Quan Tiên

Chương 330: Chương 330: Nịnh Bợ Sai Lầm






Hiệu trưởng Giáp là có ý tốt, nhưng mà Mông Hiểu Diễm đâu có để tâm đến chút lợi ích nho nhỏ đó?
Trên thực tế, cô giáo Mông cũng không phải là thật sự hiểu biết đối với mấy chuyện này, hơn nữa, hứng thú của cô luôn để ở trong việc đọc sách. Tuy rằng không ai là có thù với tiền bạc, nhưng mấy cái hạng mục công trình này thật sự không phải là sở trường của cô.
Phần việc này của cô giáo Mông, cùng lắm cũng chỉ là điều chỉnh vị trí công tác của một vài giáo viên, rồi lại lựa chọn một vài giáo sinh và số tiền phí tự túc, cái gì cũng đều có hết.
Lúc đầu, cô cũng tính đi xem tiến độ công trình này một chút. Mặc kệ như thế nào, đã có người cho rằng cô phải làm việc này thì cô cũng không ngại quyền lực của mình lớn hơn một chút nữa.
Chỉ có điều, lúc này, lại có một giáo viên nhảy ra vụng trộm nói với cô. Trong chuyện này, có mưu mô rất lớn, Hoàng Cường kia trong lúc đấu thầu, đã ăn hết thịt rồi, còn lại bây giờ, chỉ là một ít xương xẩu mà thôi.
Chỉ còn mỗi xương xẩu thôi, đã đủ để khiến cô nghiến răng nghiến lợi rồi. Thế nhưng, hết lần này tới lần khác, lại có người nhắc nhở cô là hai anh em kia chỉ đơn thuần là chủ thầu thôi, còn thi công lại là đơn vị khác. Còn có hai tòa nhà 144 sao lại giá trị tới 8,2 triệu? Bên trong ắt hẳn có thủ đoạn.
Mông Hiểu Diễm lại đi hỏi thăm một chút nữa, nghe nói giá xây dựng một căn nhà lầu là khoảng hơn 400 một mét vuông. Đất là đất của trường học, còn có thể giảm bớt phí tổn, vậy hai tòa lầu kia tính ra, tuyệt đối chỉ có giá hơn sáu triệu.
Chi phí cho chỗ nhà lầu kia, trên cơ bản cùng lắm chỉ đến khoảng năm triệu mà thôi, mà hai anh em này đã lấy của trường học ba triệu rồi!
Phiền toái! Ý thức được điểm này, Mông Hiểu Diễm tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào những chuyện như thế này nữa, người ta trộm con lừa, tôi mà chạy ra thì không phải là kẻ ngốc hay sao?
Cho nên, cô kiên trì đẩy chuyện này ra chỗ khác, các anh nên tìm khoa hành chính tổng hợp thì tìm khoa hành chính tổng hợp, nếu không thì đi tìm Giáp Ba, nếu còn cứ tìm tôi là tôi quyết bỏ mặc.
Đáng ra, chuyện này, Giáp Ba đúng là cũng không dám cho cô quản. Ông ta cũng không biết vì sao mà cô giáo Mông lại không muốn nhúng tay, nhưng Hiệu trưởng Giáp biết, trong việc cải tạo hai căn ký túc xá kia, chính mình đã bỏ túi được không ít ích lợi.
Có lẽ, Mông Hiểu Diễm chỉ muốn để cho phòng giáo vụ trở lại quỹ đạo ban đầu, vốn chỉ là làm đúng công việc mà thôi, nhưng mà Hoàng Cường có thể quản mà Mông Hiểu Diễm lại không thể quản, chuyện này không phải là rất dễ khiến cho người khác hiểu lầm hay sao?
Còn có một khả năng lớn hơn nữa, là cô giáo Mông trong lòng có khúc mắc với ông ta, muốn mượn chuyện này để chỉnh ông ta, đúng vậy. Năm ngoái, trường loại cô giáo Mông ra khỏi danh sách cạnh tranh, mà năm nay, Hoàng Cường lại thẳng thừng dừng khóa của cô, người ta trong lòng không có oán khí mới là lạ.
Cho nên, Mông Hiểu Diễm càng từ chối chuyện này, Giáp Ba lại càng cảm thấy nên dụ dỗ cô. Không thể không nói, chuyện này cũng rất có ý nghĩa, có người muốn tham mà không có cơ hội giơ tay mà nếu như người có cơ hội giơ tay lại một lòng cự tuyệt, thì nhất định phải có người đứng ra để giúp cô lấy tiền.
Làm gì có ai không muốn được tốt cơ chứ?

Hai anh em họ Đào cũng khá phiền não. Khi Hoàng Cường còn tại vị, hai người bọn họ cũng không có qua lại nhiều với Hiệu trưởng Giáp, tất cả mọi chuyện đấu thầu thi công, hết thảy đều là do Chủ nhiệm Hoàng đảm nhiệm. Lúc hai anh em họ đi gặp Giáp Ba, ngoại trừ việc đưa tiền thì cũng không làm gì khác, người thô lỗ và người có văn hóa, thật sự là không hề có tiếng nói chung.
Thế nhưng, lúc này, bọn họ lại không thể không đi gặp Giáp Ba, ông nhận tiền của chúng tôi, thì không thể cứ bỏ mặc không quan tâm như vậy đi?
Nhất triều thiên tử nhất triều thần, Hiệu trưởng Giáp cũng chỉ có thể trực tiếp gợi ý một chút:
- Chủ nhiệm Mông là người có bối cảnh, nếu như các anh không thể đả thông phía cô ấy, thì chuyện kia tôi cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm.
Hai người này bị ép buộc không có biện pháp gì, đành phải trực tiếp lấy hai trăm ngàn tiền mặt đến tìm Mông Hiểu Diễm, không ngờ, Mông Hiểu Diễm vẫn không đổi sắc.
- Tôi đã nói nhiều lần rồi, mặc kệ! Mặc kệ! Anh em anh nếu như không nghe lời tôi, thì tôi cũng chỉ có một thái độ đó là đình công, xác minh lại chi phí, kiểm tra, đối chiếu lại chất lượng công trình!
Lời này đã nói ra, thì những chuyện kia cũng không cần phải nói nữa, vừa ra khỏi phòng Giáo vụ, Đào Lập Quốc liền nổi nóng.
- Củ chuối thật, nên trừng trị cái tên Giáp Ba ấy, đã cầm tiền của mình rồi mà còn không chịu làm việc. Nói là cho ba triệu, nhưng cái tên Hoàng Cường và Giáp Ba kia đã ăn hết 450 ngàn rồi còn gì?
- Đại ca, lời này anh nói không đúng rồi.
Đào Lập Bảo có mắt nhìn, liền phân tích mấu chốt trong đó.
- Mấu chốt trong chuyện này, vẫn là cái cô Chủ nhiệm Mông mới được đề bạt kia, phải trừng trị cô ta mới đúng!
- Nhưng Giáp Ba nói, cô ta có bối cảnh nha.
Đào lão đại là một tên lỗ mãng, luôn thẳng như ruột ngựa.
- Một cô gái trẻ như vậy đã làm đến chủ nhiệm, khẳng định là không đơn giản.
- Hứ, anh thật tin lời của ông ta hay sao, cái cô Chủ nhiệm Mông kia đã sớm nói là bỏ mặc, vì sao Giáp Ba còn muốn chúng ta tìm cô ấy?
Năng lực suy luận của Đào lão nhị quả thực không tồi.

- Ông ta lừa anh đó…
- Anh nghĩ lại một chút, nghe lời nói của Chủ nhiệm Mông, rõ ràng là cô ta đã sớm biết công trình này có vấn đề. Nếu như cô ta thật sự có năng lực lớn như vậy, thì cô ta có thể…
- Sao? Vì sao cô ta chỉ nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại là cô ta không muốn quản thôi?
- Vì sao?
Đào lão đại ngẩn ngơ nhìn lão nhị nhà mình, đối với những lời Lão nhị nói, y luôn luôn tin tưởng.
- Bởi vì cô ta vẫn không thể trêu vào Hiệu trưởng Giáp!
Đào lão nhị trả lời dứt khoát, đắc ý nhìn lão đại nhà mình.
- Làm gì có ai ngu đến mức đưa tiền tới tay mà cũng không nhận? Cô ta làm như vậy, chỉ có thể chứng minh là, cô ta không phải là người một phe cùng với Hiệu trưởng Giáp, cả hai bên đều kiêng kị lẫn nhau.
Không thể trách Đào lão nhị lại có suy nghĩ viển vông như vậy. Trên thực tế, những suy đoán của y hoàn toàn có thể giải thích được những chuyện đã xảy ra. Y thực sự cũng được xem là một người thông minh.
Còn nói vì sao y lại có thể suy luận một cách sai lầm như vậy, thì cũng chỉ nói được là do hai chữ “tố chất” mà thôi. Đúng vậy, y không phải không có đầu óc mà cái y thiếu chỉ là kiến thức và kinh nghiệm quan trường mà thôi.
Trong những năm tám mươi và đầu những năm chín mươi, những người chủ buôn bán kiếm lời, đa số vẫn chỉ dựa vào vận may, can đảm cộng thêm những chuyện đen tối. Do vậy có thể nói, trí tuệ của Đào Lập Bảo, tuyệt đối cũng có thể được coi là nổi bật trong số đó.
Bất luận như thế nào, nếu như Đào lão nhị đã suy luận như vậy, thì quyết định làm ra những chuyện tương ứng thì cũng là chuyện bình thường.
- Giáp Ba nhất định là muốn mượn cơ hội này để vừa đả kích đối thủ và vừa kiếm thêm tiền.
- Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?

Đào lão đại đã bị trí tuệ của lão nhị nhà mình thuyết phục.
- Giết gà dọa khỉ.
Đào Lập Bảo quyết định. Đương nhiên, lúc y quyết định, vẫn rất cẩn thận.
- Chúng ta đi gây rối. Nhiều dân công đến gây rối như vậy thì tuyệt đối sẽ không phải là chuyện nhỏ. Lão đại, anh có thể tìm được vài tên phóng viên hay không?
- Phóng viên? Anh biết vài người, nhưng bọn họ lại không biết anh.
Đào Lập Quốc cười khổ.
- Vậy thì trước cứ làm đi đã, khi sự tình làm lớn lên rồi thì chúng ta đi tìm tòa soạn báo cũng không muộn.
Đào lão nhị gật gật đầu.
- Hiện tại chưa động đến truyền thông, cũng coi như là cho bọn họ một cơ hội. Dù sao, chúng ta náo loạn như vậy, thì sau đó bọn họ cũng phải đấu với nhau.
Hai anh em đã tính toán xong xuôi, chỉ có điều, trường trung học luôn được quản nghiêm ngặt, bình thường đều đóng chặt cổng trường. Mùa đông càng không có hoạt động gì, mà nhóm dân công lại không chịu đi sớm. Hôm nay bởi vì có xe Lincoln của Trần Thái Trung đi vào, cho nên đám người này mới có thể nhân có hội vọt vào trường như ong vỡ tổ.
Đúng lúc này, đã có mấy giáo viên nam đi tới.
- Đang làm gì? Mấy người đang làm gì ở đây? Đây là trường học, kéo nhiều người vào đây như vậy để làm gì?
Đào Lập Quốc hung tợn đẩy một giáo viên đứng chắn ở trước ra.
- Chỉ có một chuyện để nói với mấy người thôi, chúng tôi chính là người xây nhà cho các giáo viên, hôm nay đến đây là muốn lấy tiền công.
Thấy giáo dù sao vẫn là một nghề thiêng liêng, hơn nữa bình thường cũng vẫn hay dùng câu cầu khiến, cũng có mấy người không sợ đối phương người đông thế mạnh. Chỉ có điều, mọi người nghe nói chuyện này có liên quan đến tài vụ trong trường, cho nên nhất thời đều tản ra. Chuyện này với chuyện dạy học không liên quan, ai cũng không có ý muốn lẫn lộn hai chuyện với nhau.
Mặc dù đã tản ra nhưng mọi người cũng vẫn chưa rời khỏi mà vẫn đứng ở xa để ngóng chuyện, công nhân xây dựng ký túc xá giáo viên à. Đó là chuyện lớn có liên quan đến tất cả các giáo viên ở đây, làm gì có ai có thể không quan tâm? Không thể lẫn lộn với nhau nhưng nếu như không quan tâm thì cũng không phải.
- Đào Lập Quốc, tôi đã nói với các anh rồi, phòng Giáo vụ không quản chuyện của các anh, anh thật xác định là muốn tôi quản sao?
Mông Hiểu Diễm tái mặt nhìn hai người bọn họ, rồi lại quay lại nhìn học sinh của mình.

- Còn các em, chuyện người lớn, các em không cần quan tâm.
Cô giáo Mông mới lên lớp được hai ngày, đám trẻ nghe xong, lập tức tiếp tục vẽ tranh và viết báo tường.
Hai anh em họ Đào đã lập kế hoạch xong rồi, cho nên tất nhiên sẽ không nghe lời cô nói. Đám người hô một tiếng liền xông tới, vây Mông Hiểu Diễm và Trần Thái Trung lại.
- Các anh…muốn làm gì?
Cô giáo Mông cũng hơi hoảng sợ. Nói thật, bất kể là người phụ nữ nào, khi bị hơn bốn mươi công nhân vây quanh, thì trong lòng cũng không thể không chột dạ.
Cũng may, cô nghĩ đến Trần Thái Trung đang ở ngay bên cạnh mình, lá gan nhất thời cũng lớn hơn không ít, ngay sau giọng nói đó đã trở nên nghiêm khăc hơn:
- Mấy người định gây rối hay sao?
- Chúng tôi nào có dám đâu?
Đào Lập Bảo cười khổ, nhưng miệng lưỡi lại trở nên hết sức sắc bén.
- Chúng tôi chỉ muốn chủ nhiệm Mông thưởng cho chúng tôi chén cơm ăn. Nếu như cô không chi ra, ở công trường cũng đã cạn kiệt lương thực rồi, cả ngày hôm nay chúng tôi cũng chưa có ăn cơm đâu.
Trần Thái Trung vẫn luôn cau mày nhìn mấy người này. Hiển nhiên, đám người náy không có ý định trêu chọc hắn, tuy nhiên, ngay trước mặt hắn lại đi trêu chọc Mông Hiểu Diễm, hứ, coi hắn là không khí hả?
- Cô giáo Mông…
Hắn chậm rãi lên tiếng.
- Những người này là sao? Có cần anh giúp em báo cảnh sát không?
- Muốn báo cảnh sát thì cứ báo đi…
Đào Lập Quốc cười lạnh một tiếng.
- Cho dù cảnh sát đến đây thì cũng không thể không cho người ta ăn cơm chứ? Hiệu trưởng Giáp không ở đây, thì chúng tôi cũng chỉ có thể tìm chủ nhiệm Mông.