừa lúc anh ta mở miệng muốn hỏi, lại nhìn thấy Trương Hàn nằm trên nền đất, nhất thời trong lòng thắc mắc:
- Trương Hàn, làm sao vậy?
Ngay tại đây, ngoài người của nhà nghỉ và Trung Thiên, cũng chỉ có Trần Thái Trung và Khương Thế Kiệt, người của Trung Thiên không còn mặt mũi nào để nói, người của nhà nghỉ và Khương Thế Kiệt cũng không tiện nói. Đến cuối cùng, ánh mắt của mọi người lại dồn vào trên người của Trần Thái Trung.
- Tôi cho rằng.. Phó chủ nhiệm Trương có thể cảm thấy, ngất xỉu là thích hợp nhất, nên liền ngất đi.
Trần Thái Trung nói chuyện, thật là nham hiểm vô cùng. Nhưng mà bản thân hắn cho rằng không có gì, anh mày thề không đội trời chung với mày, vậy còn giữ tình cảm làm gì nữa?
Chương Nghiêu Đông nghe được lời này, không khỏi nhăm mặt nhíu mày, người thanh niên trẻ này, nói chuyện sao khắc nghiệt như vậy? Nhưng suy nghĩ lại, điện thoại của Mông Nghệ gọi đến, trong tình hình như vậy, đổi lại là mình có khi nói còn khó nghe hơn nữa, tâng bốc người khác, đấy là lẽ thường tình thôi.
Trên thực tế, chuyện xảy ra trong đại sảnh, trước khi anh ta đến, đã tìm hiểu được nhiều rồi. Trước mắt đương nhiên biết cách xử lí thế nào:
- Liên hệ với trung tâm bệnh viên, cho người nhanh chóng đến đây cấp cứu… Đúng rồi, Tiểu Trần, rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Ha ha, Bí thư Chương anh cũng đến à?
Trước cửa vang lên tiếng cười sang sảng, Chủ tịch thành phố Đoàn Vệ Hoa có mặt trước cửa, không ngờ người đứng bên cạnh là… Dương Thiến Thiến!
Đoàn Vệ Hoa lộ diện trước cửa chính, cửa sau xuất hiện Bí thư kiểm tra kỷ luật Tần Tiểu Phương, ông ta không thể không đến, Đường Diệc Huyên chính là người mà ông ta đang dựa vào, ông ta dám không đến sao?

- Cần phòng họp hội nghị thường vụ không?
Trương Trí Tuệ nhìn thấy cảnh này, chủ động đề ra. Đây là phòng họp của nhà nghỉ Phượng Hoàng không dành cho người ngoài, những người trước mắt đây, Chương Nghiêu Đông, Đoàn Vệ Hoa, Tần Tiểu Phương, Vương Hoành Vĩ, nếu như cộng thêm Nhung Diễm Mai người vừa rời khỏi, ắt hẳn không phải là một nửa ủy viên thường vụ đều đến đây sao?
Nhưng lời này nói bên tai Chương Nghiêu Đông, sao nghe vẫn không thuận tai, lời của Trương Trí Tuệ…càng nham hiểm, anh đang cười chúng tôi chuyện bé xé ra to đúng không?
Nhưng mà cẩn thận ngẫm lại, hắn lại cảm thấy chưa chắc Trương Trí Tuệ có cái gan này, đồng thời buộc tội cho ba ủy viên thường vụ đang có mặt tại đây, nhất thời có chút buồn bực. Lão Trương anh không biết nói chuyện thì không thể vờ câm à?
Cái gọi là thiên uy khó lường, chính là chỉ lúc này đây. Bí thư Chương buồn bực, đương nhiên không đến phòng họp hội nghị ủy viên thường vụ nữa:
- Được rồi, tôi cảm thấy nơi đây cũng không tệ, lão Đoàn, lão Tần, hai người thấy thế nào?
Anh ta cũng lên tiếng rồi, Đoàn Vệ Hoa và Tần Tiểu Phương còn có thể nói gì? Không chừng mọi người chỉ có thể ngồi xuống, đương nhiên, vị trí chủ trì của Vương Hoành Vĩ, việc đáng làm thì đã cho Bí thư Chương ngồi rồi.
Dương Thiến Thiến tỏ ra rất chói mắt. Cô ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn ngồi bên cạnh Trần Thái Trung. Cô ta muốn dùng cách này, tỏ vẻ ủng hộ cho bạn học mình.
Nhưng hành động này của cô ta, xem đến nỗi Khương Thế Kiệt suýt chút không làm rơi tròng mắt. Cái này, đây là người gì của Chủ tịch Đoàn vậy? Ừm.. Sao các người đẹp trên đời này, đều thích ngồi bên cạnh Trần Thái Trung hết vậy?
Chính vào lúc này, Vương Hoành Vĩ bước vào, vừa thấy tình cảnh này, không nói điều gì ngồi vào một bên, nhưng Chương Nghiêu Đông không tha cho anh ta:
- Vương Hoành Vĩ, nghe nói chuyện này, anh tương đối rõ? Nói mọi người nghe xem…
Tôi cũng không mấy hiểu nữa, Vương Hoành Vĩ biết, sự độ lượng của Chương Nghiêu Đông khá nhỏ, cân nhắc lại, vẫn thở một hơi dài,
- Bí thư Chương, người quá nhiều, tôi đề nghị nên dàn cuộc lại…