Nói được một hồi, Lữ Cường muốn rời khỏi, nhưng Trần Thái Trung lại nghĩ ra một việc
- Đúng rồi lão Lữ, anh có người bạn giàu có nào ở ngoài không? Ở đây tôi đang có nhiệm vụ tìm nhà đầu tư.
- Cái này, anh để tôi nghĩ đã.
Nghe được vấn đề này, Lữ Cường gãi đầu, được hồi lâu mới nghĩ ra một người,
- Có một người, cũng giàu lắm. Nhưng y làm sản xuất nguyên liệu hóa chất, dường như ô nhiễm không khí cũng nghiêm trọng lắm…
- Ô nhiễm?
Trần Thái Trung vừa nghe, liền chau mày lại. Lúc này, kiến thức bảo vệ môi trường ở trong nước vẫn chưa được sâu lắm, hoặc có thể nói là tiền đề của kinh tế. Vấn đề này đã bị bỏ qua rồi.
Tuy nhiên, Trần Thái Trung cũng không thích ô nhiễm, vô cùng không thích. Điều này bình thường, người tu tiên ai lại thích ô nhiễm? Do đó hắn có chút khó xử.
- Ừ, nghe nói loại chất hóa học Phốt-gen, những nước phát triển cũng muốn làm.
Đối với việc của bạn mình, Lữ Cường cũng chỉ biết một nửa,
- Một khi khí thoát ra ngoài, giống như… ừ, những người xung quanh đều phải chết, khi chết đi, xương cốt cũng mềm ra.
- Tôi bó tay, nguy hiểm thế sao?
Nhất thời mắt của Trần Thái Trung trừng to hơn, đầu óc không ngừng lắc lư
- Không được, dự án này, tuyệt đối tôi không tiến cử.
Thứ Phốt-gen này, sẽ làm mềm xương cốt? Hình như… Không đến mức đó chứ?
- Anh đừng tưởng người ta sẽ van xin anh cho đầu tư.
Lữ Cường trừng mắt nhìn hắn một cái
- Cái này, người ta còn phải lên cột để cầu xin hắn nữa, chẳng qua tôi chỉ có thể nói giúp anh vài lời hay mà thôi.
- Tiến cử loại dự án này, tôi không còn cách giải thích với năm triệu hương thân phụ lão của thành phố Phượng Hòang!
Trần mỗ hiên ngang lẫm liệt lắc đầu. Vốn dĩ hắn còn tâm để điều tra dữ liệu, chứng thực tính nguy hại của Phốt-gen nữa. Bây giờ nghe thấy đối phương chảnh như vậy, cũng lười mà tiếp tục tìm hiểu nữa.
Nhưng mà, đây cũng phù hợp với ước nguyện ban đầu của hắn: thứ này một khi đã đầu tư vào, tôi phải đến đâu để hấp thụ linh khí của thiên địa đây?
Lời nói này khiến ặt của Lữ Cường có chút không nhịn được. Rất may tôi cũng có lòng tốt giúp anh đấy, sao anh lại như vậy? Độc khí thoát ra ắt hẳn sẽ có hại, không thoát ra… vậy thì không có chuyện rồi?
Điều kì lạ là, không ngờ Trần Thái Trung lại phát hiện y xấu hổ. Không thể không nói, gần đây khả năng quan sát của Trưởng phòng Trần lại tiến bộ nữa rồi.
- Ha ha, vậy thì nói thế nhé. Lão Lữ, tôi cũng phải cám ơn anh. Buổi trưa đừng đi nha. Cùng dùng cơm. Vừa có được chút đỉnh phí nghiệp vụ, không chi thì không uổng…
Lời của hắn còn chưa nói xong, điện thoại lại reo lên. Người gọi đến là Mã Phong Tử,
- Anh… anh Trần, xưởng sửa xe, bị người ta đập rồi!
Đập rồi? Đập rồi thì tốt. Trần Thái Trung khẽ cười một tiếng
- Ừ, cái này dễ nói. Sự tình thông qua anh nói với tôi… Đúng rồi, anh em ở đó, có bị thương nặng không?
Hôm qua đột nhiên xảy ra chuyện ở Đế Vương Cung, chắc hẳn làm kinh động đến Thường Tam. Tuy việc này xem ra có vẻ không lớn. Nhưng đối với y mà nói, thật sự là một sỉ nhục. Hơn nữa cũng tạo ra đả kích lớn đến danh tiếng của y, nhất định y phải trả thù.
Nhưng mà đối với đồn trưởng Triệu Đại Đình, Thường lão Tam cũng rất đau đầu. Trong mắt của y, dù đưa cả đồn trưởng ra cũng không là gì. Nhưng bất kể thế nào, là do Câu đại đầu đập hư sạp của người ta. Hơn nữa, đồn công an Mễ Thị cũng có chút thu hoạch ở Đế Vương Cung!
Cho nên, y thật sự không có biện pháp cứng rắn với Triệu Đại Đình, nơi nào cũng có nguyên tắc của nơi đó, ở bất cứ nơi đâu, phái trung gian đều tương đối nhiều. Người mà Thường Tam mua chuộc dù sao cũng có hạn. Nếu không giữ nguyên tắc mà làm mọi người tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Nhưng mà, không xử lí Triệu Đại Đình, lửa tà này không có chỗ nào trút ra. Nói không chừng, Thường Tam muốn suy xét người đứng phía sau việc này, thiên hạ này không có vô duyên vô cớ mà hận một món lớn như vậy, tính ở khách sạn Kinh Hoa cũng quá dư dả, vậy sao chỉ nhắm vào Đế Vương Cung?
Danh tiếng Đế Vương Cung bên ngoài, thu nhập cũng nhiều hơn so với khách sạn Kinh Hoa. Nhưng nói thật, muốn làm mất sĩ diện của Thường Tam, làm ở khách sạn Kinh Hoa càng có hiệu quả. Nơi đó toàn là dân chơi, phát tán thông tin cũng rộng rãi, không giống Cung Đế Vương, khách bên ngoài đến lại chiếm số đông hơn.
Cẩn thận nghĩ lại, hắn cho rằng Ảo Mộng Thành có khả năng lớn nhất. Tuy nhiên, không lâu sau, hắn lại nhận được tin. Khi sự việc xảy ra, Mã Phong Tử đã dẫn theo một nhóm người, họ ăn lẩu ngoài trời ngay đối diện Đế Vương Cung xem náo nhiệt.
Vậy thì không cần suy nghĩ gì nữa. Người ta đã đứng ra làm mục tiêu rồi, còn nghĩ gì nữa? Tuy Thường Tam nghĩ đến, Trần Thái Trung là bạn của Mã Phong Tử, lại là người của Ảo Mộng Thành, nhưng… hổ không phát huy, mày xem Thường lão Tam ta là mèo ốm à?
Thường lão Tam tuyệt đối không tin, phía sau Ảo Mộng Thành chỉ có mỗi Trần Thái Trung, một Trưởng phòng nhỏ này, có lợi hại thì có tới đâu? Lần này tôi xử lí Mã Phong Tử, cũng chính là cho Ảo Mộng Thành biết tay, anh hãy kiềm chế, đừng cho Thường gia này nóng lên!
Trả thù, vậy phải nhanh lên, hôm nay mười giờ, Thường Tam triệu tập hơn một trăm sáu mươi, năm chiếc Sedan lớn, tay cầm dao sắt, dũng mãnh hướng về phía khu Hồ Tây.
Còn có ba chiếc xe Jeep lớn, phía trên có đến gần mười bình xịt, đi theo một bên. Chỉ cần bên Mã Phong Tử đuổi kịp, thì bình xịt bên này cũng được dùng đến.
Hôm qua Mã Phong Tử sớm đã thương lượng với Trần Thái Trung. Sau khi xưởng sửa xe bên này dẫn đến nhiều mối thù hận, vậy nên cẩn thận hơn nữa. Đợi đến khi mấy chiếc xe lớn đi về phía cửa lớn, lúc này Mã Phong Tử quyết định hô nhanh một tiếng, “Chạy!”
Xưởng sửa xe có cửa sau đấy. Cửa trước bị xe lớn chặn lớn, phía sau đi ra lại là khu sinh hoạt của xưởng dệt may. Tên lưu manh và công nhân trong xưởng sửa xe, đều là người bản xứ sinh ra và lớn lên tại đây. Vừa nháy mắt đã phải chạy trốn khắp nơi lánh nạn.
Người của Thường Tam đến, dự định sẽ là đánh nhanh thắng nhanh. Tuy y đã chào hỏi với người của khu Hồ Tây, nhưng người ta giả vờ câm điếc đã là một việc không dễ dàng rồi. Cho nên, thời gian của y có hạn, đến quá lâu, cảnh sát cũng không thể ngồi nhìn. Hơn nữa, năng lượng của Trần mỗ trong nhà nước dường như không nhỏ, đây cũng chính là một hiện hành thôi.
Đã như vậy, thật sự họ không còn thời gian để phân tán tìm người. Nhưng phải trút cơn giận này, không thấy người chỉ có thể đập đồ thôi. Nhất thời, xưởng sửa xe bị đập nát tán loạn, ngay cả tường cũng bị đẩy ngã hai bức.
Về phần người của Mã Phong Tử bị thương, chỉ có một người đi chậm, bị miếng sắt bay về phía đầu phải để lại vết thương hơn ba tấc, may là bị một đòn như vậy, hồn bay phách lạc nên tên này chạy càng nhanh. Cuối cùng không bị đả kích đến tính mạng.
Sau khi nổi giận đập hết mọi thứ, người của Thường Tam nhanh chóng rời khỏi, giống như những người lão luyện không để lại dấu vết. Hơn nữa, trong quá trình đập bãi, căn bản người của y không có nói gì hết.
Những người biết được, nhanh chóng biết là do ai làm. Những người không liên quan, đoán cũng vô ích. Đúng thế, cơ bản Thường Tam không lưu lại dấu vết gì ngay tại hiện trường.
- Được rồi. Các anh khoan về đó. Ngày tháng tốt lành của Thường Tam sắp chấm dứt rồi.
Trần Thái Trung khẽ hừ một tiếng, ngắt điện thoại. Mã Phong Tử thì lại giữ điện thoại, hơn hồi lâu cũng không chịu nói, trong lòng không kìm nổi bất ổn. Anh Trần, anh ra tay cũng nhanh quá chứ. Dự đoán không bao lâu sau, tên lưu manh của cả thành phố Phượng Hoàng đều phát tán người để tìm tôi và người của tôi rồi.
Vốn dĩ Trần Thái Trung là người chủ không thể chịu nổi một chút tức giận. Cơ bản không cần Mã Phong Tử nhắc nhở, đột nhiên xoay tay lấy điện thoại gọi cho Thụy Viễn, đơn giản kể lại một lần cho Thụy Viễn nghe
- Thụy Viễn, cậu biết nên làm sao chứ?
- Tôi đang ở Mỹ nhất thời không thể đi được.
Thụy Viễn hơi chần chừ.
- Trễ nhất cũng phải mười lăm ngày thì tổ dự bị mới đến Phượng Hoàng được. Chuyện này… có thể kéo dài được không?
- Ha ha
Trần Thái Trung khẽ cười, nói sơ lược và hỏi một câu
- Thụy Viễn, tôi chỉ hỏi cậu một câu. Khi người khác gây chuyện với cậu, Trần Thái Trung tôi từng kéo dài qua không?
- Vậy tôi hiểu rồi.
Lẽ ra Thụy Viễn đang ôm trong lòng một tia hy vọng. Y vẫn chưa hiểu rõ quan hệ của người cô phương xa và Trần Thái Trung. Đương nhiên, trước mặt thì đã rõ rồi.
Nhưng mà, phân lượng mà y nói chuyện với bản thân, có chút lo lắng. Dù sao người của hắn không ở Phượng Hoàng mức độ lên tiếng chưa thể được cam đoan.
- Thái Trung, tôi nên gọi cho Chương Hiểu Đông, hay là để ông nội tôi gọi cho Hứa Thiệu Huy thì thích hợp?
- Vậy thì xem cậu nghĩ thế nào.
Giọng điệu của Trần Thái Trung vẫn rất bình tĩnh. Tuy nhiên, ít nhiều cũng có chút phiến tình.
- Gia đình Đinh Tiểu Ninh, âm thầm giữ khối bia đá hơn nửa thế kỉ rồi. Ông nội của cậu đứng ra vì cô ta cũng nên thôi?
- Được rồi. Cậu đừng âm dương quái khí như vậy.
Trên người Thụy Viễn, cũng đậm chất giang hồ. Nghe được những lời này, không kìm chế cười lên một tiếng
- Tôi và ông nội đều gọi điện, vậy được chứ?
Nói hơn nửa buổi, cũng chỉ có câu này giống tiếng người. Nghe được lời hứa này, trong lòng Trần Thái Trung đột nhiên nhẹ hẳn.
- Ha ha, vậy thì còn được. Không thiệt khi tôi đã chăm sóc cậu lâu vậy. Vậy đi, nhớ nhanh lên, càng nhanh càng tốt…
Hai người vừa gác điện thoại. Trong lòng Trần Thái Trung đắc ý còn chưa chấm dứt, lại nhận được cú điện thoại lạ.
- Thái Trung, mẹ nó, phân cục Thanh Hồ… đã trực tiếp cho qua chuyện thuốc phiện rồi. Lão Triệu có chút không cân bằng rồi, anh nói nên xử lí sao?
Thì ra, hôm qua trong lúc phân cục Thanh Hồ đang giải quyết chuyện ở Đế Vương Cung, trưởng phòng Lâm chỉ ghi chú điều tra được một xe lậu. Còn về phía thuốc phiện, thông qua kĩ thuật giám định của phân cục —— Nó là một khối xà phòng!
Chà, mẹ nó, quá đáng thật? Đột nhiên Trần Thái Trung giận lên, xà phòng? Dùng hơn trên trăm khối xà phòng để đổi lấy tình hữu hảo bốn thành phố. Ai lại có bản lĩnh vậy? Đúng là khinh người quá đáng!