Quan Tiên

Chương 389: Chương 389: Bị Cướp





Nhưng lần này Đường Diệc Huyên cũng không phòng bị Trần Thái Trung, bởi cho đến bây giờ trước mặt cô hắn đều tỏ ra là người khá điềm đạm, và nụ hôn bất ngờ vừa rồi đã làm cô không kìm được bật ra một tiếng “a”, thân mình cô lúc đó nhất thời tê dại, đứng ngốc tại chỗ.
- Haha… có chút nắm không được chặt
Trần Thái Trung thấy phản ứng này của cô nhất thời có chút mềm lòng, nhưng lại sợ cô tức giận không biết làm gì hơn đành lùi thân mình ra sau, ngượng ngùng cười cười:
- Em là cô gái xinh đẹp nhất mà anh đã từng gặp
Đúng vậy, là cô gái xinh đẹp nhất nhưng không phải là tiên nữ.
- Anh cư nhiên lại dám làm như vậy với tôi?
Đường Diệc Huyên phải mất một lúc sau mới lấy lại được tinh thần, quay đầu lại nhìn hắn, trên mặt đã ửng đỏ nhưng khóe miệng lại như hàm chứa ý cười:
- Anh, anh không hỏi ý kiến của tôi trước sao?
Mẹ kiếp, Trần Thái Trung không chịu nổi vẻ mặt này của cô, bởi vì hắn cảm thấy vẻ mặt này của cô dường như ẩn chứa chút khinh miệt, không được, hắn lại đem mình trầm luân rồi, hắn liền không do dự ôm lấy cô, đặt lên trán cô một nụ hôn nồng cháy:
- Không hỏi chính là không hỏi…
Đường Diệc Huyên không giãy dụa cũng không phản kháng, ngược lại cô còn khẽ nhắm hai mắt lại, cả thân mình như ngả hướng về phía ngực hắn, hô hấp cũng có chút dồn dập.
Cô khép chặt hai mắt, lông mi dài rung rung. Lòng Trần Thái Trung cũng rung động theo, bất giác hôn lên mí mắt cô.
Đường Diệc Huyên vẫn như trước không có phản ứng gì, chỉ có khuôn mặt cô là ngày càng ửng đỏ mà thôi.
Chuyện đã đến mức này thì một là không làm, hai là đã làm thì làm đến cùng, Trần Thái Trung tâm đã quyết liền tiến hướng về phía đôi môi đỏ mọng tươi thắm của cô, vươn đầu lưỡi cố khiêu mở khớp hàm đang khép chặt của cô.
Chỉ có điều lần này Đường Diệc Huyên lại không chịu phối hợp, cô cắn chặt hàm cố né tránh đầu lưỡi của hắn. Nhưng điều đó lại khiến Trần Thái Trung thêm kích động, hai tay hắn nắm chặt khuôn mặt cô, ngoan cường cố gắng làm bước đột phá cuối cùng.
- Không muốn
Tại thời khắc mấu chốt, hai cánh tay lạnh lẽo nhỏ bé của Đường Diệc Huyên cũng phát huy được công dụng, hai tay cô gắt gao đẩy ngực hắn ra, cả thân hình cũng bắt đầu vặn vẹo. Bởi vì thường xuyên rèn luyện nên khí lực của cô so với người thường lớn hơn rất nhiều.
Trần Thái Trung đối với cô vẫn có chút thương tiếc, nhìn thấy cô dùng sức giãy dụa như vậy, hắn rất sợ chính mình giữ chặt sẽ làm cô bị thương, hơn nữa hắn cũng không muốn làm ra cái loại chuyện cưỡng gian sỉ nhục này, vì thế chỉ đành buông lỏng tay.

- Hiểu Diễm thì phải làm sao bây giờ?
Cảm giác được lực đạo trên tay hắn thoáng nhẹ. Đường Diệc Huyên giãy dụa cũng không kịch liệt nữa, nhưng ánh mắt cô vẫn nhắm chặt như, u oán hỏi:
- Anh định đem cô ấy đặt ở vị trí nào đây?
Nghe như vậy Trần Thái Trung lại càng kích động, cánh tay hắn càng thêm lực, Đường Diệc Huyên và Mông Hiểu Diễm trên danh nghĩa tuy là hai mẹ con, chính mình đã kiểm chứng lời nói của Đường Diệc Huyên… nhưng cho dù không phải là mẹ con ruột, không quan trọng lắm nhưng với thân phận này thì cũng thực quá rối loạn.
Chính trong lúc hắn sửng sốt nhất thì Đường Diệc Huyên đã rời khỏi vòng tay ôm ấp của hắn, mở to mắt. Cô chuyển thân lui về sau, trên mặt lại lộ ra nụ cười trêu tức. Nhưng hai má đỏ bừng vẫn chưa hết khiến cho nụ cười này của cô càng tăng thêm chút mờ ám:
- Anh cái đồ tồi, tự nhiên lại dám chiếm luôn cả tôi?
Thấy cô không thực sự tức giận, lòng Trần Thái Trung liền thấy nhẹ nhõm đi nhiều, hắn lại cười cười, mồm mép lém lỉnh:
- Haha, chỉ là kích động, ừ… nhất thời kích động thôi mà.
Có thể thấy EQ, cũng không phải là dựa theo tu luyện mà đạt thành, nếu hiện tại hắn xuống tay cưỡng ép, cũng không biết sẽ tạo ra hậu quả gì, nhưng đáng tiếc người trong cuộc cũng không dám khẳng định.
- Kích động?
Đường Diệc Huyên hừ lạnh một tiếng, nhưng lại là hỏi sang chuyện khác:
- Hiểu Diễm ngủ với anh… uhm, có chuyện đó không?
- Có chứ, nếu không thì tôi làm thế nào để giúp cô ta chữa bệnh đây?
Trần Thái Trung cười hì hì gật đầu, lại bắt đầu suồng sã nói:
- Không gạt em đâu, chỉ có làm tình cùng cô ta thì mới chữa khỏi bệnh cho cô ta được, cũng giống như chuyện dạy em phân biệt ngọc vậy, chúng ta cùng ân ái thì mới được.
Trong giây lát hắn cảm thấy da mặt mình có chút dày thêm thì phải, mọi người xem, những lời này hắn cũng có thể nói ra được, có thể thấy được chỉ số cảm xúc gần đây của anh đây không phải là ngày càng tăng sao.
Tên quỷ này chính là căn bản không nghĩ tới, lúc này nếu như hắn làm càn mà nhảy bổ lên, làm chuyện cưỡng ép thì tuyệt đối là không có chuyện sau này sẽ hối hận, nhưng, loại phán đoán và hành động này mới thể hiện rõ chỉ số tình cảm chân chính, mà cũng không biết được hắn phải chịu đựng bao nhiêu đi.

- Vậy anh không được đụng vào tôi, cô ta cũng đâu phải đồ vật gì, tôi không muốn!
Theo bản năng, Đường Diệc Huyên phản ứng kịch liệt, chỉ có điều, trong giờ khắc đó, cô cũng không có biểu hiện yêu thích giống với Mông Hiểu Diễm, mà ngược lại là cho người ta một loại cảm giác “Căm hận”.
- Được rồi, được rồi.
Trần Thái Trung giơ hai tay lên, bất đắc dĩ gật đầu:
- Như vậy, chị Đường, lần trước tôi đưa chị mấy thứ kia, chị có vừa lòng không? Muốn tôi lại mang tới nữa không?
- Anh cái tên quỷ xấu xa này
Đường Diệc Huyên dường như phát hiện ra chính mình có chút dao động, ngay sau đó, trên mặt cô lại dâng lên sự lãnh đạm, cười nhạt:
- Nội y lần trước anh đưa tặng, size không vừa cho lắm, lần này tôi muốn thứ khác.
- Được, vậy cô tùy ý chọn đi
Trần Thái Trung vung tay lên, lại xuất hiện ra bốn năm cái hộp
- Không vừa tôi lại mang cái khác đến cho…
- Tôi muốn học anh cái này…
Đường Diệc Huyên cũng không thèm nhìn tới mấy cái hộp, học bộ dạng của hắn, cũng vung tay lên
- Tôi muốn học tài năng biến đồ vật của anh, anh đừng nói với tôi là, cái này cũng đòi hỏi cái gì đó đấy nhé…
- Thực sự cần!
Trần Thái Trung trịnh trọng gật đầu

- Không lừa cô, đây là một trải nghiệm cần thiết, tuy nhiên…. nếu làm một lần, thì cũng có thể dạy cho cô được.
- Anh lại gạt tôi à
Đường Diệc Huyên khẽ cười một tiếng, tuy nhiên dường như cô lại nghĩ đến điều gì đó, cuối cùng, cô cười đến mức thân thể run rẩy không thể ngừng lại được.Thật là làm như vậy chính là câu dẫn người hơn mà.
Mãi lâu sau cô mới ngưng cười được, thở dài một tiếng
- Được rồi, nếu anh muốn, tôi đây liền cho anh… Nhắm mắt lại đi
Nhắm mắt thì nhắm mắt, Trần Thái Trung đáp ứng lời của cô, không khỏi mừng rỡ, liền nhắm mắt lại tuy nhiên chỉ là khép hờ, vẫn hí mắt lén nhìn lên.
Một làn gió thổi qua, hắn chỉ cảm thấy một luồng lạnh lẽo, man mát, cái gì đó ở trên môi mơn trớn nhẹ nhàng tiếp xúc, tiếp theo là truyền đến giọng nói nũng nịu của Đường Diệc Huyên;
- Được, một lần rồi đấy, dạy tôi đi
- Anh nói, không phải là một lần này thôi à
Trần Thái Trung hơi tức giận, hắn mở to mắt, oán giận trừng cô
- Em có lầm hay không vậy?
Hắn quả thật hơi tức giận, vốn nghĩ chuẩn bị được hưởng thụ một bữa tiệc lớn cơ, không nghĩ rằng, lại chỉ nhận được một nụ hôn nhẹ chuồn chuồn lướt như thế này, tuy rằng vị trí hôn lần này khá là lí tưởng, nhưng cũng giống như là vị trí trưởng phòng và cục trưởng vậy, đó là hai cấp bậc hoàn toàn bất đồng.
- Cho anh như vậy, đã là tốt rồi đó, anh biết không, lúc anh nghiêm trang chính là lúc anh nói chuyện không đáng tin
Đường Diệc Huyên lùi lại ra xa, hai chân bắt chéo trước ngực, hai tay nhỏ bé ôm lấy đầu gối, cằm đặt đầu gối, ánh mắt mở thật to đắc ý nhìn hắn:
- Gạt người vừa thôi, mau dạy tôi đi..
Á, năng lực che giấu của ta thực sự là kém như vậy sao? Trần Thái Trung bĩu môi, ừ, nhất định không phải vấn đề ở chỗ ta rồi, là cô ấy quá giảo hoạt, nghĩ đến đó rốt cuộc hắn cũng buông tha cho suy nghĩ ngụy biện của mình.
- Vậy cô thay tôi giúp Chương Nghiêu Đông nói chuyện với Mông Nghệ… tôi sẽ dạy cô
Hắn cân nhắc một lát, cảm thấy tặng cho Đường Diệc Huyên chiếc nhẫn tu di này, dường như cũng không phải là vấn đề gì
- Nhưng không được để cho người khác biết, nếu không bất cứ lúc nào tôi cũng… thôi vậy, tùy cô đấy.
Hắn căn bản là muốn nói bất cứ lúc nào cũng có thể thu hồi, nhưng nhìn Đường Diệc Huyên khó thấy được vui vẻ hiếm có, nên lời này muốn nói ra nhất thời lại thu lại, miệng cô ta xem chừng so với Nhâm Kiều còn bảo đảm kín tiếng hơn.

Ngay sau đó, trong tay hắn lại hiện ra một chiếc nhẫn Tu di, hắn đưa cho cô, nói;
- Kỳ thật, bí quyết đều nằm ở chiếc nhẫn này, cô xem đi, chiếc nhẫn này…
Cách sử dụng chiếc nhẫn Tu di, nói khó thực ra chính là không khó, mấu chốt là chính mình phải tập trung tinh thần, Đường Diệc Huyên gần như chỉ trong mấy giây ngắn ngủi đã học được rồi.
Cô cao hứng hết sức, đem chơi thật lâu. Thu lại bộ bàn trà, thu lại ghế dựa, gây sức ép hồi lâu, ánh mắt lại dõi hướng mấy bồn hoa ngoài ban công, Trần Thái Trung thấy vậy liền lên tiếng:
- Này, này, đồ vật có sinh mạng, thu hết vào có thể sẽ chết mất.
Đường Diệc Huyên nghe vậy liền dừng bước, quay đầu nhìn hắn, thoáng chút suy nghĩ rồi gật đầu
- Ồ, vậy ạ, vậy anh chờ đi, xem em đi trừ khuẩn cái tủ lạnh…
Choáng váng, người này sức tưởng tượng thật không phải phong phú bình thường, Trần Thái Trung hơi khâm phục cô
- Ý kiến hay đấy, anh sao mà không nghĩ ra nhỉ? Tuy nhiên, nên dừng lại đi, dần dần thu thập là tốt rồi, bây giờ không nên nóng nảy quá?
Nghe lời hắn nói, khóe miệng Đường Diệc Huyên chậm rãi cong lên, sóng mắt lưu chuyển, cô đến bên sô pha ngồi xuống, ánh mắt gắt gao nhìn hắn nháy mắt nói
- Haha, nói như vậy, anh là muốn đem nhẫn báu này… đưa tôi sao?
- Cô không phải đang nói chuyện vô nghĩa sao?
Trần Thái Tông dở khóc dở cười
- Không đưa cho cô thì tôi mang ra làm cái gì? Khoe với cô một chút rồi thu lại hay sao? Cô nghĩ EQ của tôi thấp đến mức đó sao?
- Cô giáo Nhâm, nhẫn trên tay cũng là như vậy sao? Còn cái cái tên họ Trương thì sao?
Đường Diệc Huyên dần thu ý cười, tuy nhiên ánh mắt cũng vẫn mở to không có di dời.
- Ồ, cái của bí thư Tân Hoa kia, không có công dụng như vậy, chỉ là một nhẫn thường mà thôi
Trần Thái Trung cười khổ một tiếng
- Lúc ấy bị hắn thấy được, muốn không cho cũng không được…