Quan Tiên

Chương 351: Chương 351: Hiến Hôn





- Việc này….
Trần Thái Trung bị lời này làm cho nghẹn chết khiếp, Đường Diệc Huyên nói ra những chuyện khác người hắn làm gần đây, nói rành mạch một lần.
Tuy nhiên vẫn tốt, cô chưa nói một chuyện “Chà đạp Bí thư quận” đáng xấu hổ nhất, cho nên nói, hắn cho rằng hệ thống tình báo của cô cũng không hẳn hoàn thiện:
- Có một số việc, không liên quan đến tôi, lão Lưu Lập Minh quá đáng, đáng bị tôi chỉnh đốn y không?
- Những việc này cũng không hề gì.
Đường Diệc Huyên đương nhiên không có hứng thú với sự sống chết của những người đó, nhìn chằm chằm Trần Thái Phong, cô lên tiếng:
- Anh cũng thuê phòng với Hiểu Diễm?
Hiển nhiên, điều cô muốn hỏi chính là “trên giường”, tuy nhiên nếu hỏi trực tiếp những lời này, quả là có chút bất nhã, cho nên, cô đổi sang một cách khác:
- Hơn nữa, chính vì thế mà anh có xung đột với Giám đốc sở Cao?
- Đó là phòng tôi thuê, Mông Hiểu Diễm đến tìm tôi chơi mà thôi!
Trần Thái Trung không chịu trả lời thẳng vào vấn đề, hắn rất rõ, Đường Diệc Huyên quả thực rất quan tâm tới Mông Hiểu Diễm, hắn cũng không muốn cung cấp cho cô cơ hội:
- Giữa hai chúng tôi, là rất đơn thuần như thế, tình cảm nam nữ, ài, tình cảm bạn bè khác phái.
- Mông Cần Cần lại xảy ra chuyện gì à?
Đường Diệc Huyên cười mà như không cười nhìn hắn:
- Cần Cần còn thường gọi điện thoại hỏi tôi, muốn biết tôi học ảo thuật ở đâu, mà… làm cho hoa nở?
Nói tới đây, cô dương dương vênh cằm tự đắc:
- Vâng, bồn cây Mã Đề kia cũng sắp ra hoa rồi, tiểu trần, có thể cho tôi xem ít ảo thuật của anh không?
- Cô có thái độ gì đó hả? Quái khí âm dương? Tôi tốt bụng tặng cô quà Giáng sinh, cô lại đối với tôi thế này sao?
Trần Thái Trung hơi giận:
- Cô khẳng định, cô muốn nhìn thấy cơ quan sinh dục của cây Mã Đề?

- Anh!
Đường Diệc Huyên hung hăng trừng mắt nhìn hắn, tuy nhiên, không biết nhớ tới cái gì, ngay sau đó, sắc mặt cô lại dịu đi không ít:
- Ý của tôi là, Hiểu Diễm khó lắm mới tìm lại được niềm tin với cuộc sống, anh phải bình thường chút. Nếu không cẩn thận tôi không khách sáo với anh.
Nghe nói như thế, vẻ mặt Trần Thái Trung nhất thời đờ đẫn, hắn có chút ngỡ ngàng nhìn cô:
- Cô có biết Hiểu Diễm đối xử với cô như thế nào không? Cô ấy muốn hạ độc cô, cô lại tốt. Còn ngốc nghếch nghĩ trăm phương nghìn kế bảo vệ cô ấy?
Mông Thông… sao mà may mắn biết bao, lão già ông chết như thế, cũng nên biết vừa lòng.
- Mông Hiểu Diễm bây giờ… Đã là hiệu trưởng trung học số 10 đấy
Trần Thái Trung khẽ cười đi vào trọng tâm câu chuyện:
- Ha, trước là Chủ nhiệm Mông, tiếp đó là hiệu trưởng Mông.
- Cái gì mà chủ nhiệm với hiệu trưởng?
Đường Diệc Huyên ở thành phố Phượng Hoàng, đúng là không có phương tiện gì để dò la tin tức của Mông Hiểu Diễm, đương nhiên không biết tình hình gần đây của cô:
- Anh nói tôi xem nào?
- Ít nghĩ đến thôi. Cô còn chưa kết thúc sao?
Trần Thái Trung giơ tay, ngắt lời cô. Hắn có chút không kiên nhẫn:
- Cô còn tưởng rằng đó là cô bé của cô sao? Van cô, cô hơn cô ấy có mấy tuổi, vẫn còn là trinh nữ, quan tâm tới bản thân nhiều chút được không vậy?
Những lời hắn vừa nói quả thực có hơi mạo muội, song, Đường Diệc Huyên cũng quen với kiểu nói chuyện này rồi, cô giật mình, lập tức gượng cười:
- Ôi, Hiểu Diễm… rốt cục vẫn đi theo con đường cũ của bí thư, lại theo con đường chính trị?
- Tôi sẽ giúp quan tâm đến cô ấy.
Trần Thái Trung mặt nhăn mày nhíu, nhìn đống quà bĩu môi:
- Tôi nói này, nhiều đồ như thế này, cô cũng không thử sao?

- Tôi có thời gian sẽ thử chúng.
Đường Diệc Huyên liếc mắt nhìn hắn, mặt không biểu cảm nói một câu, nhưng chỉ có một câu như vậy, lại vô cùng tinh tế phơi bày ra sự cô đơn của cô.
- Không có hứng, tôi phải đi rồi.
Trần Thái đứng dậy quay người đi, cô là nhà cuối cùng mà hắn tặng, nhưng không ngờ người con gái này lại lạnh nhạt với bản thân thế, vốn là, hắn còn tưởng có thể ở đây ăn một bữa cơm, sau đó chờ đến hơn 8 giờ, vừa đúng lúc đến Đế Vương Cung thể hiện.
- Tốt lắm, xem như tôi trách lầm thành ý của anh.
Đường Diệc Huyên khẽ cười, nhìn hắn mà uể oải lên tiếng:
- Chỗ tôi rất ít khi có người đến, ngồi thêm tý nữa đã.
Cách nói như vừa hoán đổi thành người khác, Trần Thái Trung rõ ràng là không thèm quan tâm để ý sẽ đi, nhưng đối với Đường Diệc Huyên, tâm tư của hắn quả thực có chút phức tạp, hắn quay đầu lại nhìn, nhưng cũng không chịu ngồi xuống như thế:
- Không phải là quan hệ của cô và Mông Nghệ rất tốt hay sao? Sao mà lại ít người đến?
- Tôi không cho bọn họ đến.
Đường Diệc Huyên thản nhiên giải thích một câu lờ mờ, nhưng lại không chịu giải thích rõ ràng:
- Đúng rồi, tôi nhớ lần trước anh từng nói, có thể dạy tôi nhìn ngọc mà?
- Cái này…
Trần Thái Trung nhất thời hơi xấu hổ, ta có nói sao? Ừ, có lẽ thế,
- Cái thứ này, cô nhất thời không học được.
- Vậy anh đến thêm vài lần nữa.
Đường Diệc Huyên cúi đầu, mở ra một hộp gỗ nhỏ được chạm khắc tinh xảo trên bàn trà, để lộ ra lá trà thơm phức bên trong,
- Trà búp Minh Tiền Bích Loa Xuân từ đầu năm, chờ tôi pha cho anh một ít.

Anh mày gần đây quả thực ít qua lại. Trần Thái Trung lắc đầu cười khổ sở, vênh mặt ngồi xuống:
- Đó không phải là vội vàng chữa bệnh cho giáo sư Mông sao? Đáp ứng chuyện của cô, tôi cuối cùng cũng không thể không xử lý?
- Ồ?
Động tác của Đường Diệc Huyên ngưng lại một lát, rồi mới tiếp tục pha trà:
- Anh đang nhắc nhở tôi, tôi nợ anh một ân tình, đúng không?
- Xì
Trần Thái Trung cười nhạt, trường hợp này hắn lấy điều kiện gì ra mới là thích hợp?
- Tôi vốn muốn cô giúp tôi chút việc, bây giờ… thôi, yêu cầu của tôi là cô thường xuyên đi ra ngoài vận động chút, đừng tàn phá thiên nhiên nữa.
- Anh thật là càng ngày càng biết nói chuyện.
Đường Diệc Huyên cười dài ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt ngập tràn sự dịu dàng vả quyến rũ:
- Xem ra anh thực sự học được không ít thứ từ chốn quan trường.
- Học cái gì? Tôi sắp thành “Ôn thần” rồi
Trần thái Trung khổ sở cười một tiếng.
Hai người cứ nói chuyện tung hứng với nhau như vậy, sau khi Đường Diệc Huyên mở mồm giữ hắn ở lại, thái độ rõ ràng tốt hơn rất nhiều khi hắn mới đến, tuy nhiên, điều khiến Trần Thái Trung tiếc nuối chính là, “Quà tặng thế công” bách phát bách trúng của hắn, dường như không làm cho cô có hứng thú nhiều.
Cứ nói chuyện, không cầm được nói đến chuyện của Lưu Lập Minh, Trần Thái Trung cảm thấy bản thân rất oan ức, Đường Diệc Huyên lại nói với hắn, với cấp bậc hiện tại của hắn bây giờ, làm một Ôn Thần cũng không đến nỗi tồi lắm, tối thiểu nhất khi người khác nhớ đến mình, cũng phải suy nghĩ kỹ đến hậu quả.
- Bây giờ tôi nghĩ cách đối phó Thường Tam, lại cảm thấy thế lực của mình quả thực quá nhỏ bé.
Trần Thái Trung buồn rầu bĩu môi, nói ra cảm nhận lúc chiều của mình:
- Người có thể sử dụng được cũng quá ít.
- Anh bây giờ… thế lực không nên lớn quá
Đường Diệc Huyên chậm rãi phân tích cho hắn,
- Làm quan phân hai loại, cầu quyền và đắc thế, nếu là thế lực của lớp dưới quá lớn, ngược lại sẽ không dễ dàng gì mà thăng quan được.
- Nói như thế, đúng là những lời thần thông quảng đại, là muốn bị người đố kị, đổi vị trí tự suy nghĩ một lát, anh có một cấp dưới như thế, hoặc là sẽ rất vui mừng, vì anh dùng được người đó, nhưng, nếu sau khi nhấc người đó đến địa vị cao hơn, năng lực của y có thể gây nguy hiểm cho anh, sau khi suy nghĩ cẩn thận, anh thật sự muốn cất nhắc người đó nữa sao? Lẽ nào anh không cho rằng, vị trí của người này thấp một chút thì càng có lợi cho anh?
- Không phải là người trong cục, khó hiểu được hương vị của quyền lực, đó là thuốc phiện tinh thần, sự theo đuổi quyền lực của con người, là sẽ bị nghiện, chẳng có ai tự nguyện đề bạt một đối thụ cạnh tranh, hơn nữa, nếu thế lực quá lớn, bạn bè tự nhiên sẽ nhiều, nhưng trong chốn quan trường mà nói, bạn bè quá nhiều… ngược lại tương đương với không có bạn, vì anh đã không có quyền lựa chọn đội rồi, anh chỉ có thể làm khán giả.

- Tôi không phải nói khán giả không thể thăng tiến, nhưng, kết quả của thế lực quá lớn, nói như là, anh nhất định chỉ có thể làm chư hầu một phương, hơn nữa… anh cũng không nhất định có thời gian thúc đẩy quan hệ xã hội, nhiều khi, anh thậm chí còn bị tai bay vạ gió vì bạn vè, anh có thể chưa nghe đến Quan Chí Bằng, y kỳ thật…
- Tôi từng nghe nói, sao chưa nghe nói được chứ?
Trần Thái Trung lịch sự ngắt lời cô nói:
- Y chết rồi, tôi là nghe nói đứa con ngốc của hắn từng tìm cô làm phiền, tôi chủ yếu là muốn làm rụng con của y, giết y, lại càng tiện…
Một Đường Diệc Huyên đang chậm rãi nói bỗng dưng hóa đá, rất lâu sau, cô mới không tin được nhìn về phía Trần Thái Trung:
- Anh nói là…Vụ thảm án đó là do anh làm, hơn nữa là vì tôi?
- Đúng vậy, chính là vì cô.
Trần Thái Trung trả lại cho cô sự ngạc nhiên, trong lòng lại rất đắc ý vì sự nhanh trí của mình.
- Tôi nghe Hiểu Diễm nói, thằng ngốc đó ức hiếp cô quá, ừ, còn cả vợ y nữa, cho nên, tôi đã làm là phải làm tới cùng – cô không tin có thể hỏi Hiểu Diễm.
Anh đây không biết nói dối, lúc ấy có thể ra tay đối phó với Quan Chí Bằng, cô quả thực là một nguyên nhân trong đó, tuy nhiên chỉ là một trong đó mà thôi.
- Tiểu Trần…
Đường Diệc Huyên buông thỏng tay, liền nắm lấy tay hắn, ngón tay thon dài, lạnh lẽo!
- Tôi vốn tưởng rằng, bản thân có thể xem nhẹ thù hận này.
Cô khẽ cười, một nửa là cười gượng, một nửa là bất đắc dĩ,
- Không ngờ anh vừa nói như vậy, tôi mới phát hiện ra, anh không phải là thánh nhân…
- Vậy cô cảm tạ tôi như thế nào? Tôi vốn không tính toán tranh công với cô.
Trần Thái Trung có chút đắc ý, nhìn ân tình thuận nước giong thuyền này của anh mày kìa.
- Hả
Hành động bất ngờ, Đường Diệc Huyên nhanh như chớp thơm lên mặt hắn một cái, lại lập tức trở về bình thường, khẽ cười đắc ý:
- Ha ha, chính là đây, anh được hời rồi.
Giờ khắc này, cô xé bỏ hết lớp ngụy trang, biểu hiện của cô bây giờ, mới phù hợp với tuổi của cô.