Và giữa nhân duyên kỳ lạ, thật kỳ diệu là, quá trình của Trần Thái Trung cà Đinh Tiểu Ninh, tuyệt đối không thể gọi là vui vẻ, nhưng trong số những bạn gái của hắn, hắn lại đối với cô dịu dàng săn sóc nhất.
Về vấn đề này, ngay cả Trần Thái Trung cũng không hiểu chuyện mình đang làm, sau này hắn cẩn thận cất nhắc một chút, có lẽ là hắn cướp đi lần đầu của Đinh Tiểu Ninh, quá dịu dàng, cho nên dẫn đến quán tính nhất định?
Đương nhiên, cũng có thể là vì đồng cảm với Đinh Tiểu Ninh, hắn ý thức theo bản năng, hoặc là... cô là người duy nhất nhỏ tuổi hơn hắn trong số những người bạn gái của hắn.
Liền mãi mê nghĩ như vậy, hắn chạy xe đến Ảo Mộng Thành:
- Dù sao cũng là Giáng Sinh, ở đây rất náo nhiệt, cô đi chơi đi, tôi còn phải làm mấy việc, cô muốn ngủ cùng Vọng Nam cũng được, muốn đi khách sạn Hoa Đô nghỉ ngơi cũng được, tùy cô.
- Tôi ngủ ở khách sạn Hoa Đô, anh lúc nào cũng có thể trở về.
Đinh Tiểu Ninh bĩu đôi môi dày của cái miệng nhỏ nhắn, nhẹ nhàng hôn:
- Anh nhất định có biện pháp không làm em đau, em tin anh…
Sau khi nói xong, cô xuống xe, đi về hướng hắn chỉ, dưới sự nổi bật của ruy băng lấp lánh bảy sắc cầu vồng ở Ảo Mộng Thành và khí cầu, cô gái thanh khiết không ngờ lại có vẻ phong tình vô hạn.
Không đau? Trần Thái Trung cười khổ sở, nhưng tôi có thể một lần nữa biến cô trở thành trinh, sau đó… cô lại thật sự đau một lần nữa.
Chạy xe đến bãi đỗ xe công viên Tây Giao, hắn bước xuống xe, vừa đi vừa gọi điện thoại cho Cổ Hân:
- Lão Cổ, anh có người bạn nào, dám đụng đến Đế Vương Cung không? Hừ, chính là nói loại có người tố cáo, có khả năng nắm được chứng cớ tại chỗ
Dám tra Đế Vương Cung, đếm trong thành phố Phượng Hoàng cũng chẳng có mấy người. Cổ Hân vừa mới buồn bực, sau khi nghe mấy câu này, y liền cười:
- Anh đảm bảo nắm được chứng cớ tại chỗ, thì sẽ có người dám đi thăm dò.
- Tuy nhiên…
Ngay sau đó, y lại trầm ngâm:
- Hoạt động của Đế Vương Cung, quả thật rất khó tra, người của Thường Tam chỉ cần chặn anh ở cổng mấy phút. Chứng cớ hoạt động gì cũng mất sạch
Thời gian vài phút, cũng đủ để chơi gái xong mặc quần áo vào, hít xong ném thuốc phiện đi, thu hồi tiền đánh bài và bài, anh còn muốn truy ra hoạt động gì nữa?
Nhưng muốn cho cảnh sát không để ý cản trở, trực tiếp xông vào bên trong, xin lỗi, nói thật một câu, thật không có người có cái gan này! Trừ phi… có mệnh lệnh ở bên trên, xảy ra chuyện có thể không phải chịu trách nhiệm này.
- Chuyện này giao cho tôi làm, anh không cần phải suy nghĩ
Trần Thái trung trực tiếp chặn họng y lại. Đối với kế hoạch của chính mình, hắn có thêm vài phần tin tưởng.
- Tôi cam đoan có thể bắt được hắn hành động, cũng không cần xông vào hiện trường. Tôi chỉ là hỏi anh, anh có thể tìm ra người như thế không… Ừ. Phải đặc biệt căm hận loại người như Thường Tam, đương nhiên, không bao gồm anh, anh ngoan ngoãn ở yên đó cho tôi
- Cái này dễ nói, haha
Cổ Hân ở đầu dây bên kia nghe thấy vậy, bỗng nhiên mỉm cười:
- Lão Triệu ở đồn công an Cổ Lâu, sạp Hồng Lục Cầu của em trai lão, bị Cẩu Bất Lý đến đập bể, lão Triệu đang tức sôi máu.
Sạp Hồng Lục Cầu, chính là thông qua đặt cửa ba màu để kiếm tiền ở sòng bạc, tuy nhiên, nhà cái ở Hồng Kông, khi mở là xem qua ti vi, nhà đặt cược tỉnh Thiên Nam bên này đều là đưa cho chủ sạp, chủ sạp báo cho bên Hồng Kông thông qua điện thoại, xem như là một cách chơi mới.
Thứ này không hạn chế hạn mức cao, người môi giới chứng khoán ở Hồng Kông xa xôi, lại có thể trực tiếp mở bàn, hơn nữa, ai lại có thể biết sạp vỉa hè là cái bàn thị trường gì? Cho nên, trong mắt người chơi, đây là hoạt động đánh bạc khá công bằng và an toàn.
Nếu đã công bằng, tự nhiên người chơi sẽ nhiều lên, mà bên em trai đồn trưởng Triệu bên này, không cần đặt tiền mặt, thầm chí khách vắng mặt cũng không thành vấn đề chỉ cần họ gọi điện thoại:
“Giúp tôi đặt cửa đen 50.000”
Bên này đối chiếu thân phận của khách, cảm thấy nhà khách chắc chắn có 50.000, như vậy, liền ghi lại về sau báo bàn.
Cẩu bất lý họ Câu, tên thật không ai biết, nhưng mọi người đều gọi y như thế, người này là tay chân đắc lực của Thường Tam, trong tay cũng có hơn mấy chục người cầm súng, y cũng mở một sạp Hồng lục cầu, nhưng cho dù như thế nào, buôn bán cũng không đủ sống.
Vốn, y cũng không muốn đập sạp của Triệu lão nhị, tuy nhiên, gần đây y không quay vòng được, cảm thấy sạp của Triệu lão nhị quá gần mình, vướng bận, cho nên mới đập.
Họ Triệu là đồn trưởng, nhưng Cẩu bất lý phớt lờ anh ta, anh lớn nhà y là Thường Tam, anh cả nhà anh chẳng qua chỉ là đồn trưởng phân cục, xả cái gì mà xả? Nếu so với súng, súng trong tay họ Triệu anh, cũng chưa chắc đã nhiều bằng ông đây.
Trần Thái Trung cũng không biết điểm này, dù sao bên Cổ Hân, có người thích hợp là được rồi, hắn không muốn để Cổ Hân lộ diện:
- Vậy đợi tôi thông báo với anh, lão Cổ, chỉ trong tối nay, là định, anh bảo bạn bạn anh chuẩn bị nghe tin là được.
Cổ Hân tất nhiên là chưa mở miệng đáp ứng, Trần Thái Trung đã gác điện thoại, ngẩng đầu lên, cũng đã đến khu nhà Thành ủy rồi.
Số ba mươi chín.
Đường Diệc Huyên ở nhà, nghe thấy âm thanh của Trần Thái Phong, cô khẽ khàng mở cửa, sau khi nhìn thấy hắn, thoáng mỉm gật đầu, xoay người đi tới.
Bên cạnh một cây mẫu đơn ở ban công, để một cái kéo và cái xẻng nhỏ, bên cạnh còn để một cái hộp đựng phân bón, Đường Diệc Huyên mặc bộ quần áo thể thao, tay cầm kéo, chăm chỉ tỉa cành cho hoa.
Nhìn vẻ mặt chuyên tâm của cô, không biết vì sao, trong lòng Trần Thái Trung bỗng dâng lên một tia cảm thán, hắn rất cảm phục cô có thể thanh thản thản nhiên như thế, nhưng đồng thời, hắn cũng cảm nhận được một vết thương mơ hồ.
Sau khi Đường Diệc Huyên cắt được mất cành lá xong, lui lại về phía sau, nghiêng trái nghiêng phải đánh giá cây hoa, sau đó cắt đi hai cái lá, lại lùi lại xem xét, cuối cùng khóe miệng nở ra một nụ cười mơ hồ.
Buông cây kéo xuống, cô ngẩng đầu hất mấy sợi tóc rơi trên trán, ngón tay trắng nõn thon thả, mái tóc đen nhánh bóng loáng, giờ khắc tình cảnh phong tình này, khiến Trần Thái Trung có chút ngây dại.
Cô hài lòng gật đầu, xoay người cầm lấy cái xẻng nhỏ, thoáng ngẩn ngơ, đâm cái xẻng vào bùn đất trong bồn, khéo léo từng chút một xới đất lên.
Ước chừng có khoảng bốn năm lần, Đường Diệc Huyên than nhẹ một tiếng, phá vỡ sự tự nhiên yên tĩnh không hài hòa trong phòng
- Lần này đến đây, lại có chuyện gì?
Giọng điệu của cô rất nhạt, nhạt đến không nghe ra bất cứ ngữ khí gì, người nghe có thể cho rằng cô đã rất quen với hắn, đương nhiên cũng có thể nói là có chút lạnh nhạt.
- Chẳng có chuyện gì, chỉ là đến thăm cô
Trần Thái Trung bị câu hỏi này làm cho hơi xấu hổ, hắn khẽ cười một tiếng:
- Đã lâu không đến, Giáng sinh mà, xem cô có cần giúp gì không?
- Anh tốt như vậy sao?
Đường Diệc Huyên cũng chẳng ngẩng đầu lên, vẫn sới sới đất trong bồn hoa, biểu hiện trên khuôn mặt cũng không có gì thay đổi:
- Thôi đi, hãy nói đi, lại gặp phải chuyện gì? Dù sao…
Nói tới đây, cô ngẩng đầu lên nhìn Trần Thái Trung, thở dài một tiếng, trên mặt vẫn không một gợn sóng sợ hãi:
- Dù sao anh trị khỏi cho Hiểu Diễm, tôi nợ anh một lần, anh nói đi.
- Tôi nói, cô cảm thấy tôi là loại người này sao?
Trần Thái Trung có chút hơi giận, tuy điều cô nói cơ bản đều là sự thật, nhưng lần này hắn đến, quả thực không mang mục đích gì:
- Tôi chẳng qua là muốn tặng cô chút quà, xem cô nói tôi như thế…
- Ồ, phải không?
Đường Diệc Huyên khẽ động khóe miệng, chỉ là mỉm cười, sau đó lại đánh giá hắn một lần, nụ cười trên mặt càng đầy ẩn ý:
- Vậy tôi cảm ơn anh, nhưng… quà đâu?
- Tôi sợ phòng cô để không vừa
Trần Thái Trung bị nụ cười trào phúng của cô chọc giận, hung hăng trợn trừng mắt:
- Có phòng nào lớn hơn nữa không?
- Phòng khác…
Điệu cười của Đường Diệc Huyên lại càng thâm sâu, song, ngay sau đó cô liền đông cứng mặt lại, lạnh lùng nheo mắt nhìn hắn, hừ nhẹ một tiếng:
- Phòng khác nhỏ hơn phòng khách, anh rốt cuộc có chuyện gì?
Mỹ nhân lãnh nhạt, thực ra cũng là cảnh đẹp khó gặp, dáng vẻ lạnh như băng của cô, trái lại lại hiện ra dung mạo cao ngạo xuất trần và cực kỳ ung dung ngạo nghễ.
Trần Thái Trung chớp chớp mắt:
- Thôi đi, vậy cho cô một ít trước
Nói xong, hắn vung tay lên, trong phòng bỗng đầy những hộp lớn hộp nhỏ.
Làm xong những việc này, hắn lạnh lùng liếc Đường Diệc Huyên, không nói một lời: Anh này lại lừa cô sao? Kinh ngạc chứ… thỏa thuê mà.
Cơ thể Đường Diệc Huyên rõ ràng run rẩy, chỉ có điều, cô rất nhanh chóng khôi phục thái độ bình thường, nét mặt lạnh lùng như băng cũng mất tích, thay vào đó là nụ cười quyến rũ:
- Ha, anh tức giận rồi?
Không hề nghi ngờ gì, cách xuất hiện của những quà tặng này tạo thành một chút tấn công với cô, tuy nhiên, đối với sự quỷ dị của Trần Thái Trung, điều cân nhắc sâu nhất cũng là cô, cho nên cô cũng không biểu lộ ra nhiều sự kinh ngạc.
- Tôi đương nhiên rất tức giận rồi.
Trần Thái Trung liếc cô một cái, quay người ngồi xuống ghế sô pha
- Hừ, tôi vốn không bằng con buôn như cô.
Đường Diệc Huyên nhìn liếc qua mấy hộp to hộp nhỏ đó, với một động tác hết sức tao nhã, buông xẻng trong tay xuống, vỗ vỗ tay căn bản không dính đất, từ ban công đi vào phòng khách, cười thản nhiên:
- Ha ha, xem ra chuyến đi Châu Âu của anh, là thắng lợi trở về.
- Đó là điều đương nhiên
Trần Thái trung ngạo nghễ gật đầu, ngày trước mặt Đường Diệc Huyên, hắn quả thực rất ít khi che giấu cảm xúc của mình:
- Công trạng cũng không tồi đâu, họ muốn tôi viết tổng kết công việc, phải mạnh mẽ mở rộng ra.
- Lá gan của anh lại càng không tồi.
Đường Diệc Huyên trừng mắt liếc hắn một cái, chậm rãi ngồi xuống:
- Bức cục trưởng phân cục cảnh sát, tố cáo Chủ tịch Hội đồng nhân dân, mắng nhiếc Dương Nhuệ Phong, vạch mặt Chủ tịch tỉnh… Còn cái gì anh không dám làm chứ?