Giá của chiếc khăn, thực ra là do Trần Thái Trung bịa chuyện. Cái này cũng rất dễ hiểu, trên quan trường, giá cả là một yếu tố vô cùng mẫn cảm, đã có ý muốn đưa, hắn tất nhiên là phải cố ý hạ bớt giá.
- Trên dưới một trăm tệ?
Trưởng phòng Thương rõ ràng là đang hơi do dự một chút, nửa ngày sau mới lại lắc đầu.
- Thôi đi, nếu như đã là cậu đưa, thì tôi như thế nào còn không biết xấu hổ, phải không?
Dương Thiến Thiến thế nhưng lại càng hoảng sợ, khăn lụa này như thế nào lại chỉ đáng giá có hơn một trăm tệ? Tối thiểu thì cũng phải là bốn, năm trăm đô la Mỹ rồi, từ khi nào Thái Trung lại trở nên hào phóng như vậy?
- Không có việc gì, tôi vừa vặn cũng mua được hai chiếc.
Trần Thái Trung ra phía sau xe, mở cửa xe, lấy ra một cái nữa.
- Nhìn xem, đúng không?
- Tôi cũng không thể lấy không của cậu, hơn nữa lộ phí, tôi sẽ góp hai trăm.
Trưởng phòng Thương nói như đinh đóng cột.
- Cậu và Thiến Thiến quan hệ rất tốt, tôi cũng không thể để cho cậu bị thiệt.
- Đúng lúc, Thái Trung đang muốn làm giấy thông hành.
Dương Thiến Thiến thấy không thể vãn hồi lại được nữa, cho nên không thể không kiếm việc nào đó cho Trưởng phòng Thương làm.
- Trưởng phòng Thương, chị giúp anh ấy làm đi.
- Giấy thông hành? Của thành ủy hay là Ủy ban nhân dân thành phố?
Thật ra, cả hai loại giấy tờ này đều là giấy tờ thông dụng, chẳng qua, với năng lực của Trưởng phòng Thương, muốn lo liệu giấy thông hành cũng rất thuận tiện, nhưng giúp người ngoài lo liệu vẫn luôn là chuyện phải kiêng kỵ.
Cô nghĩ thì hay lắm, đối phương tùy tiện nói một câu, cô đã tranh thủ đẩy sang. Dương Thiến Thiến, cô có thể giúp đỡ lo liệu nhưng lại muốn giao cho tôi… chuyện này chắc có phiền toái gì đây.
- Tôi làm ở phòng thu hút đầu tư, cả hai bên đều quản được, muốn lấy giấy tờ gì cũng được.
Trần Thái Trung vừa cười, vừa phân trần nhét khăn vào tay Trưởng phòng Thương.
- Cái này coi như quà cảm ơn.
- Chuyện này tuyệt đối không được, tôi không thể lấy quà của cậu.
Trưởng phòng Thương cầm lấy hộp và quay lại nói với Dương Thiến Thiến.
- Tiểu Dương, hôm nay tôi không mang tiền, mai sẽ trả cho cô…
Nói xong, cô lại quay lại cười với Trần Thái Trung:
- Hóa ra cũng không phải là người ngoài. Cậu yên tâm, nếu như là phòng thu hút đầu tư, thì giấy thông hành của cậu tôi sẽ lo liệu…
Trưởng phòng Thương bình thường cũng không phải là người ngay thẳng gì, thế nhưng cô ta biết, chiếc khăn lụa trong tay mình trị giá tuyệt đối không phải chỉ là hai trăm ngàn. Lý do rất đơn giản, lần trước cô ta quàng một chiếc khăn lụa tơ tằm hơn một trăm tệ sản xuất trong nước nhưng mà vẫn bị bạn học chê cười.
Bởi vậy, cứ trả tiền trước rồi nói, chẳng những có thể giả đui giả điếc không nợ ân tình của người ta, mà giúp người ta lo liệu giấy phép coi như hồi báo cũng không phải là chuyện khó xử gì. Hơn nữa, rõ ràng là Dương Thiến Thiến thấy mình nhận quà cũng sẽ cảm thấy được yên tâm hơn một chút.
Đúng ra thì sau khi cô ta nhận quà của người ta thì nên chạy thẳng một mạch không quay đầu lại nữa, nhưng nhìn thấy những đồ vật xa xỉ trong xe, trong lòng cô ta cảm thấy ngứa ngáy rất khó chịu.
- Tiểu Trần, tiểu Dương của chúng tôi tốt như vậy thì cũng nên tặng cô ấy một cái khăn lụa chứ.
- Tất cả đều là của cô ấy.
Trần Thái Trung gật đầu tủm tỉm cười.
- Thật vất vả mới chọn được.
- Tất cả đều là của cô ấy?
Trưởng phòng Thương trợn tròn mắt, cô nhìn Dương Thiến Thiến rồi lại nhìn Trần Thái Trung, rồi thở dài một hơi:
- Ôi, phòng thu hút đầu tư của mấy người thật là có tiền à.
- Đến tây, tôi giúp cô bê đi.
Cô vẫy tay với Dương Thiến Thiến.
- Tất cả đều phải thử cho tôi xem, nhiều hàng hiệu như vậy…
Đây là lần đầu tiên Trần Thái Trung thật sự thấy rằng hàng hiệu rất có lực sát thương đối với phụ nữ, mới chỉ hạ giá xuống một chút cho Trưởng phòng Thương mà cô ấy đã tự nguyện trở thành cu li khuân vác chỉ để xem ướm thử mấy thứ đó lên người.
- Nhưng đây là đang ở cơ quan à.
Dương Thiến Thiến hơi có chút khó xử.
- Có phải nên chú ý ảnh hưởng một chút hay không?
- Đi đi đi, cứ làm theo lời tôi nói đi.
Trưởng phòng Thương mặc kệ, cô ta cười hì hì gõ lên trán Dương Thiến Thiến.
- Nếu như bây giờ không bắt cô, tí nữa cô trốn mất, thì còn sợ ảnh hưởng không tốt gì nữa?
Trưởng phòng Thương như hổ rình mồi ngắm nhìn Dương Thiến Thiến, mà bên kia Trần Thái Trung cũng chỉ có thể hậm hực mà từ biệt. Hắn đâu có thể đứng một bên mà chờ xem Dương Thiến Thiến thay quần áo được? Vẫn là câu nói kia: phải chú ý ảnh hưởng.
Nói chung cũng tốt, hắn vẫn còn có một chỗ để đi: trường trung học thành phố Phượng Hoàng. Mông Hiểu Diễm ở đó chắc không cần phải để ý ảnh hưởng gì cả.
Dừng xe Lincoln ở cổng trường, thấy bảo vệ đứng ở cửa nhìn mình chằm chăm, hắn đi tới, nói:
- Tôi đến tìm Mông Hiểu Diễm, có thể đi xe vào hay không?
- Chủ nhiệm Mông?
Ông lão nhất thời hoảng sợ, lập tức đổi vẻ mặt nịnh nọt tươi cười:
- Ách, cậu tìm Chủ nhiệm Mông? Chờ một chút, tôi lập tức mở cửa cho cậu.
Đúng là lão Vương đầu. Trước kia, ông ta tỏ vẻ xa cách với Mông Hiểu Diễm, nhưng bây giờ, cô giao Mông chẳng những phẫu thuật thẩm mỹ thành công, mà không hiểu tại sao còn trở thành một trong mười chủ nhiệm, còn Chủ nhiệm Hoàng Cường thì rốt cuộc lại bị cách chức, ở lại làm việc vặt trong trường.
Chủ nhiệm Hoàng phải làm việc vặt cũng là chuyện thường, tuy rằng ông ta có thể dạy địa lý và chính trị, nhưng trong trường đã có giáo viên dạy địa lý và chính trị rồi, còn Hoàng Cường bản thân vẫn là xuất thân từ công tác chính trị, dạy học không phải là điểm mạnh của ông ta.
Điều đó cũng không quan trọng lắm, điều quan trọng là mọi người đồn cô giáo Mông sẽ lên làm ở Ủy ban Giáo dục. lời nói này thật vô căn cứ. Hiệu trưởng Giáp Ba tung ra tin đồn, tuy nhiên hiệu quả không phải rất lớn.
Bởi vì tất cả mọi người đều thấy được, ngay cả Hiệu trưởng Giáp, cũng đặc biệt cung kính đối với cô giáo Mông, hơi một chút là “chủ nhiệm Mông nói như vậy, thì mọi người phải chú ý làm theo”, người ngoài nghe được không chừng còn tưởng rằng đó là Chủ nhiệm Ủy ban giáo dục chứ.
Vương lão đầu là người gác cổng ở đây, các giáo viên đi ngang qua cũng thường vào uống chén nước, nghỉ chân nói chuyện một chút, cũng thông tường các tin tức nhất. Vương lão đầu nghe được nhiều chuyện, cho nên đương nhiên sẽ phá lệ để tâm đối với khách của Chủ nhiệm Mông, mà huống chi, Trần Thái Trung lại còn dám nói thẳng tên cộng với lái một chiếc xe khí thế có rèm che như vậy?
- Lái xe vào đi.
Ông ta mở cửa, tươi cười vẫy tay về phía xe Lincoln, đồng thời còn không quên nhiệt tình chỉ dẫn.
- Rồi, dừng ở chỗ kia, đừng dừng ở đó, dừng ở đó bọn con nít lại nghịch xe của cậu.
Hơn một năm trước, hắn cũng vẫn còn đang học trung học, cũng là đứa con nít ranh trong miệng của ông ta. Nhất thời, Trần Thái Trung cảm thấy hơi có chút cảm thán. Chưa gì đã qua hơn một năm rồi, cũng đã học được nhiều thứ, quan trường này, quả nhiên đúng là nơi để rèn luyện chỉ số cảm xúc (EQ) à.
Vị trí mà Lão Vương đầu chỉ, gần với văn phòng của tổ Trung Anh. Khi Trần Thái Trung xuống xe còn thấy được cảnh tượng náo nhiệt ở đó, bên ngoài văn phòng người đông nghìn nghịt.
Đi đến gần, Trần Thái Trung mới hiểu được, thì ra là đến lễ Giáng Sinh, cho nên giáo viên các lớp Anh ngữ đang phải tích cực sắp xếp các loại hoạt động kỷ niệm.
Mông Hiểu Diễm cũng đang ở đó, còn dẫn theo một đám học sinh. Cô vốn có thể chỉ cần thoải mái đứng ở văn phòng chủ nhiệm mà chỉ đạo, không cần tới đây nhưng vì muốn mọi người cảm nhận không khí của lễ Giáng Sinh nên cô thấy đến đây cùng nhau chuẩn bị như thế nào cũng rất tốt.
Đương nhiên, Chủ nhiệm Mông lúc này, đúng là xưa không bằng nay, có đến ba, bốn người giúp việc vây quanh, Nhưng rốt cuộc vẫn tốt, vì đại đa số giáo viên vẫn tự coi mình là người làm công tác văn hóa, không chịu tham gia vào thú chơi mới này, cho nên Trần Thái Trung mới có thể đi đến gần cô.
- Có cần ảnh chụp không?
Nhìn đám học sinh làm bảng tin, Trần Thái Trung cũng nổi lên hứng thú, đó là loại cảm giác còn đọng lại của tuổi học trò.
- Anh mới chụp được một số ảnh ở Châu Âu mang về, nếu như phóng to ra, khẳng định sẽ có hiệu quả không tồi.
- Là anh à? Làm em giật cả mình.
Mông Hiểu Diễm quay lại vui mừng nhìn hắn.
- Đã trở về rồi? Đi chơi thế nào?
Thế nào? Rất buồn à, ngoại trừ mua được mấy món đồ, còn lại một chút ý nghĩa đều không có. Trần Thái Trung bĩu môi, vừa định nói chuyện, bất chợt lại nghe được tiếng ồn ào bên ngoài:
- Mông Hiểu Diễm đâu? Mông Hiểu Diễm ở đâu?
Mông Hiểu Diễm ngẩng đầu, đôi mày liền nhăn lại.
- Còn không thôi? Thật sự là rất quá đáng à…Hôm nay sao lại có nhiều người như vậy?
Trần Thái Trung ngẩng đầu thì thấy, phía sân thể dục bên kia, lác đác có bốn, năm mươi người đang đi tới đây. Đi đầu là hai tên cường tráng, mập mạp, bộ dáng rất giống nhau, vừa nhìn đã biết là hai anh em.
Lão Vương đầu ở bên cạnh khoa chân múa tay, cũng không dám đến quá gần, đám người này hiển nhiên là đến không có ý tốt.
- Có chuyện gì thế hả, Hiểu Diễm?
Những người quần áo tả tơi phía sau, rõ ràng chính là cách ăm mặc của dân công, Trần Thái Trung cảm thấy hơi kỳ quái.
- Cô như thế nào lại có quan hệ với dân công vậy?
- Đừng nói nữa, không phải tên khốn Hoàng Cường làm thì còn ai vào đây!
Mông Hiểu Diễm cũng không thèm quan tâm tới đám học sinh và giáo viên ở bên cạnh, căm hận lên tiếng.
Trong trường trung học thành phố Phượng Hoàng có khoa Hành chính tổng hợp. Trước kia, Hoàng Cường ở trong trường một tay che trời, quyền lực trong khoa hành chính tổng hợp căn bản đều bị y nắm giữ trong lòng bàn tay. Mà Trưởng phòng của khoa đó lại do một giáo viên đã về hưu được mời ở lại đảm nhận, trên căn bản là mặc kệ thế sự.
Đám người trước mặt này, đáng nhẽ nên là do khoa hành chính tổng hợp đứng ra ứng phó. Họ là đội thi công công trình Khúc Dương, cầm đầu chính là hai anh em Đào Lập Quốc, Đào Lập Bảo.
Đội thi công của bọn họ nhận thầu xây dựng ký túc xá cho trường, công trình làm được một nửa thì Hoàng Cường bị đình chỉ công tác, ngày đầu tiên Mông Hiểu Diễm nhận chức, hai anh em họ Đào đã chạy tới đòi tiền.
- Nếu không trả tiền, thì công trình không thể tiếp tục thực hiện, chúng tôi đã phải bù rất nhiều rồi…
Mông Hiểu Diễm nhất định không chịu quản chuyện này.
- Các anh đi tìm khoa hành chính tổng hợp đi, nếu như vẫn không được thì đến gặp hiệu trưởng, còn tôi chỉ là chủ nhiệm giáo dục thôi, các anh hiểu không?
Hai anh em lại cứ một mực bám lấy cô.
- Hiệu trưởng Giáp nói là cô có thể làm chủ…
Kỳ thật, Giáp Ba đúng là đã nói như vậy, béo bở trong công trình đó ai thì cũng biết rõ, khi ông ta xếp Mông Hiểu Diễm vào danh sách cạnh tranh thì cũng xem như đã phải đắc tội với rất nhiều người. Rồi sau đó lại xảy ra chuyện của Hoàng Cường, cho nên, hiện tại, vì để lấy lòng cô giáo Mông, ông ta tất nhiên muốn chia cho cô một chút lợi ích.