Tuy nhiên, đây chỉ là phần đông những kẻ hỗn loạn muốn tiếp cận với Trần Thái Trung. Sau bữa tiệc rượu hôm đó, những người muốn tiếp cận hắn lại càng lúc càng nhiều.
Cũng may, hai ngày sau, hiệu trưởng Đặng Kiện Đông đến, chiếm lấy phòng 201...: không nhìn thấy vết tích gì của bọn họ nữa. Điều này cũng là điều dễ hiểu. Có rất nhiều người đi theo Phó bí thư Đặng. Có người còn chuyên môn phụ trách cảnh giới. Người bình thường nào dám tiếp tục làm phiền chứ?
Phó bí thư Tỉnh ủy kiêm Trưởng ban Tổ chức cán bộ, cho dù anh có đủ can đảm để đi qua, người ta cũng phải cho phép anh đi qua đã. Đây có phải là chuyện đùa đâu?
Theo thường lệ, khi Đặng Kiện Đông đến, ở đó phải được dọn dẹp, những người sống tầng một, tầng ba, tầng bốn đều là những người có liên quan ở trường Đảng. Số lượng cũng không ít, không thể đuổi đi được. Còn những người ở tầng hai thì nên đuổi.
Hơn nữa phòng 202 lại nằm đối diện với phòng 201. Phòng 201 là phòng hướng sáng, phòng 202 là phòng hướng tối — Đây không phải là là Sở trưởng cố tình tiếp đón Trần Thái Trung không được chu đáo. Quả thực khi Mông Cần Cần đã chìa khóa đã giải thích rồi. Những người sống ở đây không muốn bị người khác làm phiền, phòng 202 thích hợp nhất. Môi trường tốt lại rất yên tĩnh.
Không ngờ, Người của hiệu trưởng Đặng lại không đuổi người ở trong phòng đối diện đi. Sự thật này khiến những người nắm bắt những thông tin nhanh nhạy được mở rộng tầm mắt. Vì thế, đối với vị khách thần bí Trần Thái Trung kia, lại có người càng thêm suy nghĩ xa vời hơn một chút.
Sự thật là, nhà khách Sở trưởng đã sớm đem lai lịch của Trần Thái Trung nói cho hiệu trưởng Đặng biết. Đặng Kiện Đông vừa nghe là do Văn phòng sắp xếp, tùy ý hỏi dò một chút, chỉ biết người ở trong phòng có quan hệ với Bí thư Mông. Đương nhiên ông ta không muốn nhiều chuyện.
Tuy nhiên, muốn ông ta chủ động đến chào hỏi Trần Thái Trung, thì đó là điều không tưởng. Rốt cuộc thân phận thân phận của ông ta rất lớn. Trong hội nghị thường vụ, chức vụ của ông ta xếp ở vị trí thứ sáu. Nghĩa là ông ta là nhân vật đứng thứ sáu ở tỉnh Thiên Nam.
Dù sao đi nữa, từ trước đến nay những lãnh đạo cấp cao khi làm việc đều như vậy. Bí thư Đặng chỉ có thể xem người ở đối diện như không khí. Ngoại trừ việc nói với thư kí của bản thân đừng động đến người đối diện, cũng không giải thích với người khác biết. Tuy người khác không rõ được nội tình, cũng không dám hỏi nhiều.
Chuyện thế gian vốn tế nhị như vậy. Người ở bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy vinh quang và quyền thế ở trên người của lãnh đạo cấp cao, căn bản không thể nào nhận ra được sự cô đơn và áp lực trong lòng họ.
Đương nhiên, nếu như Trần Thái Trung muốn chủ động tới cửa thăm hỏi, đương nhiên phó chủ nhiệm Đặng cũng không thể đuổi hắn đi được. Thậm chí, trong lòng Đặng Kiện Đông còn ẩn chứa một hi vọng mơ hồ, chàng trai trẻ ở phòng đối diện kia sẽ qua đây bắt chuyện một lát. Nhưng người họ Trần đó lại tự ình là người trong giới thần tiên, lại dựa vào mối quan hệ với Mông Nghệ mà vào được đây, sao có thể thấp hèn đi tiếp cận với ông ta?
Đặng Kiện Đông sống ở đây vẫn chưa đến một ngày. Buổi sáng, buổi trưa ăn cơm xong rồi đi nghỉ, chiều lại đi dạo một vòng quanh trường Đảng, cũng không bận rộn giống các lãnh đạo cấp tỉnh.
Buổi tối, có người gõ cửa phòng 202. Trần Thái Trung nhìn ra. Được, người quen. Đó là bạn học của hắn Hàn Trung, là người trị giá năm mươi triệu. Từ khi vào học lớp hàm thụ, người này hoàn toàn không bao giờ có mặt. Thần long thấy đầu không thấy đuôi. Những người thần bí như thế này, cũng không nhàn rỗi nhiều như La Thiên Thượng Tiên đâu.
Đương nhiên, hắn chắc chắn không thể nói bản thân mình biết đối phương. Nếu vậy cũng thật sự quá mất mặt.
- Anh muốn tìm ai?
Không thể không thừa nhận, càng ngày Trần Thái Trung càng có chút hương vị của người làm quan. Thực ra giọng điệu của hắn khi nói chuyện lại không thể coi là nghiêm túc được, mờ hồ lại toát ra một hương vị của kẻ bề trên. Về điểm này, Hàn Trung nhận thấy rất rõ ràng.
- Haha, anh là Trần Thái Trung phải không? Tôi là Hàn Trung, bạn học cùng lớp với anh đây?
Hàn Trung tươi cười tự giới thiệu về bản thân mình.
- Mấy ngày nay không đến lớp, tôi đến gặp anh để mượn vở chép lại bài...
Trần Thái Trung chỉ cảm thấy hoa mắt, suýt chút nữa thì bị ngã đập đầu xuống đất. Anh nói anh đã hơn 40 tuổi rồi, là bạn học của tôi thì không nói làm gì, không ngờ lại đến tìm tôi để mượn vở chép bài. Chắc anh cố ý làm tôi buồn nôn sao?
- Anh là bạn học của tôi ? Không phải chứ ? Tôi cảm thấy anh trông có vẻ...có vẻ mang dáng dấp của dân xã hội đen.
Trần Thái Trung cảm thấy bản thân mình sắp nôn tới nơi rồi, thiếu chút nữa là nôn vào đối phương.
Nói thật, Hàn Trung trông đen đen, người vừa thô vừa cường tráng, lại cộng thêm cái đầu đinh kia nữa, khiến cho dáng dấp anh ta có vài phần giống với của một tên giang hồ.
Tuy nhiên, nghe được những lời này, Hàn Trung không những không tức giận, ngược lại còn lắc đầu cười:
- Haha, Thái Trung anh thật là người biết đùa. Tôi thật sự là một người hiền lành không gây gổ với ai. Ngược lại, trông anh cao to thế này, hơi giống những cao thủ chuyên đánh lộn đấy.
Cái gì gọi là nghệ thuật nói chuyện? Đây chính là nghệ thuật nói chuyện. Chỉ trong mấy câu nói thôi, Hàn Trung đã dùng phương thức tự giễu, hóa giải được đòn tấn công của Trần Thái Trung. Đồng thời còn dùng chính đòn vô hại ấy để đùa lại đáp lễ. Còn cố tình dùng giọng điệu xu nịnh, thật khiến cho người ta muốn tức giận cũng không thể nào tìm được lý do gì để giận cả.
Ha, quả là một người thú vị. Trong lòng Trần Thái Trung cảm thấy có chút cảm tình với người này. Sự thật cũng chứng minh được rằng, tuy hắn có thể học được bản lĩnh giả bộ làm ngốc từ con người không thú vị như Tạ Hướng Nam, vậy chắc chắn có thể học được nhiều điều hơn nữa từ những người khôn khéo.
- Anh muốn mượn vở để chép bài à? Không có vấn đề gì?
Trần Thái Trung cười hì hì rồi nghiêng người sang một bên, tỏ ý muốn mời anh ta vào nhà. Nhưng ánh mắt của hắn lại nhìn Hàn Trung một lượt. Nhất thời, những lời châm chọc bắt đầu được thốt ra.
- Nhưng mà tôi không nhìn thấy cặp sách của anh đâu cả?
Hàn Trung cũng bị câu nói đầy ẩn ý của hắn làm cho có chút dở khóc dở cười. Anh ta bỏ học từ hồi cấp hai, nếu nhắc đến các loại túi như túi da, túi xách tay, cặp tài liệu.v.v thì trong tay hắn nhiều không đếm xuể. Túi xách ư? Lúc nhỏ, anh ta thường hay cướp ba lô quân dụng của người khác.
Tuy nhiên, cũng bởi như vậy mà không khí nói chuyện giữa hai người trở nên thoải mái hơn. Thoạt nhìn Hàn Trung, có thể thấy chàng trai trẻ này là người khôn khéo, là người phản ứng nhanh nhạy. Hơn nữa, thông qua cuộc đấu khẩu này, có thể biết được, tính cách của con người này khá mạnh mẽ, tuyệt đối không thích chịu thiệt, rất coi trọng thể diện.
Hay hơn là, tính cách của hai người này đều khá hướng ngoại, cũng khá là thẳng thắng. Hàn Trung xuất thân là một người bình thường. Cho nên, anh ta cho rằng giao tiếp với những người như thế này vẫn khá là dễ dàng. Dù thế nào, đối phó với những người lẳng lơ, hơi chút lại buồn rầu ủ dột, thì đối phó với người xấu dễ hơn nhiều.
- Tôi không có đem theo túi xách.
Hàn Trung cười hì hì rồi giúp hắn đóng cửa lại. Một hành động nhỏ như vậy vừa thể hiện được sự khiêm tốn của bản thân, vừa không bị cho là quá đáng. Ngược lại còn thể hiện được sự thân quen nữa. Trần Thái Trung cho rằng, chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, hắn đã học được không ít từ trên người đối phương.
- Tôi muốn mượn vở của anh mang về nhà.
Hàn Trung có ý muốn qua lại thân thiết với Trần Thái Trung, cũng may nhân dịp này để tạo ra cơ hội giao lưu.
- Haha, hay là thế này, tôi mời anh ăn cơm?
- Tôi không phải là cán bộ lớp, anh hối lộ tôi như vậy...thì cũng vô dụng thôi.
Trần Thái Trung vẫn giở hết bài này đến bài khác. Tuy nhiên, gương mặt của hắn lại cho thấy hắn đang mỉm cười. Nói trắng ra, hắn muốn biết, Hàn Trung sẽ tiếp nhận những lời này như thế nào. Hắn cũng muốn học được cách đối đáp tinh tế trong những trường hợp xấu hổ này.
Đáng tiếc là, câu nói tiếp theo của Hàn Trung không chỉ dẫn cho hắn được bất cứ điều gì.
- Ha ha. Đương nhiên tôi biết anh không phải cán bộ lớp. Nhưng anh là cán bộ quốc gia. Điều đó không lớn hơn so với cán bộ lớp hay sao?
Xong rồi, mình bị thằng nhãi này vượt mặt rồi. Mình đã chỉ cho hắn con đường để hắn vạch trần thân phận của mình. Nghĩ đến đây, Trần Thái Trung cảm thấy có chút uất ức. Đương nhiên, hắn biết một ông chủ lớn như thế đột nhiên đến nhà mình, chắc chắn là vì mình ở trong phòng vip. Tất nhiên, người ta đến có mục đích cả.
Đây quả thực là chuyện khiến người khác phải phiền muộn! Nghĩ đến đây, hắn không còn hứng thú để đấu khẩu nữa. ánh mắt nhạt dần. Hắn uể oải tựa vào ghế sô pha, bắt đầu nói chuyện một cách nghiêm túc.
- Mọi người đều là bạn học của nhau, vậy nói bạn học là được rồi. Tôi chẳng phải là cán bộ quốc gia. Anh cũng chẳng phải là Hàn lão Đại. Hiểu ý của tôi chứ?
Người này quả thật đã nghe qua tên của mình! Trong lòng Hàn Trung có chút hồi hộp.
Danh tiếng của anh ta ở Tố Ba rất lớn. Nhưng bất luận thế nào, số người chưa từng nghe tên anh ta còn đông hơn rất nhiều so với số người đã từng nghe tên anh ta. Hơn nữa, Trần Thái Trung còn là người Phượng Hoàng. Theo lý mà nói, không biết thân phận anh ta cũng là điều rất bình thường.
Đương nhiên, trước khi đến, Hàn Trung rất hy vọng Trần Thái Trung biết đến mình. Vậy thì, với danh tiếng của anh ta, nếu hai người kết giao với nhau, anh ta cũng có thể dựa vào cái danh tiếng của mình, không đến mức quá bị động.
Trước mắt, chuyện anh ta hi vọng đã thành sự thật. Nhưng, khi chàng trai trẻ này biết rõ thân phận của mình, còn có thể thản nhiên cãi nhau với mình một cách ngang hàng. Thậm chí, khi vạch trần thân phận của mình, còn lộ rõ vẻ buồn bực “sự việc không dễ chơi”. Tất cả những điều này nói lên cái gì chứ?
Chứng minh người ta hoàn toàn không quan tâm đến thân phận của mình, cũng chứng minh người ta quả thực có năng lực để được ở phòng vip. Đúng vậy, mọi chuyện không hề lạc quan như những gì anh ta đã nghĩ. Đây không phải là người có thể tùy tiện đối phó được.
Mình thích sự thách thức!
Hàn Trung lập tức đưa ra quyết định. Nếu quả thực đúng là người dễ dàng bị lôi kéo như vậy, đáng để ình nửa đêm phải đích thân đến đây một chuyến sao? Nghĩ đến đây, anh ta lại mỉm cười.
- Đúng vậy, xem ra bỏ lỡ có mấy buổi học trên lớp, suýt chút nữa mất đi một người bạn tốt.
Anh đang tán dóc với tôi đấy sao? Tôi đã sớm không sợ chuyện này rồi! Trần Thái Trung hừ lạnh một tiếng. Tôi cũng không tin anh có thể nhịn được
- Đúng vậy, một hai ngày nữa tôi phải quay về rồi. Cơ quan có chuyện, muốn tôi phải về gấp.
Trên thực tế, Tần Liên Thành cũng gọi điện thoại thúc giục hắn. Mọi người đều biết, cái gọi là lớp bồi dưỡng hàm thụ, chính là chuyện như vậy. Nhận mấy quyển sách, viết mấy cái ý quan trọng, làm mấy đề thi. Anh đã làm bài thi hơn 600 phút để thi vào trường cao đẳng, lại quan tâm đến kỳ thi nhỏ này sao?
Anh ta phải quay về ư? Hàn Trung cảm thấy có chút ngạc nhiên. Tuy nhiên, hôm nay anh ta đến chính là muốn tạo dựng mối quan hệ. Nói cụ thể ra, thật sự vẫn chưa có chuyện gì phải nhờ tới người ta. Nghĩ xa một chút, một người làm ăn giỏi cần phải có tầm nhìn.
Vì thế, Trần Thái Trung lại càng trở nên buồn bực, bởi vì Hàn Trung ở chỗ hắn suốt một tiếng đồng hồ, nhưng về mặt cơ bản khoe khoang tán dóc loạn cả lên, vẫn chưa đề cập đến chuyện gì nghiêm túc cả.
Cuối cùng, Hàn Trung muốn mời người bạn học họ Trần kia ra ngoài chơi, lại bị Trần Thái Trung từ chối. Thèm vào, chuyện của Cao Vân Phong vừa mới qua, ngộ nhỡ lại bị kiểm tra bất chợt, lần này sẽ không có Mông Hiểu Diễm nữa rồi.