Quan Tiên

Chương 371: Chương 371: Không Thể Chịu Được Nữa





Vừa nghe gọi điện thoại cho chú mình, Mông Hiểu Diễm nhất thời xúc động.
Trong suy nghĩ của cô, chú công tác ở Bắc Kinh, mỗi lần về đều mang đồ ăn thật ngon và đồ chơi thật đẹp. Cô còn được nhiều hơn so với Mông Cần Cần. Lúc đó cô còn cảm thấy chú hoàn hảo hơn ba.
Chỉ có điều khi lớn lên, chú càng ít nói ít cười. Thế giới của người lớn, đứa bé như cô làm sao có thể hiểu được. Cho nên cô cảm thấy mình xa cách Mông Nghệ, càng ngày càng cách xa.
Lần trước đi Tố Ba, Mông Nghệ thật ra đối với cô rất tốt. Nhưng, ông ấy tạo cho cô một cảm giác, không thích người trong nhà nói đến chuyện quan trường, nhất là những chuyện có liên quan đến ông ấy.
Đương nhiên, Mông Hiểu Diễm đã không còn là cô bé ngây ngô năm đó. Tất nhiên biết, Mông Nghệ không phải không đồng ý cho người trong nhà tham gia chuyện chính trị thật sự. Nhưng ông ta không muốn người trong nhà hình thành thói quen. Người trong nhà tham gia vào chuyện chính sự cũng không phải là chuyện tốt.
Hơn nữa, trong quan trường thay đổi liên tục. Trong mắt chú, cô vẫn là một cô bé, ông ta đương nhiên không muốn cô bị người khác lợi dụng.
Như người bình thường thấy Bí thư Tỉnh ủy là lãnh đạo một tỉnh, thật sự không nhỏ. Lẽ ra làm việc căn bản không cần hạn chế như vậy. Ở tỉnh Thiên Nam ông đã là lãnh đạo rồi, sao phải suy nghĩ nhiều như vậy.
Nhưng, Mông Nghệ là người từ bộ Năng lượng xuống. Ánh mắt của ông ấy tất nhiên cao rất hơn nhiều so với những tên cấp phó tỉnh của thành phố Phượng Hoàng..
Có những tên côn đồ lăn lộn lên cấp phó tỉnh liền cảm thấy trên địa bàn của mình, không ai trị được mình. Thật sự là buồn cười: quan làm đến cấp bậc như chúng ta, thì không ai quản được nữa - không ngờ có người lại có ý niệm như vậy trong đầu, thật sự là nực cưới
Cho nên, Mông Nghệ quan tâm đến Mông Hiểu Diễm tuy rằng là từ tấm lòng. Nhưng nhiều năm xa cách, khiến ông ta dễ dàng thể hiện ý kiến của mình, gì là: Hiểu Diễm, có người bắt nạt cháu, cháu cứ nói. Tuy nhiên, chuyện người khác, cháu cố gắng đừng quan tâm. Xã hội này phức tạp, cháu làm giáo viên không hiểu đâu.
Tóm lại làm cho ông Mông quan tâm là sự thân thiết vừa đủ. Ngược lại thím lại khác, thật sự nhiệt tình với cô. Còn muốn cô có thời gian thì gọi điện thoại, có việc cứ nói - Cho dù chú cháu mặc kệ thì thím cũng không để cho cháu chịu oan ức.
- Thôi đi. Em gọi điện thoại cho thím.
Mông Hiểu Diễm quyết định cầm lấy điện thoại. Lúc này hơn tám giờ chưa đến chín giờ, Thượng Thái Hà hẳn là chưa ngủ.
Ai ngờ, điện thoại vừa gọi sang lại là Mông Cần Cần nhận điện thoại. Hai chị em hàn huyên nửa ngày sau đó mới nhớ đến:

- Hiểu Diễm, chị gọi điện thoại có chuyện gì?
- Là thế này, em ở Tố Ba có nghe nói đến Lư Cương không?
Kết quả cuộc điện thoại khiến Mông Hiểu Diễm rất thất vọng. Mông Cần Cần nói, cha cô rất yêu quý Lư Cương. Tuổi trẻ mà năng lực làm việc tốt, cô nhiều nhất cũng chỉ có thể giúp bằng cách nói xấu vài câu thôi.
Nhưng nghe giọng nói của Mông Cần Cần. Mông Hiểu Diễm có thể thấy được những lời nói xấu này uy lực không nhỏ, nhưng chỉ trong phạm vi nhà của Mông Nghệ. Dù sao cũng là một bí thư Tỉnh ủy, việc phải suy nghĩ không phải là ít.
Trần Thái Trung nghe tin tức phản hồi thế ngay cả đã chuẩn bị trước, vẫn không khỏi giật mình. Dương vật rút ra khỏi cơ thể Nhâm Kiều, biết có cố gắng bao nhiêu cũng vô dụng.
Nhâm Kiều không hài lòng, cắn răng nói:
- Tôi nói nhé Thái Trung, anh phối hợp một chút không được sao?
- Nếu không anh tìm cô Đường để nghĩ cách khác xem.
Mông Hiểu Diễm biết tâm trạng hắn không tốt lắm. Tuy cô không muốn nhắc đến người phụ nữ đó nhất là trong không khí này. Nhưng cô cũng không đành lòng nhìn hắn buồn bực.
- Cô tôi nói gì chú tôi rất ít khi từ chối.
Ừ, Đường Diệc Huyên? Trần Thái Trung nghe thế tinh thần chấn động. Tuy nhiên, suy nghĩ một chút anh ta vẫn lắc đầu. Chỉ là trừng trị mấy tên lưu manh thôi, không cần đến Bí thư Tỉnh ủy.
Tuy nhiên, Đường Diệc Huyên nên phải đi lại nhiều mới đúng.
Nhâm Kiều rất nhạy cảm, phát hiện sự thay đổi của hắn. Dịch mông, hài lòng hừ một tiếng:

- Ừ, thế này còn được.
Mông Hiểu Diễm ngay lập tức phản ứng, lại gần hắn nói:
- Thái Trung, anh hơi quá đáng rồi đấy, vừa nói đến cô ta, anh đã hưng phấn như vậy.
- Đâu có, chúng tôi trong sạch mà.
Trần Thái Trung cảm thấy hơi oan uổng.
Mười giờ sáng ngày hôm sau. Mã Phong Tử gọi điện thoại đến:
- Anh Trần, việc này hình như không thích hợp. Hai ngày trước căn bản là không thấy cảnh sát, hôm nay lại tìm tôi. Muốn tôi nói xem trước kia ở nhà máy cơ khí có làm gì trái pháp luật không. Đã xảy ra việc gì vậy?
Nghe được ra Mã Phong Tử có chút khẩn trương, nếu cảnh sát thật muốn tra, tuy rằng y có thể che dấu pháp che dấu một đời, đây cùng nhân phẩm không quan hệ.
- Ừ, không có việc gì, chỉ là việc hai ngày trước thôi
Trần Thái Trung an ủi y vài câu rồi cúp điện thoại. Trong lòng hơi tức giận.
Rõ ràng Thường Tam cũng không tính bài “cá chết rách lưới”, vậy quá không thực tế. Lúc y rõ ràng là làm khó nhà máy sửa ô tô, đơn giản là muốn tạo áp lực cho hắn. Khi áp lực đến một mức nào đó người ta không cần lo Trần Thái Trung không đến tận cửa cầu xin.
Lúc đó, mặt mũi lão Tam thì có, còn mặt hắn thế nào thì không cần phải nói.
Hơi quá đáng đi. Trần Thái Trung nghiến răng nghiến lợi. Đinh Tiểu Ninh gọi điện thoại đến:

- Thái Trung, Trưởng phòng Cơ gọi điện thoại cho em…
- Anh ta nói gì? Bảo em hủy bản án sao?
Hắn sắp phát điên.
- Không phải thế, tuy nhiên, có lẽ ý là như thế.
Đinh Tiểu Ninh khá nhạy bén.
- Anh ta nói chuyện khá lạ, nói rất nhiều người phản ánh, trong nhà máy Hợp Lực khá vấn đề, muốn em phối hợp điều tra.
- Vậy em nói sao?
- Em chắn chắn là không nhận.
Việc này cô không thể phạm sai lầm,
- Cho nên, em nói ông ta có thành kiến với Hợp Lực. Kết quả là anh ta cười hai tiếng rồi cúp điện thoại.
Nghe được tin, Đinh Tiểu Ninh cũng có chút vội vàng. Bởi vì cô biết nhà máy buôn bán cái gì. Trần Thái Trung cũng không giấu cô.
Buồn cười thật, những thứ rác rưởi này, cứ một người rồi một người nhảy ra thế? Trong chốc lát, Trần Thái Trung nảy ra ý định độc ác. Buông điện thoại vừa bước ra cửa đã gặp Tạ Hướng Nam:
- Lão Tạ, tôi đi có chút việc, anh coi phòng ban cho tốt, hai ngày nữa tôi trở về.
- Anh đi đâu vậy? Còn chuyện kinh phí tôi đã có một bản dự thảo, anh xem trướcđi
Tạ Hướng Nam đẩy kính cầm tập giấy đi đến.
- Đều giao cho anh hết, tôi còn không tin anh sao?

Trần Thái Trung đẩy tay anh ta bước nhanh ra ngoài cửa
- Tốt lắm, tôi có việc gấp, không nói nhiều với anh nữa.
Hắn không kiên nhẫn được nữa, lão Tam chưa về xem ra là sự việc đã đến thời điểm cực kỳ bất lợi. Nếu có về thì đến lúc đó người ta yêu cầu gì hắn còn không phải bị dắt mũi sao?
Tức giận ngồi vào xe Lincol vừa định nổ máy, Trần Thái Trung dừng lại để mình bình tĩnh một chút. Người ta gióng trống khua chiêng đuổi đến Tố Ba như vậy có thể để lại chút nhược điểm nào không?
Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng trong lòng hắn đầy tức giận, thật sự không thể nghĩ nhiều. Nếu đã tức giận như vậy, thật sự cũng không thể không kiên cường được.
Đặt hai tay lên tay lái, mười ngón tay vô tình gõ gõ. Hạ quyết tâm: Giờ mới là mười giờ, nếu đi Tố Ba, có lẽ hai ba giờ chiều đi. Làm việc giữa ban ngày ban mặt như vậy không tiện.
Nếu không cố thêm tí nữa. Chín giờ đêm hãy đi. Giải quyết xong chuyện Tố Ba rồi về, trời nhất định cũng chưa sáng, sẽ an toàn hơn một chút. Từ giờ đến lúc đó, cẩn thận lên kế hoạch giải quyết mọi việc tốt một chút.
Đã quyết định rồi nên tâm trạng của hắn đã bình tĩnh lại. Tuy nhiên, sau đó tin tức xấu liên tục truyền đến.
Nhà máy sửa ô tô Hợp lực bị phân cục Hồ Tây phong tỏa. Thông báo là tìm kiếm manh mối. Nhưng thật vô lý, sự việc đã qua mấy ngày, làm sao còn manh mối gì? Sợ là đang tìm manh mối buôn lậu xe chăng.
Mã Phong Từ cũng bị cảnh sát Hồ Tây giải đi. Nghe nói sau khi bắt cũng không hỏi vấn đề gì nhiều, trực tiếp bắt giam. Mặc kệ nói như thế nào thì phân cục Hồ Tây đã có chủ ý từ trước, xử lý như vậy cũng không có gì không ổn.
Thậm chí người bị đả thương kia, vốn nói là não chỉ hơi bị chấn động, đang theo dõi ở bệnh viện. Còn có một cảnh sát bảo vệ.
Trong vòng hai mươi mấy tiếng đồng hồ, gió đã đổi chiều. Đinh Tiểu Ninh chưa bị cái gì quấy rầy, mặc kệ nói như thế nào trên đầu cô cũng có cái ô lớn. Ai động đến cô cũng phải suy nghĩ.
Nếu có chuyện thì nhất định Bí thư Chương sẽ lên tiếng, nhanh chóng giải quyết việc này.
Trần Thái Trung nằm trong xe, lẳng lặng nghe những tin tức xấu truyền đến. Tức giận trong lòng thật sự không thể kiềm chế. Được rồi, chúng mày cứ nhảy nhót đi, tuy nhiên chỉ là mấy tiếng thôi. Làm cho tôi tức giận thì Lư Cương cũng lật luôn