Quan Tiên

Chương 326: Chương 326: Tự Rước Lấy Nhục.






- Cậu im mồm!
Dương Nhuệ phong vẻ mặt đỏ bừng, đều sắp xuất huyết rồi, gã giận chỉ Tạ Hướng Nam
- Bây giờ là lúc nào còn đến lượt cậu nói? Gia đình gì thế, có thể giáo dục ra đưa con như cậu chứ?
Đây là nói Phó trưởng phòng Tạ không biết trên dưới, ít gia giáo.
Ha, Tần Liên Thành càng vui, tuy nhiên, nhìn thấy Tạ Hướng Nam bị giáo huấn ngây ra như thế, tròng mắt đều sắp trừng ra khỏi hốc mắt, gã cũng không dám tiếp tục xem trò
- Khụ khụ, Phó chủ tịch Dương, đừng lạc đề được không?
Mẹ nó chứ, Tần Liên Thành người chế giễu không đủ àh? Dương Nhuệ Phong thật sự nổi giận rồi, gã quay đầu hung hăng nhìn về Chủ nhiệm vừa mới nói ra, lạc đề, nếu như lạc đề, ngươi để ông mày đây thu dọn thế nào? lại cãi nhau với Trần Thái Trung mỏ nhọn sao?
Cãi lộn ngược lại cũng không phải không được, nhưng vấn đề là… tôi không có lý, Lưu Mẫn vẫn còn đang đứng bên cạnh chế giễu kia kìa.
Tần Liên Thành nửa bước cũng không nhường quay lại nhìn gã, sau khi hai người nhìn nhau ba giây, gã mới thản nhiên khẽ cười một tiếng, quay đầu cầm ấm trà, không mặn nhạt giải thích một câu
- Ha ha, lão Dương, tôi là vì tốt cho anh đây.
Tốt với ta? Dương Nhuệ Phong bị đả kích mạnh lần này, đánh cho nhất thời không thấy phương Bắc đâu.
Gã tự nhiên biết, bản thân không qua lại với Tần Liên Thành là bởi vì tất cả mọi người đều muốn lên cao, mà càng lên vị trí cao lại càng ít, có điều nghiêm khắc mà nói, hai người không phân tranh lợi ích gì.
Muốn nói ngang tài ngang sức, vậy nhất định là đối thủ, nhưng ai cũng không thiếu đối thủ cạnh tranh, hơn nữa Tần Liên Thành tuổi trẻ có hậu trường, tầm mắt cũng có thể cao hơn gã mới đúng, phương hướng phát triển lại là Đảng ủy mà không phải chính phủ, cho nên từ trước tới nay, hai người vẫn có thể bình an vô sự.
Hôm nay xem như gã đắc tội với Tần Liên Thành, tuy nhiên Dương Nhuệ Phong nghĩ, Tần Liên Thành không thể quá coi là thật được, đạo lý rất đơn giản, mọi người đều là Phó giám đốc sở, đổi vị trí xem xét một chút. Họ Tần ngươi chứa chấp được cán bộ cấp phòng nhỏ nhoi kiêu ngạo như thế trước mặt mình thế sao?
Cho nên, nghe Tần Liên Thành nói lời vô vị này, Dương Nhuệ Phong lập tức hiểu được hương vị trong đó, ba tên cán bộ cấp phòng nhỏ nhoi này, phía sau nhất định có bối cảnh lớn.
Với lại bối cảnh kia đã lớn đến mức Tần Liên Thành không thể ngồi xem, mới có thể tùy tiện chen vào nói, đúng vậy, Tần Liên Thành nói chen vào không phải vì gã. Mà là vì giải thích cho bối cảnh kia --- tôi không ngồi xem người của lãnh đạo giáo huấn mà mặc kệ nha!

Đương nhiên, Dương Nhuệ Phong có thể phân biệt rõ, Tần Liên thành muốn chăm sóc, mười phần có tám chín phần là tên ngơ ngác kia, lại còn lúc này bản thân dường như nói rất vô lễ, hình như là… làm nhục người nhà đối phương chăng?
Kinh nghiệm đấu tranh của gã, kỳ thật lại rất phong phú, chỉ là vừa rồi bị Trần Thái Trung chọc cho giận đến đại loạn. Lúc này một khi tỉnh táo lại liền ước chừng ra phân lượng chuyện này.
Ta nên nghĩ đến, trong đoàn khảo sát lông chim này, căn bản không có người nào dễ bắt nạt! trong lúc nhất thời, trong lòng Dương Nhuệ Phong lạnh lẽo, trấn tĩnh, bây giờ ta muốn làm là: Duy trì trấn tĩnh.
Nếu là lúc này có lối thoát thì tốt quá, gã bắt đầu thúc đẩy bộ não. Lối thoát đâu? làm ơn đi, ai cho tôi lối thoát bây giờ chứ?
Muốn chết cũng không xong, lúc này có có người nhảy ra sinh sự, Trương Linh Linh hư một tiếng
- Trưởng phòng Trần, mong cậu chú ý một chút cách dùng từ, đối với Trưởng đoàn Dương, cậu tốt nhất là duy trì sự tôn kính một chút…..
- Hứ
Trần Thái Trung trả cho cô ta một tiếng hứ
- Có người muốn cấm việc của tôi rồi, tôi lại không nói quá hai câu, cái khó coi vẫn còn ở đằng sau đấy.
Sai rồi! Dương Nhuệ Phong hiểu rồi, vừa rồi tự nói sai lời rồi, trước mắt bao người, y tỏ vẻ phải đập bát cơm của Trần Thái Trung, đối phương nếu không nổi trận lôi đình, ngược lại là quái gở kỳ quặc.
Tiền đồ và bát cơm, chín phần chín cán bộ đều không dễ tha thứ khi bị người khác mạo phạm. nhiều người nhìn thế này, nếu Trần Thái Trung lúc nãy thật cứng họng không nói, cho dù giữ được cương vị, về sau cũng không có cách nào ngẩng đầu làm người nữa rồi.
Nghĩ đến đây, Dương Nhuệ Phong trong lòng thở dài một tiếng
- Lối thoát… lối thoát đâu?
Cuối cùng, ông trời dường như nghe được tiếng nói trong lòng của y, một người trẻ tuổi đi vào, anh ta là con trai của Bí thư Nhung Diễm Mai
- Trưởng đoàn Dương, bền ngoài có người muốn tìm lãnh đạo đoàn khảo sát chúng ta, là người nước Anh.
- Ồ? vậy tôi ra ngoài coi xem sao

Dương Nhuệ Phong đứng dậy, rũ áo đi ra ngoài, đối với đám người trong phòng, đến một lời cũng không them giải thích.
Nhìn thấy bóng dáng trưởng đoàn đi khuất, Tần Liên Thành cảm thấy có chút buồn cười, đây là trừng phạt kích động, người không thể đắc ý vênh váo, cho dù ngươi có là Phó giám đốc sở, nếu làm việc quá đáng, làm theo cũng bị trưởng phòng nhỏ nhoi chỉnh đốn, đơn thuần tự rước lấy nhục.
Cho nên nói, trong quan trường, kích động là tính cách không nên có nhất, nghĩ đến đây, Tần Liên Thành cũng có thoáng chút đắc ý, người khác đều nói ta trẻ tuổi, nhưng ta cũng rất biết cách bình tĩnh đấy.
Vậy ngược lại không phải gã đắc ý, sự thật quả là như thế, ấn tượng của Chủ nhiệm Tần đối với Trần Thái Trung, trải qua vài lần thay đổi rất nhanh.
Không thể làm khó người này, gã càng cứng rắn khắc chế, người hiền thật có phúc.
Một bên làm tổng kết, gã một bên đứng dậy, bưng chén trà mà không muốn rời bỏ, cũng không ngờ Lưu Mẫn nói một câu
- Chủ nhiệm Tần, hình như trưởng đoàn Dương chưa nói tan họp thì phải.
Tên này thật chẳng phải con chim tốt gì! Tần Liên Thành nhất thời đưa ra phán đoán, náo nhiệt còn xem chưa đủ? Tuy nhiên nghĩ lại, Trần Thái Trung dương như đi rất gần với Đoàn Vệ Hoa, hơn nữa tiểu Lưu cũng có thể nói cùng một hội với Trần Thái Trung, lẽ nào nói, cô ta muốn giúp Trần Thái Trung ngẩng đầu?
- Được rồi, giải tán
Lúc này, trong lòng gã không ngờ mơ hồ có chút thông cảm với Dương Nhuệ Phong, đương nhiên, gã cũng không phải là một người dễ cảm động lắm, có thể là một cảm giác thỏ chết cáo thương tự dưng dấy lên trong lòng, các ngươi giúp tên tiểu tử này, ức hiếp Phó giám đốc sở, còn không đủ sao?
Mọi người ồn ào đứng dậy, mới nói muốn đi ra ngoài, con trai của Nhung Diễm Mai là đi vào
- Trần Thái Trung, bên ngoài có người đến tìm cậu..umh…
Nhìn ra được, anh ta muốn nói chút gì đó, ví dụ như nói—cậu trở thành lãnh đạo đoàn khảo sát từ khi nào vậy? Có điều, người bảo hộ đến rồi, cuối cùng là không giống, anh ta cứng rắn nhịn xuống.
- Ừ? Tìm cậu?
Tần Liên Thành kỳ quái nhìn thoáng qua Trần Thái Trung
- Tiểu Trần, tôi đi cùng cậu, được chứ?

- Đương nhiên là được.
Trần Thái Trung cười vui vẻ, Dương Nhuệ Phong vừa rồi kích động đi ra ngoài, lúc này đến cái mặt quay lại cũng không có, vừa nghĩ đến bộ dáng người bên ngoài, hắn liền vô cùng vui vẻ.
- Ha ha, lãnh đạo muốn đi cùng, tôi còn vinh hạnh lắm.
Lúc này, Dương Nhuệ Phong sớm đã trở về phòng của mình rồi, ngồi trên ghế, y hận đến nghiến răng nghiến lời, Trần Thái Trung ngươi được lắm, thù này lớn lắm, tương lai ngươi đừng rơi vào trong tay ta.
Hóa ra, y vừa nói là mượn lối thoát đi ra, đi đến đại sảnh nói chuyện với người Anh, ai ngờ người Anh vốn dĩ không biết y
- Lãnh đạo của các anh, lẽ nào không phải là Trần àh? ờ ờ … Trần Thái Trung
~Chết tiệt, hắn trở thành lãnh đạo khi nào vậy? Dương Nhuệ Phong trong lòng khó thở, vậy thì không nhắc đến nữa, y lạnh lùng hỏi
- Ông là ai? tìm hắn có việc gì?
Y đã nghĩ xong rồi, nếu là người trước mặt không phải là nhân vật quan trọng gì, y nhất định đem thằng nhãi này tìm Trần Thái Trung đối chất, lãnh đạo có thể dễ dàng giả mạo vậy sao?
Con trai của Nhung Diễm Mai, tạm thời đảm đương phiên dịch, gã phiên dịch, khiên Dương Nhuệ Phong càng buồn bực
- Trưởng đoàn Dương, ông ta nói ông ta là Nghị viên của Birmingham, có quen biết với Trần Thái Trung.
Bà mẹ nó chứ, lại là nghị viên, trong lòng Dương Nhuệ Phong tức giận, vậy thì không cần nói nữa
- Vậy tiểu Tề cậu đi thông báo cho anh ta tiếp đón đi, tôi không đi đâu…
Nói thật, một loạt đả kích, Phó chủ tịch thành phố dương trước mắt có thể vững vàng ngồi trên ghế, đã là kiềm chế rồi, gã ngơ ngác nghĩ, Trần Thái Trung này, được người khác sai khiến đến nhục mạ ta sao?
Không biết qua bao lâu, có người gõ cửa, Dương Nhuệ Phong mở cửa nhìn, là Trương Linh Linh
- Đoàn trưởng Dương, nghị viên Nick muốn mời chúng ta ăn cơm, thủ trưởng Tần bảo tôi đi gọi ngài.
- Nghị viên Nick?
Dương Nhuệ Phong hừ một tiếng
- Ông ta cho rằng ta nghèo đến nước này sao đến cơm cũng không mua được àh? Tần Liên Thành muốn đi, để ông ta đi được rồi, tôi không hứng thú, không phải chỉ một mình Trần Thái Trung có khí phách.

- Anh ta… anh ta đưa thư mời của Brice Thor đến
Trương Linh Linh cẩn thận nhìn ông ta giải thích
- Trần Thái Trung nhờ anh ta hoạt động, bây giờ, Brice Thor cũng có ý mời Chủ tịch Đoàn phỏng vấn, nghe nói ….
- Nghe nói cái gì cơ
Lúc này, Dương Nhuệ Phong trong lòng rối như tơ vò.
- Nghe nói… nghe nói Brice Thor, cũng có ý muốn kết thành phố hữu hảo với thành phố Phượng Hoàng
Trương Linh Linh đều không đành lòng nhìn vẻ mặt ông ta, Đoàn trưởng Dương lúc này, bộ dáng giống như con trâu đực đang động dục.
- Nói lung tung
Dương Nhuệ phong hồi lâu mới làm bản thân điềm tĩnh được
- Debby bên đó không phải đã có công hàm rồi sao? sao lại thêm một Brice Thor nữa? Đây là một đứa con gái gả ấy nhà àh?
- Còn có…
Trương Linh Linh muốn nói lại thôi
- Còn có cái gì, cô nói hết ra đi
Dương Nhuệ Phong chịu không nổi nữa, ông ta nghiêm khắc trừng mắt nhìn cô ta, nếu như hai người không có chút tình cảm, hiện giờ ông ta đã phát hỏa rồi
- Trưởng phòng Trương, ông bình thường không phải thế này ….
- Còn có chính là, nghị viên Nick nói, Birmingham bên đó cũng là vấn đề thời gian, nhưng thật ra Manchester, trước mắt hơi phiền chút, nghe khẩu khí của Trần Thái Trung, hình như là liên hệ rồi… liên hệ xong với bốn thành phố hữu hảo rồi.
Lần này, Trương Linh Linh nói rất nhanh, lại còn lưu loát dị thường, làm người nghiệp vụ, mồm mép thật không phải bốc phét.