Quan Chí Bằng lập nghiệp vào thời điểm “Văn công võ vệ”. Lúc lợi hại nhất từng giữ chức chủ nhiệm của ủy ban cách mạng quận Văn Miếu. Chỉ có điều, đợi đến khi có kết quả, y mới ngạc nhiên phát hiện ra rằng, bản thân mình đã đứng nhầm chỗ.
Nói chung, khi y còn đương quyền, có bảo vệ ột số người. Vì thế sau này sẽ có người có qua có lại mới toại lòng nhau, bảo vệ cho y. Vì thế, y nghiễm nhiên trở thành Chủ tịch quận có một không hai ở thành phố Phượng Hoàng. Mười mấy năm nay, người khác đều lên hết rồi, duy chỉ có y bất luận thế nào cũng không rời khỏi mảnh đất này.
Lẽ ra, y có thể không bị cơn phong ba bão táp lớn ảnh hưởng đến, đã phải cảm ơn trời đất lắm rồi. Chỉ có điều, theo thời gian, sự chênh lệch trước sau quá lớn khiến y càng ngày càng không có cách gì chấp nhận được.
Vì thế, trong mấy năm cuối khi y còn giữ chức, chủ tịch quận Quan luôn gây ra những chuyện không hay, làm việc gì cũng không kiểng nể ai cả. Cha của người phụ nữ đó vì tố cáo y “có vấn đề về tác phong”, nên đã bị trả thù. Không những ông ta bị cách chức, cuối cùng còn uất ức mà chết.
Thậm chí, Quan Chí Bằng tung tin ra ngoài, nói y cũng sẽ không buông tay như vậy đâu, ngay cả người phụ nữ này cùng với em gái của cô ta cũng không muốn buông tha. Y còn cho rằng làm vậy là cảnh cáo người “vu cáo hãm hại” y.
Nói như thế, người phụ nữ này căm hận Quan Chí Bằng cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
- Quan Chí Bằng ấy à. Quả thực, người này không phải là người tốt.
Không ngờ Mông Hiểu Diễm cũng gật đầu tán thành theo.
- Lúc đó, y còn ép dì... dì Đường phải lấy thằng con trai ngốc nghếch của y...
Cô ấy có ý kiến với Đường Diệc Huyên. Nhưng khi đối diện với người ngoài, cô ấy vẫn luôn chú ý giữ gìn hình tượng của cha mình. Vì thế, cô ấy nói ra những lời này đều rất khách quan.
Những lời nói của người phụ nữ này chẳng qua cũng chỉ là lời nói phiến diện từ một phía. Trần Thái Trung bắt đầu phân tích. Hiện tại, trong lúc đang làm việc, hắn luôn cố gắng dùng con mắt khách quan và công bằng để xem xét vấn đề. Bởi vì hắn cho rằng, chỉ có học được cách xử lý vấn đề một cách lý trí thì mới có thể khiến chỉ số EQ của mình tăng thêm một bước.
Cha của cô đã từng nói người ta “tác phong có vấn đề”, có thể là vu cáo thật hoặc ông có ý đồ gì khác thì sao. Tôi cũng không tin, với những chứng cứ xác thực đang nằm trong tay, Quan Chí Bằng còn dám kiêu ngạo như vậy? Còn về phần các vị cấp cao nói những lời đồn đại này là vô căn cứ, vậy cũng không thể tránh được phải bị khiển tránh một chút.
Nhưng hắn lại chưa nghĩ đến, người khác lại không phải là La Thiên Thượng Tiên. Đối với một người bình thường mà nói, thuật xuyên tường, thuật định thân, thuật ẩn thân đều là những chiêu thức chỉ có trong truyền thuyết mà thôi. Ai lại có thể dễ dàng lấy được chứng cứ giống như hắn cơ chứ?
Tuy nhiên, khi nghe thấy những lời nói của Mông Hiểu Diễm, Trần Thái Trung lập tức nổi giận. Khỉ thật, không ngờ còn dám nghĩ có chủ ý với Đường Diệc Huyên! Vậy không cần nói nữa, tóm lấy y!
Cơn giận này đến cũng thật là kì lạ. Ngay sau đó, ngay cả bản thân Trần Thái Trung cũng cảm thấy rất khó hiểu. Không phải chứ, mình đâu có quan hệ gì với Đường Diệc Huyên. Sao lại tức giận như vậy chứ?
Nhìn thấy Mông Hiểu Diễm đang nhìn chằm chằm vào vào mình, bộ dạng dường như đang suy nghĩ điều gì, theo bản năng, hắn nhìn đi nơi khác, bắt đầu nhìn cách bài trí sắp xếp ở trong phòng.
- Ha, căn phòng vip này, quả nhiên cái gì cũng...đẹp!
- Không phải chứ?
Sự chú ý của Mông Hiểu Diễm lập tức bị rời đi, theo bản năng cô trả lời một câu:
- Tôi cảm thấy ở đây vẫn còn thua xa so với Cẩm Viên...
- Nơi này làm sao có thể so sánh được với Cẩm Viên cơ chứ?
Người phụ nữ vì thấy Mông Hiểu Diễm cũng chửi tên Quan Chí Bằng, chị ta cũng nói phụ họa theo cô:
- Cẩm Viên là khách sạn mới mở theo tiêu chuẩn năm sao, còn nhà khách thì quá lỗi thời rồi.
- Không thể nói như hai người được.
Nhưng Mông Cần Cần không tán thành. Để có được chiếc chìa khóa này, tôi đã phải bỏ ra chút công sức đó. Chắc chị Hiểu Diễm không phải là người nhẫn tâm đấy chứ. Người muốn chìa khóa cũng là chị, mà nói không tốt cũng là chị nốt!
- Đồ đạc ở đây vẫn chưa phải là loại thịnh hành nhất, nhưng...khá đầy đủ.
Cô tiện tay vỗ vỗ lên chiếc sô pha mà cô đang ngồi:
- Tay vịn này, anh đừng nghĩ nó xấu xí, thực ra nó được làm từ gỗ hồng mộc chính gốc đấy. Trên thị trường bây giờ, anh không thể thấy được những đồ dùng gia đình được làm từ gỗ hồng mộc chính gốc như thế này đâu?
- Ha ha, Cần Cần mà cũng thích cái này sao?
Trần Thái Trung cười.
Hắn cũng thích ngắm những đồ dùng gia đình với kiểu dáng cũ. Tuy nhiên, cái này chẳng có liên quan gì đến những cái đang thịnh hành bây giờ cả. Là một vị tiên, hắn vốn thích những thứ tự nhiên, gỗ hồng mộc chính gốc, thì cần phải mất 500 năm thì cây mới lớn, thả vào nước liền chìm, xem như chất gỗ thực sự có linh tính, còn tốt hơn rất nhiều so với các loại đồ dùng được làm từ những loại gỗ sinh trưởng nhanh chóng gì đó, càng không nói đến những loại như gỗ ép vân vân.
- Nhà tôi có rất nhiều đồ dùng cũ. Ba tôi rất thích những thứ này.
Mông Cần Cần đắc ý nói. Sau đó mặt cô ấy trầm xuống, nói khẽ một câu:
- Nhưng mà ông ấy không muốn tôi nói ra ngoài.
Miệng cô luôn rất kín. Tuy nhiên, cô cũng không sợ khi nói với Trần Thái Trung. Một người thật kì lạ. Mời hắn đến nhà chơi, hắn cũng không đi, không có chút mùi vị dựa dẫm quan trên như những người khác.
Xem ra, trên thế giới này vốn không có thành lũy nào không bị công phá. Trần Thái Trung nghe những lời này, không khỏi nảy ra một suy nghĩ. Chỉ cần là người, luôn có ý thích, giống như “đàn ông háo sắc, quan lại thích quyền lực” vậy.
- Được rồi, đến giờ ăn rồi, đi ăn cơm chứ?
Hắn quyết định ở lại đây.
- Ừ, quay về Cẩm Viên thu dọn đồ đạc. Chỗ này cũng tốt, thoải mái hơn Cẩm Viên một chút..
Không thoải mái không được. Nhà khách có tổng cộng bốn tầng. Phòng vip như thế này chỉ có bốn phòng chiếm trọn một tầng.
Có thể thấy, mục đích không phải là kinh doanh, mà đa phần là vì muốn các lãnh đạo cảm thấy thoải mái một chút.
Đúng lúc đó, điện thoại của hắn reo lên. Đó là do Thụy Viễn gọi tới, muốn mời hắn ăn cơm. Trần Thái Trung liền từ chối ngay.
- Ha, thật sự xin lỗi anh, bây giờ tôi đang ở bên cạnh hai người đẹp, nên không thể đi được rồi...
Thằng nhãi này chắc chắn là đang mời hộ Cao Vân Phong. Có lẽ sẽ có cả Hứa Thuần Lương ở đó nữa. Những loại công tử bột như các anh, tôi không động vào được, ì chỉ còn cách trốn đi mà thôi. Nếu lại trở mặt với nhau trên bàn rượu một lần nữa, thì danh tiếng của họ Trần này sợ lạ thối cả đường cái Tố Ba này mất.
Mông Hiểu Diễm và Mông Cần Cần giận dữ nhìn hắn.
Trong cơn giận dữ của Mông Cần Cần còn hàm chứa một chút niềm vui nữa. Sau khi Mông Hiểu Diễm liếc mắt nhìn hắn, nhân đó bắt đầu suy nghĩ mông lung về những chuyện mà vừa nãy suy nghĩ mãi vẫn chưa nghĩ ra. Có phải Trần Thái Trung không thích mình làm những việc đường hoàng như vậy không?
Như vậy, nữ cảnh sát họ Hồ kia...tha cho cô ấy một con đường sống là được rồi. Chỉ cần cô ta không đụng chạm đến mình nữa...
Ở phía đầu dây điện thoại bên kia, Thụy Viễn lắc đầu cười gượng với Hứa Thuần Lương.
- Người ta đã nói rằng đang ở bên cạnh hai người đẹp. Có lẽ là Mông Hiểu Diễm và Mông...tên là Mông Cần Cần thì phải?
- Quả thực Mông Cần Cần có thể được coi là một người đẹp. Tuy nhiên, tôi muốn gặp cô ấy, đến nhà cô ấy hoặc chờ ở trước cổng Trụ sở lớn đều được.
Hứa Thuần Lương uể oải gật đầu. Bây giờ hai người bọn họ đang ngồi chờ trong phòng làm việc của Lý Anh Thụy. Lý Anh Thụy có việc cần ra ngoài nên không có ở đấy.
- Hắn không muốn đến cũng là lẽ thường tình thôi. Chắc chắn Vân Phong đã kích động được hắn.
Anh ta khẽ cười lên một tiếng
- ôi ôi, chúng ta đây cũng có thể xem như vô ý mà trở thành bạn, không biết...hôm qua thế nào mà lại thành như vậy nhỉ?
Đây chính là một trong những sự khác biệt giữa quan chức cấp cao và quan chức cấp thấp. Đối với quan chức cấp thấp, mọi người vì muốn thể hiện năng lực khác thường, hay kiến thức uyên bác của bản thân, trong những trường hợp thông thường như thế này, bất cứ tin tức gì cũng đều không phải là bí mật.
Nhưng đối với cấp cao thì không giống như vậy. Mọi người đều giấu tài của mình. Nói chung, có rất nhiều chuyện rõ ràng chỉ cần hỏi một cái là có thể biết được, nhưng ngoài những người vô cùng tín nhiệm ra, không có người nào lại chủ động mở miệng hỏi cả. Biết nhiều chuyện chưa chắc đã là chuyện tốt đẹp gì.
Đúng vậy, một khi anh đã biết được những chuyện này, không thể nào chuyện giả câm vờ điếc, xem như không biết gì. Tiếp đó, khi xảy ra chuyện: lập trường của anh...là gì?
Vì vậy, có mở miệng hay không mở miệng, lúc nào thì mở lời, cũng là học vấn cả.
Dựa vào mối quan hệ giữa Hứa Thuần Lương và Cao Vân Phong, nếu không phải ngày hôm qua Cao Vân Phong xảy ra chuyện và cần được giúp đỡ nến mới gọi điện thoại cho anh ta. Nếu không, chuyện hôm qua có lẽ phải mất đến một, hai tháng, thậm chí là lâu hơn mới có thể truyền được đến tai anh ta.
Lúc đó, thời gian hiệu lực của chuyện này đã sớm trôi qua rôid!
Vì vậy, Thụy Viễn mời Trần Thái Trung dùng cơm, cũng không phải là thực sự muốn biết, chuyện hôm qua đã được xử lý như thế nào. Anh ta chỉ lo lắng, Trần Thái Trung không gặp phải phiền phức gì chứ?
Còn về việc nói giúp cho Cao Vân Phong, sao có thể được cơ chứ? Nếu như muốn nói giúp, đã giúp ngay từ hôm qua rồi.
Nhưng Hứa Thuần Lương không nghĩ như vậy. Anh ta biết chắc Trần Thái Trung sẽ không đồng ý. Lúc này, những phản ứng của đối phương đã chứng minh cho dự đoán của anh ta.
- Hắn thật sự không sợ gì à? Rốt cuộc anh làm sao mà quen hắn vậy?
Những vấn đề tương tự đã xảy ra ở số 14. Lúc trưa, chuyện Hiểu Diễm đi với hắn, đã bị Thượng Thái Hà bắt gặp. Bà ta liền hỏi dò. Bà ta rất lo cho đứa cháu gái sẽ gặp phải người không tử tế.
- Bạn...bạn học của cháu giới thiệu.
Mông Hiểu Diễm còn có thể nói được gì đây?
Cô không muốn nhắc đến Nhậm Kiều, mối quan hệ giữa cô và hắn, càng không muốn nói tới việc Đường Diệc Huyên quan tâm muốn giúp mình.
- Là bạn bè bình thường, hay là...kiểu mối quan hệ đang tiếp tục phát triển?
Thượng Thái Hà cười tủm tỉm hỏi.
- Có muốn thím giúp cháu đi nghe ngóng tin tức của cậu ta không?
- Cái đó không cần đâu ạ? Chúng cháu...không có gì đâu thím ạ.
Mông Hiểu Diễm đỏ mặt, từ chối lời đề nghị. Mối quan hệ giữa cô và Trần Thái Trung sao có thể nói ra trước mặt chú và thím được đây?
Hơn nữa, tính cách của Trần Thái Trung khá kì lạ. Ngộ nhỡ tên đó biết thím của mình đang điều tra hắn, không biết mọi chuyện sẽ như thế nào nữa. Trước mắt ...kỳ thực mọi chuyện đều ổn cả.
- Đúng vậy, cháu muốn tạm thời nắm lấy một chức quan. Thím à, làm hiệu trưởng của chúng cháu là được rồi.
Cô ta liền thay đổi chủ đề câu chuyện.
- Có vài người...rất xấu...
Thượng Thái Hà nghe được những lời này trong lòng thầm thở dài. Mấy năm nay, quả thực Hiểu Diễm đã gặp không ít cực khổ rồi. Đứa trẻ đáng thương.
- Ừ, hiệu trưởng à. Thím sẽ nghĩ cách giúp cháu. à đúng rồi, cháu đừng kể chuyện này cho chú cháu biết nhé. ông ấy...quá cố chấp. Ngộ nhỡ chú ấy không đồng ý, có thể sẽ không còn đường để quay lại đâu.
Nói đến điều này, bà ta không khỏi lại khẽ thở dài. Nếu như chị Đường chịu mở lời, anh Mông chắc chắn không thể từ chối được. Tuy nhiên, Đường Diệc Huyên...sợ rằng sẽ trực tiếp giúp đỡ Hiểu Diễm?
Đứa trẻ này...vẫn tỏ thái độ đối với Đường Diệc Huyên.
Bị Hiểu Diễm làm gián đoạn như vậy, rốt cuộc Thượng Thái Hà đã quên mất chuyện của Trần Thái Trung. Nhưng, đó cũng là điều bình thường thôi. Một trưởng phòng nhỏ nhoi liệu có đáng để phu nhân của một Bí thư phải suy nghĩ hay không?