Quan Tiên

Chương 36: Chương 36: Không Mặc Cả.






Mặc kệ là được đề bạt mạnh mẽ hay là do chính phủ đề cử. Tóm lại thời gian Trần Thái Trung ở Đông Lâm thủy thôn đã sắp hết!
Ông chủ Lữ rất giữ lời, đồng ý chi tiền cho việc tu sửa đường. Đến ngày thứ năm ông ta đã tỏ ra sự thân thiện hửu hảo của mình bằng cách đi xe tới mang đến đó hai mươi vạn.
Chiều dài đoạn đường ở Đông Lâm thủy thôn hơn tám km một chút. Toàn bộ tài chính để tu sửa đường theo kế hoạch là một trăm hai mươi nhưng trên thực tế phí tổn lại lên tới hai mươi mốt vạn năm trăm đồng.
Số tiền này không nhiều lắm. Mặt đường rộng tám thước ghập ghềnh không bằng phẳng. Đá mọc khắp nơi nên cho dù là ở năm 96 thì số tiền ấy cũng vẫn khá ít. Tuy nhiên ở thôn Đông Lâm thủy thì đây chính là giá trên trời.
Hơn nữa, mười ngày sau khi công trình hoàn thành lại thưởng cho công nhân hai vạn năm trăm đồng thì toàn bộ công trình đã lên tới hai mươi bốn vạn.
Giai đoạn trước của công trình Lý Phàm Đinh đã chi ra một vạn, Trần Thái Trung lại chi ra sáu nghìn. Số tiền còn lại là hai mươi hai vạn bốn trăm nghìn, số tiền này còn không ít hay sao?
Lữ Cường để hai mươi bốn vạn cho chắc chắn, hai mươi vạn còn lại, hắn trực tiếp mang tới đây.
Sau vụ này, toàn bộ thôn Đông Lâm Thủy lập tức náo nhiệt hẳn lên. Đây chính là tiền để trang trải nợ nần cuối năm! Đôi mắt của mọi người đều đang nhìn Trần Thái Trung trông mong số tiền lớn hơn hai mươi vạn kia!
- Số tiền này phải phân phát thế nào, tôi đã nghĩ kỹ rồi.
Trần Thái Trung ra vẻ đại gia lên tiếng, hắn đứng ở tảng đá cao nhất trong thôn. Khi hắn lên tiếng, thanh âm rất cao nhưng không hề có quan hệ đến tiên thuật.
Các món nợ trong thôn trước kia, tôi không tính tới!

Tính tình Trần Thái Trung từ trước tới giờ vẫn như vậy.
- Ai thiếu tiền các anh, các anh muốn tìm ai thì tìm. Số tiền hai mươi vạn lần này là do già trẻ trong thôn cố gắng làm việc mà có được, đừng hy vọng đến việc mang sổ nợ đến tìm tôi để đòi!
Ở phía dưới cũng có một số người có quan hệ lâu với Lý Phàm Đinh nhao nhao lên. Tuy nhiên những lời tạp âm này không ai thèm để ý, đại đa số mọi người ở đây đều cảm thấy may mắn, vất vả lắm bọn họ mới có tiền mừng năm mới. Tại sao lại phải chiếu cố cho vị thôn trưởng trước kia này chứ?
Khi sửa đường Trần Thái Trung đã cố gắng đạt được tiến bộ. Trên thực tế toàn bộ những người trong thôn đều được động viên, ngay cả quả phụ và tiểu Quyên cũng đạt được tới hơn ba trăm đồng. Những tráng niên tham gia ngay từ đầu thậm chí có người được tới hơn bảy trăm!
Hơn một tháng đã kiếm được thu nhập hơn bảy trăm, có ai không hài lòng chứ?
Nhưng số tiền trên thực tế lại nhiều hơn một vạn so với hai mươi vạn cho nên ánh mắt của mọi người đều chăm chú nhìn lên.
Lần tu sửa đường này đã chiếm đất trong thôn, số tiền còn lại cứ chia đều theo bình quân đầu người.
Lý Phàm Đinh không có ở đây nhưng Trần Thái Trung cũng không muốn mặc cả. Đây là số tiền hắn dùng tiên lực mà có được, tại sao lại để cho người phía sau hưởng chứ?
Bí thư chi bộ thôn không kìm được, nhẹ nhàng lay hắn.
- Thái Trung à, cậu chừa lại một chút cho thôn đi, lỡ như sau này Phàm Đinh trở về thì sao? Chuyện này không thể không thể đoán trước được đúng không?
- Ở chỗ ông chủ Lữ còn hai vạn bốn trăm nghìn nữa!
Trần Thái Trung đưa mắt nhìn ông, khóe miệng lộ ra một nụ cười khinh thường. Lần này không phải có tôi thì các người có thể sửa xong đường sao? Tôi giữ lại cho thôn hai vạn bốn trăm nghìn, vẫn còn chưa đủ à?
Những lời này mang theo một chút căm hờn của hắn. Mẹ nó, tôi nhớ rõ có người nợ ta mà không chịu mang tiền tới trả!
- Đúng rồi, lần này những nhà ăn trong thôn sẽ không được nhận số tiền này.
Hắn tùy tiện bổ sung thêm
- Dù sao, đưa tiền cho bộn họ cũng là sự không công bằng cho những người dân ở trong thôn!
Cảm giác không bị trả giá thật là sảng khoái!
Ở phía dưới lập tức có một số cặp mắt căm hờn nhìn lên đây!
Thôn Đông Lâm Thủy có tới ba trăm hộ. Số tiền này nếu chia đều thì mỗi nhà có thể có tứoi bốn năm mươi đồng. Số tiền này chia ọi người chưa tới một trăm, hơn nữa bọn họ mới chỉ có hóa đơn tạm thời mà thôi!
Thấy ánh mắt căm hờn của bọn họ, mục quang của Trần Thái Trung cũng trở nên dữ tợn không kém.

- Bây giờ tôi chính là thôn trưởng, mọi việc do tôi định đoạt. Ai mà trợn mắt nhìn tôi cũng chính là không nể mặt tôi!
Quyết định này cũng không phải là làm cho trời oán người giận. Dù sao nhân số này trong thôn cũng chiếm rất ít. Hơn nữa, Lý Phàm Đinh đã đi mất, người tâm phúc của hắn lại không có, ai dám ồn ào chứ?
Lữ Cường đứng ở phía xa xa trong lòng không khỏi có cảm khái. Thật tài giỏi, quả nhiên là tài giỏi, am hiểm sâu các thủ đoạn chính trị như vậy sau khi tới thành phố Phượng Hoàn sẽ gây ra tràng mưa gió gì đây?
Hắn càng ngày càng thấy ngưỡng mộ Trần Thái Trung. Người này chẳng những lòng dạ thâm hiểm thủ đoạn độc ác mà còn không hề tiếc tiền tài. Hai mươi vạn trong tay mình cứ tự nhiên mà phân phát như vậy, cho dù tương lai có người muốn gây chuyện với hắn thì cũng không thể đem vấn đề tiền bạc để
gây rắc rồi cho hắn.
Tuy nhiên lần này Trần Thái Trung cũng không bị thiệt thòi nhiều. Hắn được Lữ Cường lén đưa cho năm vạn, tuy rằng chỗ kia không được giải niêm phong nhưng con đường vẫn được thông suốt đúng không?
- Ông chủ Lữ, lần này tôi phải đi nhờ xe ông thôi.
Trần Thái Trung sau khi xử lý xong mọi việc liền đi tới trước mặt hắn.
- Tôi phải đi rồi, cái chảo và TV đã được mang trở về.
Sau khi tu sửa đường sau chiếc nhẫn Tu Di hoàn toàn không thể dùng đến được nữa. Trần Thái Trung liền nảy sinh quyết tâm, nhất định phải làm thêm mười cái nhẫn Tu Di nữa!
Hắn muốn đi nhưng thôn dân ở đây vẫn không cho đi. Chỉ riêng câu nói nguyện ý làm việc vì dân thì đã là quan tốt. Công việc sửa đường hắn không hề giữ một phần tiền làm của riêng mình, không chỉ vậy mọi người đều thấy rõ lúc tu sửa đường hắn đều rất nhiệt tình
Trần Thái Trung vừa mới lên xe đã có bốn năm mươi thôn dân chặn xe ông chủ Lữ lại.
- Thôn trưởng Trần, cậu không thể đi được…
Hai mẹ con Thường quả phụ đứng ở cách đó không xa thậm chí còn nhìn theo lau nước mắt.

Nhìn thấy cảnh tượng này, cho dù hắn có lạnh lùng thế nào đi chăng nữa cũng không kìm nổi xúc động. Thực ra ta cũng không làm điều gì to tát, mọi người ở đây… thực sự là quá thuần phác.
- Chà, đây chính là lòng dân sao?
Trần Thái Trung đưa mắt nhìn quanh… Đây cũng là thành tích của hắn, thật là tốt.
- Chính phủ đã sắp xếp thì tôi không thể từ chối.
Trần Thái Trung xuống xe, cười tươi giải thích với mọi người.
Ha ha, như vậy đi, dù sao mọi người đều đã có tiền, đi mua đồ tết đi. Mọi người đã nhớ tôi như vậy thì sau này tôi trở về đây thăm mọi người là được rồi.
Điều hắn muốn chính là có thể đi vào thăm bất kỳ nhà nào người nào trong thôn. Đây chẳng phải là chứng minh cho chính phủ thấy rằng hắn đã thực hiện công tác dân tâm rất hiệu quả hay sao?
May mà hắn không nhớ ra rằng trong lịch sử đã có điển cố “Cái ô vạn dân”, nếu không hắn đã đi mua một cái ô để mọi người ký tên vào đó rồi.
Khi hắn rời khỏi thôn quê có hơn ba trăm người tiễn đưa, cả làng Bạch Phượng đều bị chấn động. Họ thầm nghĩ:
“Có người nào đang gây chuyện ở đây vậy?”