Quan Tiên

Chương 298: Chương 298: Đáng Tiếc Không Thể Thể Hiện Phong Cách






- Lý Kế Phong không ở đây?
Trần Thái Trung rất kinh ngạc lặp lại một lần nữa. Tuy nhiên, hắn liền phản ứng lại. Không hề nghi ngờ, tên kia cố ý tránh mình. Nghe nói mình sắp về, nên tìm lý do để không đến.
- Không ở đây cũng tốt.
Hắn cười lạnh một tiếng, đối mặt với Tiểu Điền nói.
- Anh ta có bản lĩnh thì vĩnh viễn đừng đến. Mẹ kiếp, tôi đi sân bay Tố Ba chặn anh ta lại, hủy hộ chiếu của anh ta. Tôi thật sự muốn xem anh làm thế nào để có thể đi được.
Người này thật sự quá ngông cuồng! Trong lòng Tiểu Điền than vãn một tiếng. Tuy nhiên, người ta cuồng vọng như vậy, vì có chỗ để cuồng vọng. Điều mình có thể làm, cũng chỉ là cố gắng khuyên can.
Trần Thái Trung không có cách nào nói ra hết nỗi hận trong lòng mình. Ban đầu, hắn nghĩ mình có thể rất thản nhiên đối mặt với mặt với những chuyện vụn vặt trong thế gian, nhưng khi thật sự trực tiếp đối mặt, hắn vẫn cảm giác bị lâm vào thế bí.
- Thèm vào, tôi cũng không tin trong mười tám người này không ai có cái tai nhỏ bệnh nhỏ.
Hắn phẫn nộ than thở. Nhìn thấy bộ dạng uất ức của Tiểu Điền, hắn cũng lười tra tấn người này, oán hận xoay người rời đi.
Nghe hắn nói như thế, Tiểu Điền và một người khác trong phòng Tổng Hợp nhìn nhau: anh có nghe không, Trần Thái Trung tự nhiên nguyền rủa lãnh đạo. . . Thế giới này quá điên cuồng. Hắn làm vậy là không muốn lăn lộn nữa sao?
Trần Thái Trung đang oán thán, khi nhìn thấy Thụy Viễn thì đã đạt tới đỉnh điểm. Tới đêm, khi Tiểu Cổ nghe nói Trần Thái Trung đã trở lại, liền mở tiệc khoản đãi hai người ở Ảo Mộng Thành.
Quyết định bổ nhiệm Phó cục trưởng Phân cục khu Hoành Sơn đã được đưa xuống dưới. Đó là Trưởng phòng khu Văn Miếu họ Đàm, xấp xỉ với tuổi Tiểu Cổ.
Sau khi quyết định bổ nhiệm được đưa ra, đầy đất đều là người ngã kính vỡ. Ban đầu, người được chọn đứng đầu là Cao Thiên Hữu giờ lại đi xuống bổ sung vào vị trí của Trường phòng Đàm. Thật sự nằm ngoài dự đoán của mọi người. Về phần Tiểu Cổ, căn bản không được người ta nhắc tới.
Trong lúc nhất thời, người ở Phân cục khu Hoành Sơn thấy Tiểu Cổ phải vòng đi quanh như vậy, mọi người thật sự không đành lòng thấy bộ dáng thê thảm kia của Đồn trưởng Cổ, cũng sợ vạn nhất giữ miệng mình không chặt nói đâu đâu giống Tường Lâm Tẩu, kết quả, ừ, đau người nhức chân. Người khôn ngoan không nên làm như vậy.
Ngay cả Phó đồn trường Lý và Tiểu Mã thấy Tiểu Cổ, cũng là bộ dáng thật cẩn thận. Cũng không dám nhắc tới việc thay đổi nhân sự của phân cục công an.

Mãi đến một ngày nào đó, nhìn thấy trên mặt Tiểu Cổ có nhiều vết cào, Phó đồn trường Lý mới hỏi thăm đây là từ đâu mà đến. Cũng không ngờ, Đồn trưởng Cổ cười tủm tỉm trả lời.
- Xú bà nương nhà tôi, chê tôi cống hiến nhiều như vậy, cũng không cầm được cái chức Phó cục trưởng trở về, cằn nhằn điếc cả tai. Ta đánh cô ta một chút, ha ha…
Ơ, việc này thật khó hiểu. Phó đồn trường Lý không nhìn thấy vẻ mất mát giống như ông ta đã tưởng tượng trên khuông mặt Tiểu Cổ, ngược lại thấy anh ta có bộ dạng như đã tính trước mọi việc. Cuối cùng phá bỏ cấm kỵ, ông ta hỏi:
- Đồn trưởng Cổ, không được chọn làm Phó cục trường, cậu cũng không tức giận chút nào sao?
- Tôi tức giận làm gì?
Tiểu Cổ cười tủm tỉm lắc đầu. Lúc đầu, anh ta tính giữ mồm giữ miệng, hơn nữa cũng vẫn làm như vậy.
Bất quá, hai ngày nay, tất cả mọi người không dám nhìn anh ta. Thi thoảng có người dùng khóe mắt thoáng nhìn anh ta, lại lộ ra vẻ "Anh cách cái chết không xa". Đây là ánh mắt cực kỳ đồng tình. Điều này khiến Đồn trưởng Cổ thiếu chút thì phát điên: Thoạt nhìn tôi thật sự rất giống đám người yếu thế sao?
Nhưng anh ta vẫn không thể nói ra ngoài. Điều này thật sự khiến anh ta cảm thấy buồn bực. Hiện tại, Phó đồn trường Lý hỏi vậy, đúng lúc gãi đúng chỗ ngứa của anh ta. Anh ta thật sự có chút không nhịn được, ra vẻ cao thâm gật đầu.
Đồn trưởng Cổ nhoẻn miệng cười.
- Ha hả, rất được, công tác cách mạng thì không tính tới địa vị cao thấp, bất quá lão Lý. . .
Ông vỗ vỗ và bả vai Phó đồn trường Lý.
- . . . Anh đừng lo lắng, trong vòng mấy tháng, vị trí Đồn trưởng này, tôi sẽ tranh thủ giúp giúp anh!
Đồn trưởng Cổ vẫn muốn thăng chức! Ám chỉ như vậy đã rõ ràng, nhưng Phó đồn trường Lý nghe vậy mà không hiểu, thỉ chỉ có thể đâm đầu vào tường mà chết. Tuy nhiên, anh ta lại nói:
- Đồn trưởng Cổ, cuối cùng anh muốn đi đâu? Đều là anh em với nhau nhiều năm, anh cũng không nói một tiếng?
- Chờ đến khi anh gặp phải chuyện này, mới hiểu được tâm tình của tôi.
Tiểu Cổ cười khổ lắc đầu. Anh ta đã cân nhắc cao độ về vấn đến phóng tới Cục trưởng Phân cục công an.

Cho nên, giờ khắc này so với lão Lý, anh ta tự nhiên rất rõ ràng phát hiện tâm tính của mình đã thay đổi. Xem ra, tầng dưới quan trường đã dưỡng thành tật này. Cũng nên sửa lại. Bằng không, sau này phải tiến lên thế nào?
Tóm lại, mặc kệ nói như thế nào, mắt thấy tình thế giống trong phương hướng phát triển, Tiểu Cổ vừa vui mừng lại vừa lo lắng: đến lúc đó ngàn vạn lần đừng xảy ra biến cố gì?
Nhưng thật ra hết lần này tới lần khác, anh ta lại không thể nói những lời này với bất kỳ ai. Vừa nghe nói Trưởng phòng Trần từ thành phố Tố Ba học tập đã trở về, có lẽ nào lại không lập tức bắt tay vào mở tiệc tiếp đón.
Anh ta cảm thấy mình hỏng tới nơi rồi, phải tìm người để nói chuyện. Hơn nữa, Thụy Viễn không phải là người trong quan trường, cũng không phải người ngoài, quan hệ vững chắc với Trưởng phòng Trần, Tiểu Cổ không sợ anh ta nghe được.
Trần Thái Trung vốn đang vô cùng khó chịu. Nhưng, nghe Tiểu Cổ nói xong, hắn vẫn yên lặng.
- Đừng nói tôi không nói với anh, cái tính hấp ta hấp tấp này, phải sửa. Nếu anh làm không được, tôi sẽ cân nhắc tới việc tác động tới Vương Hoành Vĩ.
Tiểu Cổ bị lời này làm cho hoảng sợ. Nhưng Vương Hoành Vĩ là Phó giám đốc sở. Anh nói tác động là có thể tác động được sao? Lần trước, khi chúc mừng Dương Tân mới vừa thăng chức, nhìn biểu tình của Phó giám đốc sở Vương, hình như còn rất không nể mặt anh.
- Được rồi, Đồn trưởng Cổ.
Thụy Viễn cười hì hì ngắt dòng suy nghĩ của anh ta.
- Anh không cần hoài nghi. Thái Trung thật sự có năng lực này. Lần này đi cùng hắn tới Tố Ba, tôi đã được mở mang kiến thức, ha ha!
- Xảy ra chuyện gì? Tóm lại anh nói tôi nghe thử?
Vừa nghe anh ta nói vậy, Nhất thời, tinh thần Tiểu Cổ liền tỉnh táo. Người này chính là như vậy. Anh ta có thể giữ bí mật đối với Phó đồn trường Lý, cũng là hy vọng có thể thăm dò thêm bí mật của cấp trên.
- Không có gì.
Trần Thái Trung thở dài một tiếng. Lời này của Thụy Viễn lại khiến hắn vô cùng phẫn nộ. Ngẫm lại ở Tố Ba, ngay cả Trưởng phòng Phòng giao thông, mình cũng có thể trừng trị thảm tới như vậy, mà giờ trở về Phượng Hoàng, lại bị tiểu nhân gây sức ép tới mức phát điên lên được.
- Ở nhà ngược lại còn bị người khi dễ, mẹ kiếp!
- Là ai?

Tiểu Cổ vỗ bàn đứng lên, chén đĩa trên bàn bị chấn động va vào nhau.
- Thái Trung, anh nói cho tôi biết kẻ đó là ai? Lão Cổ bắt gã. Mẹ nó, dám khi dễ người anh em của tôi. Thật sự là tự tìm cái chết!
- Thôi, anh không giúp được đâu.
Trần Thái Trung lại thở dài, lắc đầu ảm đạm nói.
- Hừ, còn không phải là tên khốn kiếp Lý Kế Phong sao? Danh sách đoàn khảo sát đã được quyết định rồi. Hiện tại đang cầm hộ chiếu. Mẹ nó, cả đời tôi, lại có lúc bị người ta chế giễu.
- Ơ, cái gì?
Thụy Viễn kinh ngạc bật ra tiếng.
- Không phải chứ? Anh nói . . . Là đoàn khảo sát Châu Âu sao? Anh là Trưởng phòng nghiệp vụ Văn phòng thu hút đầu tư, Sao có thể không đi được?
Trần Thái Trung càng cảm thấy mất mặc. Hắn trừng mắt một cái.
- Tôi nói, chung quy có phải anh cảm thấy rượu không đủ nhiều không? Mang mười bình đến đây, hai chúng ta chia đôi?
- Ha ha, khó nhìn thấy Thái Trung uống rượu, trong lòng tôi cũng thấy cao hứng!
Thụy Viễn cười đến nghiêng ngả, không nhịn được lại vỗ đùi.
- Ha ha, rất phấn khích.
- Anh đúng là vô lại!
Trần Thái Trung lại trừng mắt, muốn hù dọa anh ta. Ai ngờ căn bản người ta thèm để ý, vẫn thoải mái cười to. Cuối cùng, Trần Thái Trung cũng bị anh ta chọc cười.
- Thèm vào, thấy tôi uống rượu, anh vui như vậy sao?
Hơn nữa ngày, Thụy Viễn mới ngừng tiếng cười, sắc mặt nghiêm chỉnh.
- Ông cụ nhà chúng tôi cũng quá khôi hài nhỉ? Tôi còn tính gọi sang cho bằng hữu bên Châu Âu, muốn bọn họ chiêu đãi anh. Giờ anh không đi. Vậy phải tính sao bây giờ? Không được, để ngày mai tôi đi tìm Chương Nghiêu Đông, hỏi giúp anh một chút?

- Anh nghiêm túc một chút đi! Từng nghe nói về khách sạn Hollyday Inn Mạnh Khánh Đông chưa?
Trần Thái Trung trừng hai mắt nhìn về phía anh ta. Hắn cũng không muốn Thụy Viễn tiến vào lăn lộn với hàng ngũ quan trường trong nước. Người ta không làm ... mình thất vọng, vậy mình cũng không thể kéo bằng hữu xuống nước.
- Nghiêm túc làm việc kinh doanh của anh đi. Anh có sản nghiệp gia đình lớn. Quan trường không phải nơi anh có thể có khả năng.
- Vậy tôi thay mặt người nhà họ Gia mời anh. Việc ăn ở vui chơi tôi bao toàn bộ. Bọn họ đi Châu Âu. Anh đi nước Mĩ.
Thụy Viễn chưa nghe nói qua về Mạnh Khánh Đông. Nhưng anh ta nghe được, Thái Trung nói vậy là muốn tốt ình. Giờ khắc này anh ta cũng cảm thấy có chút cảm động.
- Hừ, đến lúc đó xem ai tóm được nhiều ý đồ!
À. . . Đó cũng không phải là chủ ý tồi.
Ngay lập tức, Trần Thái Trung cũng thấy xúc động. Có nhà họ Gia hỗ trợ, hẳn là khá dễ dàng cầm mấy ý đồ ở nước Mĩ Quốc trở về. Đến lúc đó, xem mặt mấy người trong đoàn khảo sát quay về phía nào!
Nếu ý đồ của mười tám người trong đoàn khảo sát cũng chưa nhiều bằng mình, vậy chẳng phải là chuyện rất có phong cách hay sao?
Đáng tiếc là, hắn nghĩ lại, chuyện này. . . sợ là không thể làm như vậy!
Nếu chuyện thật sự phát triển đến bước đó, kết quả cũng như mình suy nghĩ, vậy, mình là người có phong cách, nhưng toàn bộ đoàn khảo sát sẽ không có mặt mũi nào nhìn người khác. Nếu làm vậy, mình đã đắc tội gần như toàn bộ người trong quan trường thành phố Phượng Hoàng.
Làm người phải biết cúi đầu, khi làm quan. . . cúi cầu phải càng thấp. Một khi chuyện thành như vậy, đừng nói không thể sống nổi ở thành phố Phượng Hoàng, cho dù hắn mặt dày tới cầu Mông Nghệ đưa mình tới Tố Ba, chỉ cần việc này rơi vào tay đám quan trường ở Tố Ba, khi đó hẳn mình cũng là "Người gặp người ghét" —— ai sẽ thích làm việc cùng với người như thế chứ?
- Không ổn.
Trần Thái Trung lắc đầu. Trong lúc nhất thời, hắn cảm thấy mặt mình vô cùng nóng bỏng. Tình hình thực tế là không thể, vậy hắn chỉ có thể cứng rắn chống đỡ việc này.
- Thụy Viễn, tôi cám ơn anh. Bất quá, ngã ở đâu, tôi đứng dậy ở đó!
- Tôi nghĩ kỹ rồi, quay đầu lại xử lý tên Lý Kế Phong này. Mẹ nó, tôi nhất định phải để đoàn khảo sát từ mười tám người biến thành mười bảy người!
Trần Thái Trung nghiến răng nghiến lợi thề.