Đoạn đường đang tu sửa bị niêm phong!
Các thôn dân trước hết liền báo chuyện này cho Trần Thái Trung. Trải qua chuyện buổi sáng hôm nay, người này chính thức đã trở thành Thôn trưởng mới, đã biết đồng cảm với người dân ở đây, vì người dân mà suy nghĩ cho họ.
Cho dù Lý Phàm Đinh trước kia là Thôn trưởng nhưng cũng không dám tới Cục Cảnh sát để làm chuyện như thế này. Mà người trẻ tuổi này lại dám, thậm chí hắn còn dám đương đầu với cảnh sát, cười nhạo cái tên lùn phá hoại kia.
Hơn nữa, Trần Thái Trung cũng đã nói, hắn là công chức nhà nước được phái tới… Bối cảnh này đã đủ dọa người khác. Người của nhà nước dĩ nhiên là phải có giá hơn người nhà quê vênh váo.
Trần Thái Trung đã vất vả cả đêm nên vô cùng mệt mỏi. Hắn vận dụng tiên lực, mở rộng không gian của nhẫn Tu Di. Nhưng cho dù thế nào, cái nhẫn nhỏ bé này nhiều nhất cũng chỉ có thể mang một chiếc xe đi. Hắn chạy đi chạy lại ba lượt mới đem được toàn bộ xe đi một cách hoàn hảo. ở nơi rừng núi hoang vắng không người này, hắn lại chạy nhanh nên không sợ bị người khác phát hiện.
Nói lại thì hành động phá hoại này, hắn tính toán rất kỹ, thậm chí hắn còn suy tính tới việc khi đem xe ném vào núi sẽ gây ra tiếng động quá lớn kinh động đến người khác. Phải biết rằng, hắn chưa bao giờ tới thôn Tây Phượng hơn nữa lại vào lúc nửa đêm, hắn cũng không biết rằng nơi mình ném có xa khu dân cư của thôn Tây Phượng lắm không.
Cho nên, khi hắn đã mang cả ba chiếc xe tới đó mới bỏ xuống, ông già kia giật mình tỉnh dậy, thật sự cũng là bình thường.
Lúc thôn dân chạy tới báo cáo, Trần Thái Trung nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn Tu Di. Thật là đáng tiếc, chiếc nhẫn này không có cách gì dùng nữa, tuy rằng đây là đồ thứ phầm, nhưng dù sao cũng là pháp bảo đầu tiên của hắn cho nên đau lòng là điều khó tránh khỏi.
Nghe tin cảnh sát niêm phong. Trần Thái Trung cười lạnh một tiếng.
- Bọn họ niêm phong nơi đó, chúng ta vẫn cứ làm tiếp, tôi không tin rằng bọn họ có thể niêm phong toàn bộ thôn.
- Nhưng…
Thôn dân hơi do dự, đúng vào lúc này, Bí thư Chi bộ Thôn đi vào:
- Thái Trung, tôi cần gặp cậu để bàn bạc chút chuyện.
Bí thư Chi bộ Thôn tìm hắn để bàn bạc một chuyện khá quan trọng, Lý Phàm Đinh trước khi “thăm người thân” đã vào trong thôn lấy sạch tiền công quỹ, kế toán ở nơi đó nói bây giờ chỉ còn quyền cấp hóa đơn.
“Như vậy, như vậy là không xong rồi?” Trần Thái Trung nghĩ vậy rồi gật đầu:
- Lão bí thư chi bộ, ông nói chúng ta bây giờ muốn tu sửa đường thì phải nói với người dân như thế nào đây?
- Chuyện này không sao cả, chờ đến vụ mùa thu hoạch sau, chúng ta sẽ có tiền.
Điều bí thư chi bộ muốn chính là chuyện khác:
- Nhưng lúc sửa đường, cậu sẽ quản lý đúng không?
Người trong thôn là như vậy tiền công thì không cần lo, tất cả mọi người đều ở chung một thôn, không sợ bị quỵt nợ. Nhưng khi tiến hành thi công, cậu phải quản lý, chuyện này không thể làm qua loa. Có một số người tham gia sửa đường, không về nhà được, chỉ có thể ăn chung ở tại chỗ. Người nấu cơm thì có, nhưng gạo, bánh mì và rau dưa cá thịt thì sao? Phải dùng tiền để mua.
Khi Lý Phàm Đinh còn ở trong thôn có các nơi chuyên cung cấp những thứ này. Anh ta trả tiền tuy rằng không phải lúc nào cũng sòng phẳng nhưng vì có quan hệ nên người ta không sợ. Sau khi thay đổi thôn trưởng, bọn họ lại không chịu mua bán với chúng ta nữa.
Ai cũng muốn mình xuất tiền túi ra sao? Trần Thái Trung hơi tức giận, hắn không phải không nỡ bỏ tiền ra, tuy rằng hắn đã hơi cảm nhận được sự quan trọng của những tờ giấy này.
Điều hắn tức giận chính là, cách các đơn vị liên quan này đối xử với hắn. Khi thôn trưởng trước kia còn tại nhiệm thì các người ào ào đưa hàng tới, rất nghiêm túc. Bây giờ khi ta làm thôn trưởng, không nắm được hóa đơn, các người xem thường ta là người thành phố, định lừa gạt sao?
Mọi chuyện sợ rằng sẽ lên cao hơn nữa thì rõ ràng là người ta coi thường khả năng của hắn. Hắn tính toán cẩn thận một chút rồi cuồi cùng cũng đã ra một quyết định:
- Ừ, được rồi, con đường này tạm thời chúng ta không tu sửa, dù sao cảnh sát cũng đã niêm phong rồi.
- Nhưng như vậy thì không được!
Bí thư chi bộ há hốc mồm.
- Trưởng làng thúc giục phải làm nhanh lên.
- Không sao.
Trên khuôn mặt của Trần Thái Trung nở ra một nụ cười, hắn cao hứng bởi vì mình đã khám phá ra một chuyện bí mật.
- Ừ, có người có sốt ruột hơn cả chúng ta, Hoàng đế không vội, việc gì thái giám phải vội chứ?
Mày mới là thái giám! Bí thư chi bộ thôn mắng thầm trong lòng. Tuy nhiên nói thực hắn cũng mong muốn mọi chuyện đúng như vậy. Dù sao đây cũng là chủ ý của thôn trưởng, nếu như chuyện này đã có người xuất đầu, thì mình còn sợ gì chứ?
Quả nhiên, ông chủ Lữ của nhà máy xi măng khi nghe được tin liền lập tức chạy tới thôn Đông Lâm thủy. Trần Thái Trung nhàn rỗi không có việc gì làm, đang ngồi xem xét cái chảo.
- Vệ tinh đâu ra, thật là không tốt, còn nổi bắt cùng một lúc hai vệ tinh nữa, tại sao cả vệ tinh mình cũng không tìm thấy?
Kỹ thuật của dò sóng vệ tinh, Trần Thái Trung tự nhận rằng mình nắm rất rõ, tìm vệ tinh cũng khá dễ dàng, nhưng không ngờ là có cả sách tham khảo mà cũng khó khăn thế này. Hay là, hắn chờ đến buổi tối, dùng thiên nhãn tìm xem nhỉ?
- Trần Thái Trung, cậu còn tìm dò vệ tinh gì chứ, trong lòng tôi đang rối loạn cả lên rồi đây!
Ông chủ Lữ dẫn theo hai người chạy vào.
- Các cậu tại sao lại đình công như vậy?
- A, ông chủ Lữ, xin mời ngồi.
Trần Thái Trung nhất thời nở ra một nụ cười.
- Chuyện này, rất là dài dòng…
Lý Phàm Đinh kiêng kỵ ông chủ Lữ nhưng Trần Thái Trung thì không như vậy.
- Ông chủ Lữ, việc gì phải nháo nhào lên như vậy? Không tìm ra máy móc thi công thì làm sao có thể tiến hành được?
- Tôi trả thù lao cho, cậu sợ cái gì?
Ông chủ Lữ nhìn thôn trưởng trẻ tuổi này, giọng nói đầy thâm ý.
- Cậu có biết lần này, tại sao thôn trưởng lại bỏ trốn không?
- Làm sao tôi biết.
Trần Thái Trung rung rung bờ vai, khuôn mặt lộ vẻ không biết chuyện gì.
- Tôi biết là sẽ không có quyền nói, cho nên…
- Bởi vì hắn rất tham lam, không ngờ ý thức của hắn lại thế này.
Lữ tổng nhìn chằm chằm vào hai mắt của Trần Thái Trung.
- Hắn tiếc tiền không chịu đưa cho tên Bạch Kiệt. Tôi đã đưa hắn không ít nhưng hắn vẫn muốn lấy nhiều hơn…
- Tiểu Trần, tôi biết cậu là người thành phố, về điểm này cậu muốn làm quan tốt.
Lữ tổng dùng một ánh mắt tràn đầy thâm ý nhìn hắn.
- Cậu vẫn còn trẻ mà.
Hừ, chỉ dựa vào chút tiền ông đưa tôi, mà cũng là do ông chủ động, ông dám tới lên mặt dạy dỗ tôi sao? Trần Thái Trung hơi khó chịu, sau đó hắn nhớ ra chuyện mình lấy tiền của hắn không chỉ có một người biết, sự tức giận này lại càng tăng thêm.
- Tôi không biết ông vì sao lại đưa ra kết luận này.
Trần Thái Trung nghiêm trang nhìn hắn, dĩ nhiên ở trong mắt ông chủ Lữ thì đây là hành động trở mặt vô tình.
- Ông có biết tình trạng của thôn Đông Lâm Thủy hiện tại ra sao không?