Chủ tịch thành phố, đến nhà mình? Trần Thái Trung có cảm giác rất mơ hồ, hỏi lại mẹ.
Mẹ hắn cũng không nói gì thêm, vì lúc đó bà đã bị bốn từ “ chủ tịch thành phố” làm cho bủn rủn chân tay rồi. “… không phải họ Đoàn, cũng không phải họ Dương… lại càng không phải là họ Vương, hình như là họ…Ngụy?”
Toàn thành phố Phượng Hoàng làm gì có chủ tịch thành phố nào họ Ngụy đâu? Trần Thái Trung nhất thời có chút rối loạn, Ngụy Trường Giang là Trưởng ban thư ký Thành ủy mà,
- Mẹ ơi, bố con đâu ạ? Sao bố không nghe điện của con?
- Con nhà Đặng Hải Châu hôm nay cưới, bố con qua bên đó rồi.
Nghe mẹ nói tới đó, đột nhiên thấy nhói trong lòng, thấy áy náy vì không nhớ chính xác tên,
- Thái Trung à, con cũng không còn nhỏ nữa đâu, cũng nên xem thế nào đi chứ .
- Con biết rồi mà.
Trần Thái Trung hậm hực cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn 4 vị còn lại trên bàn ăn, nhất thời có chút ngại ngùng, vì hôm nay chính hắn lôi mọi người đi chơi, mà lại xin về trước.
- À…hình như Ngụy Trường Giang muốn đến nhà tôi, các cậu...các cậu cứ ăn đi nhé. Ừ, ăn xong thì đến Ảo Mộng Thành chơi nhé. Lão Tạ, cậu nhớ tìm Thập Thất, bảo cậu ta ghi nợ là được rồi, hôm nay chúng ta ăn hết 5000 tệ, những thứ khác đều tính vào tiền của tôi, các cậu không phải lo nhé.
Lời nói này của hắn nói ra thật có tình có nghĩa, đám người cấp dưới đương nhiên khó mà nói được gì. Nhưng quan trọng là, mặc dù Ngụy Trường Giang sắp đến tuổi về hưu nhưng ông ta vẫn ngồi trên cái ghế Trưởng ban thư ký Thành ủy, quả thực người ta không biết quản lý sự vụ cho lắm , nhưng nói thế nào cũng là Uỷ viên thường vụ phải không?
4 người đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy ông chủ của mình thật cao tay, không ngờ còn khiến cho Trưởng ban Thư ký đến thăm thì ai dám lên tiếng dị nghị chứ?
Trưởng phòng Trần đã mở lời như vậy là giữ thể diện cho họ lắm rồi. Giả dụ như các nhà lãnh đạo khác, nói ra câu “ Tôi có việc phải về trước” là rất hiếm thấy.
Sự thật đã chứng minh, những điều mẹ của hắn nghe là không chính xác, người đến không phải là Ngụy Trường Giang mà là Phó chủ tịch Thành phố Vương Vĩ Tân, có thể thấy, khi thư ký của Phó chủ tịch, cô Tiểu Lâm gọi điện tới nói là “ Chủ tịch thành phố Vĩ Tân”, làm cho bà cụ trong lúc nghe điện thoại lại nghe thành ông ta họ Ngụy.
Tại sao Tiểu Lâm lại không gọi cho Trần Thái Trung ư? Rất đơn giản. Lần trước thư ký Lâm đã làm cho Trần Thái Trung sốc, nên lần này không muốn bị hiểu nhầm nữa, thành thật gọi điện cho Trần Thái Trung, vì Chủ tịch Vĩ Tân đã nói, buổi viếng thăm hôm nay rất quan trọng.
Nhà Trần Thái Trung vẫn cũ nát như vậy, nhưng Phó chủ tịch thành phố Vương lại không hề để ý đến chuyện đó. Uống ngụm trà mẹ hắn pha, chậm rãi cùng hắn nói chuyện:
- Thái Trung này, căn nhà này…nên thay được rồi đấy. Cậu không giống đứa con có hiếu chút nào.
- Ai!
Trần Thái Trung than lên một tiếng, cũng chẳng biết nói gì, có nhiều chuyện không thể nói ra được.
- Ừ, có một căn ở quận Hoành Sơn sắp xây xong, đến lúc đó…có thể cấp 1 căn cho tôi không?
- Sau này tôi sẽ hỏi thăm giúp cậu, không chừng chỗ đó lại là ký túc xá mới của cục Văn Hóa. Nhưng vẫn còn phòng trống.
Phó Chủ tịch vừa nói xong không quên nói thêm:
- Nhưng tôi cũng không dám đảm bảo chắc chắn chuyện này đâu.
Hai người cứ như vậy, câu qua câu lại, cuối cùng Phó Chủ tịch cũng tiết lộ mục đích đến đây của ông,
- Thái Trung này, nghe nói gần đây việc xử lý “những thế lực hắc ám” rất nghiêm khắc? Phải chăng là cậu làm?
Vương Vĩ Tân không lấy làm đắc chí, tin tức đương nhiên cũng không phải tốt đẹp gì, giống như Chương Nghiêu Đông, Đoàn Vệ Hoa, đều biết rằng lời nói lần này của Mông Nghệ do chịu áp lực từ phía trên nên mới nổi trận lôi đình như thế này.
Chính vì như vậy, những người có liên quan trong tin tức không ngờ rằng, người khởi xướng chuyện này là Trần Thái Trung, họ chỉ biết rằng, Trưởng phòng Trần có quan hệ tốt với họ, là nhân viên cứu hỏa thích hợp.
Nhưng Vương Vĩ Tân lại không như vậy, anh căn bản cũng không biết Bí thư Mông phải chịu áp lực, mà hắn chỉ biết, Mông Hiểu Diễm có quan hệ tốt với Trần Thái Trung mà thôi. Vì thế trong chuyện này, hắn thật ra chỉ là “ chó ngáp phải ruồi” mà đoán đúng : chuyện này là do Tiểu Trần làm phải không?
Đối với những vấn đề như thế này, Trần Thái Trung cũng không tiện trực tiếp bày tỏ thái độ, chỉ có thể giải thích một cách mập mờ:
- Ha ha, chuyện này…Chủ nhiệm Tần vẫn nói, bảo đảm tình hình ổn định thống nhất ở thành phố Phượng Hoàng, bảo đảm môi trường đầu tư là việc rất quan trọng đối với công tác thu hút đầu tư.
- Có lẽ là tôi, cũng có thể là Tần Liên Thành, hoặc hắn bày mưu đặt kế để tôi làm, cũng có khả năng là kẻ khác…ông không cần phải hỏi tiếp nữa đâu?
- Ồ
Vương Vĩ Tân gật đầu, anh ta cũng không trông mong Trần Thái Trung sẽ thẳng thắn thừa nhận chuyện này. Loại chuyện cơ mật này, nếu không phải có quan hệ vô cùng thân cận thì ai lại đi thừa nhận chứ? Anh ta chỉ muốn đưa cho Trần Thái Trung một ân tình, nhưng điều đó không đại diện ối quan hệ của hai người thân thiết đến đâu.
Đương nhiên, có được ân tình này, cộng thêm những lời mào đầu ấn tượng, anh ta có thể cùng với người này tiến gần thêm một bước. Tiểu Trần dùng Mông Nghệ như cánh tay thuận, hắn sao có thể không động lòng cơ chứ?
Trên thực tế, anh ta tìm đến Trần Thái Trung quả thực còn có chuyện khác. Chuyện của Thường Tam, sẽ gây ra chấn động không nhỏ trong thành phố, mà sau khi anh ta ra sức tìm kiếm, không ngờ lại có được một chút tin tức ngoài ý muốn.
- Là như thế này, tôi thấy rằng, ngay từ đầu thái độ của thành phố với nhà máy sửa chữa ô tô kia không được thỏa đáng.
Hắn chậm rãi đặt vấn đề,
- Tối thiểu, bí thư Chương không nên nghe lời Dương Nhuệ Phong, nếu không thì chuyện cũng không trở lên bị động như thế này.
Dương Nhuệ Phong? Trần Thái Trung vừa nghe thấy cái tên này, lỗ tai lập tức dựng thẳng lên:
- Phó chủ tịch thành phố Dương, hắn cũng tham gia chuyện này sao?
- Đúng thế, tôi cũng vừa mới được biết.
Vương Vĩ Tân rốt cục là nhân vật như thế nào? Tự nhiên thấy hắn rất chăm chú, không nói lên lời cười một tiếng một cách đau khổ:
- Nếu như không phải hắn có ý kiến là nên làm theo nguyên tắc bận rộn trước, nghỉ ngơi sau đối với nhà máy sửa chữa xe ô tô Hợp Lực thì chuyện này cũng không nhất thiết bị làm lớn đến mức này.
=Mẹ kiếp, Trần Thái Trung nhất thời trở lên trầm tư, hắn chỉ làm cho Chương Nghiêu Đông cảm thấy nợ ân tình của Lư Cương, chứ không ngờ rằng, Dương Nhuệ Phong cũng có phần trong đó.
Thì sao nào? Anh ở tận Anh quốc mà đòi tìm nhược điểm của tôi ư? Chẳng lẽ tôi lại không biết phản kháng, cứng rắn chịu đựng hay sao? Bây giờ thì tốt rồi, trước tiên không nên nói ra cuộc điện thoại của Nick, trước mắt lại làm mưa làm gió chuyện trong nhà lên, hình như hơi quá thì phải?
- Như vậy đi.
Trần Thái Trung gật đầu, bắt đầu chậm rãi nói, hắn tìm từ ngữ rất cẩn thận để biểu đạt. Đúng vậy, hắn không muốn Vương Vĩ Tân từ những lời hắn nói nghe ra được điều gì:
- Nếu nói như thế, đề nghị của Phó chủ tịch thành phố Dương, quả thực có chỗ chưa được cẩn thận cho lắm.
Nhưng, hắn có cẩn thận suy nghĩ như thế nào đi chăng nữa, cũng không thế giấu diếm Vương Vĩ Tân được. Chuyện khác không nói, chỉ nói đến việc hắn ở trước mặt Phó chủ tịch thành phố mà dám chỉ trích một Phó chủ tịch thành phố khác không đúng, cơ bản đã cho thấy lập trường của hắn . Một Phó chủ tịch thành phố, lại để ột tên trưởng phòng nhỏ bé như anh lấy tư cách gì mà phê bình?
Huống chi, Dương Nhuệ Phong lại có ân oán cá nhân với Trần Thái Trung. Vương Vĩ Tân cũng nghe ngóng được rất rõ ràng. Trong một buổi hội nghị được tổ chức với quy mô nhỏ ở Luân Đôn, chỉ cần có người để tâm một chút, thì chuyện gì cũng có thể nghe ngóng được.
Trong hội nghị lúc đó mặc dù không có nhiều người tham dự, nhưng loại người nào cũng có, loại tin công cộng này, khó có người nào có thể ém nhẹm tin tức được.
Cũng chính vì biết được điều này nên Vương Vĩ Tân mới đặc biệt đến nhà Trần Thái Trung một chuyến Trong thành phố Phượng Hoàng, nếu nói đến mối căm hận nhất của Dương Nhuệ Phong, nếu Phó Chủ tịch thành phố Vương đứng thứ 2 thì không ai dám nhận à người đầu tiên, chút khúc mắc này của Trần Thái Trung không đáng là gì.
Hóa ra Vương Vĩ Tân là người dưới chướng của Dương Nhuệ Phong trong thành phố.Từ Phó chủ tịch thành phố quản lí kinh tế trong thành phố, rồi bị điều xuống Phòng Văn hóa Giáo dục, nguyên nhân chắc chắ là do sự thất thế của Đảng Hạng Vinh, nhưng, sao hắn lại không có một chút oán giận gì với người kế nhiệm chứ?
Hơn nữa, lúc thu nhận hắn, Dương Nhuệ Phong còn là một cánh tay đắc lực hàng đầu. Điều này có thể dễ lí giải, Phó chủ tịch thành phố Dương tốt nghiệp chuyên ngành kinh tế xã hội, mục đích khác của anh ta thì còn phải hỏi nữa sao?
Vương Vĩ Tân thừa nhận là muốn đạt lại một lần nữa cái huy hoàng trước kia, nhưng chắc chắn anh cũng không thiểu năng trí tuệ đến mức cho rằng tùy tiện khiêu khích một chút là có thể đạt được mục đích. Chỉ cần Chương Nghiêu Đông ở Phượng Hoàng, hi vọng trở lại vị trí đó của anh sẽ không được khả quan lắm.
Nhưng chuyện này cũng cần phải xem người khác hành động như thế nào đã, nếu hành động thích đáng, thì cũng không phải không còn hi vọng. Cho nên, Phó Chủ tịch thành phố Vương đến tìm Trần Thái Trung lần này, thứ nhất là có ý lôi kéo, mục đích thứ hai là gây khó dễ cho Dương Nhuệ Phong.
Nghe Trần Thái Trung đánh giá Dương Nhuệ Phong, anh gật đầu, thở dài tiếc nuối:
- Ôi, đúng thế, cái cậu Nhuệ Phong này, quản lý doanh nghiệp thì còn được, còn về quản lý toàn bộ nền kinh tế trong thành phố, nhìn chung…vẫn còn kém lắm.
Vốn dĩ hắn không nên nói những lời trần trụi như vậy. Dựa vào thân phận của hắn, cũng không nên nói như vậy, nhưng, hắn khẩn thiết có ý muốn Trần Thái Trung giúp đỡ, cũng bày tỏ rõ lập trường Vì vậy, trong lúc cấp bách cũng không nghĩ được gì nhiều.
Trần Thái Trung nghe xong câu nói này, vô cùng ngạc nhiên nhìn anh ta: Mơ à? Bất luận thế nào anh cũng là một Phó chủ tịch thành phố của bên chủ quản, sao lại còn thiếu kiên nhẫn hơn tôi chứ?
Tuy nhiên, bất luận như thế nào, có người công khai chống đối Dương Nhuệ Phong, hắn lại cảm thấy rất sung sướng, có thể coi là có đồng minh.Vô tình, Trần Thái Trung đã bị nhiễm thói quen kéo bè kết phái. Đúng thế, lăn lộn trong chốn quan trường, không tránh khỏi nhiễm những tật xấu này, như vậy tuyệt đối là chỉ số cảm xúc ( EQ) còn thấp hơn so với hắn.
- Tôi cũng nghĩ như vậy.
Trần Thái Trung gật đầu, người ta nói nhiều như vậy, hắn cũng không thể lúc nào cũng tỏ vẻ ậm ậm ờ ờ được, Chỉ là, gật đầu xong hắn mới phản ứng lại, tên Vương Vĩ Tân này...có phải có thù cũ với Dương Nhuệ Phong không?
Thôi vậy, không chung đường thì là không chung đường, mọi người cũng chung mục tiêu, thì chính là “đồng chí”. Trần Thái Trung cân nhắc một chút, cảm thấy, bất luận Dương Nhuệ Phong cao ngạo đến mức nào cũng khó tránh khỏi tạo ra những phiền phức cho bản thân…lần này mệnh anh ta tốt, tránh được, còn lần sau thì sao?
- Tuy nhiên, Phó chủ tịch thành phố Dương này…đối với chuyện của anh ta tôi vẫn chưa thực sự hiểu, cũng không tiện nói nhiều…tuy rằng chúng ta có mục đích như nhau, nhưng phân công không giống nhau mà.
A? Cậu vẫn có lòng muốn xử lý Dương Nhuệ Phong? Vương Vĩ Tân mừng rỡ hẳn lên, trên mặt không hiện lên chút sợ hãi nào, anh ta gật đầu:
- Uhm, tôi cũng không thực sự hiều hết anh ta, nhưng Tiểu Trần…nếu cậu thực sự muốn biết, tôi sẽ giúp cậu hỏi người khác.