Quan Tiên

Chương 272: Chương 272: Hẹp Hai Mét






Thái Trung vốn dĩ không muốn đi cùng với Thụy Viễn. Theo như hắn biết, thì chuyện của hắn đã giải quyết xong rồi, tiếp đó là chuyện của người khác, nếu anh muốn ở lại thành phố Phượng Hoàng, là người bạn đưa anh đi khắp nơi vui chơi thì còn được.
Chuyện trong tay hắn quả thật có không ít.
Tuy nhiên cũng ngay tại lúc này, lớp hàm thụ ở trường Đảng mà hắn ghi danh muốn mở lớp tập trung huấn luyện, dạy hàm thụ vốn dĩ là dạng như thế này, đa số thời gian mọi người tự học, sau đó dành ra vài buổi để tập trung huấn luyện một chút.
Như vậy, bất luận thế nào cũng phải đi Tố Ba một chuyến. Thế là, mất cả nửa buổi tối, Trần Thái Trung cương quyết mở một con đường trên ngọn đồi của xã Thanh Cừ.
Thật không may, hôm đó trời lại mưa, vậy là hơn một trăm cái hòm gỗ được xếp ở trong lều trại đều bị ngấm mưa hết, còn Trần Thái Trung thì bị ướt như chuột lột.
Trận mưa cuối thu ở thành phố Phượng Hoàng, càng làm cho nơi đây trở nên lạnh hơn, cơ thể hắn ta tuy có thể chịu đựng được, nhưng phải đi những bước ngắn bước dài trong vũng bùn, khiến cho nửa người trên cũng dần trở thành một mớ hỗn độn.
Điều này khiến cho hắn càng ghét Thụy Viễn hơn, thúc giục, thúc giục, thúc giục, anh vội đến thăm mồ mả của ai à? Nếu không thì sao phải quay trở về Tố Ba gấp như thế chứ?
Làm xong những cái này, hắn bất chấp tất cả để gọi điện cho Mã điên. Anh đây thì mệt như chó, trong khi hai người lại được ngủ một giấc ngon lành, trên đời này lại có chuyện hời như vậy sao?
Mã điên kể từ khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại kêu đến lúc nhấc máy máy lên, hầu như lúc đó gã đang ngồi chơi bài, nghe nói Trần Thái Trung đã đưa xe đến, ngay lập tức gã đứng phắt dậy
- Vâng, anh Trần à, em sẽ lập tức cho người qua đó xem hàng. Thằng Bưu cũng có ở đây, anh có muốn nói chuyện với nó không?
Vừa mới nghĩ đến đối phương đang trong giấc ngủ, Trần Thái Trung rất tức giận. Nhưng không phá hỏng được giấc mộng đẹp của nó ngay lúc này, hắn lại càng tức giận hơn, ngay cả người còn chẳng muốn đợi nữa là
- Còn nói cái gì nữa? Hai người mau chóng đến đây ngay. Bây giờ tôi phải đi rồi.
Tuy nhiên, bị ướt đến nông nỗi này, hắn cũng không có cách gì để về nhà, bố mẹ thì đều có tuổi rồi, hay bị mất giấc ngủ thì không nói làm gì, nhìn thấy bộ dạng này của hắn, sợ rằng sẽ hỏi đến nửa ngày mất.
Trần Thái Trung suy nghĩ kĩ lưỡng một lúc, rồi nhận ra nhà của Mông Hiểu Diễm cũng khá rộng rãi, đến nhà cô ta thay quần áo, hẳn là khá thuận tiện đấy chứ?

Thế là, hành trình đến Tố Ba của Trần Thái Trung lại có thêm một người bạn đồng hành nữa — Mông Hiểu Diễm vừa nghe tin hắn muốn đến tỉnh khác làm việc, liền cố ý muốn đi cùng hắn. Sau khi hồi phục lại dung mạo, cô sớm đã muốn đến thăm nhà chú của mình.
Cái xe chở Tiểu Ngưu là chiếc xe tải Kim Bôi của văn phòng thu hút đầu tư, không còn cách nào khác, tuy hắn có thể rút ngắn được khoảng cách đi lại giữa hai đầu, nhưng nếu như ngồi vào trong chiếc xe đó, thì quả thực không thoải mái chút nào.
Trần Thái Trung, Thụy Viễn và Mông Hiểu Diễm đều ngồi vào trong chiếc Crown mang giấy phép do Tố Ba cấp, vị trí của lái xe phụ chính là của Thụy Viễn chứ còn ai nữa.
Từ lúc nhìn thấy trong buổi tiệc thăng chức của Dương Tân Cương lần trước, Thụy Viễn luôn hiếu kỳ về thân phận của Mông Hiểu Diễm. Dựa vào trực giác của một thương nhân giỏi, anh ta ý thức được thân phận của người phụ nữ này tuyệt đối không đơn giản chút nào.
Chỉ có điều là, lúc đó những người biết được thân phận của Mông Hiểu Diễm thì ngoài Trần Thái Trung ra, còn có cả Vương Hoành Vĩ và Dương Vĩ Tân nữa, cả ba người này đương nhiên không thể nào chủ động nói ra lai lịch của Mông Hiểu Diễm.
Còn về việc Thụy Viễn chủ động đặt câu hỏi thì sao? Thôi xin, ai cũng có thể nhận ra, người phụ nữ này với Trần Thái Trung có quan hệ không bình thường với nhau, vì thế anh ta không cần phải hỏi vội, ngộ nhỡ khiến cho Trần Thái Trung hiểu nhầm thì sao?
Thụy Viễn rất biết nhìn xa trông rộng, nhưng anh ta hoàn toàn không muốn, cũng không có gan để đụng chạm tới Trần Thái Trung.
Tuy nhiên, lúc này y lại có lý do để hỏi, vì mọi người đều là bạn của nhau mà.
- Thái Trung, người đẹp này là ai vậy? Sao không giới thiệu cho tôi biết? Sao nào, sợ tôi không có quà gặp mặt cho em dâu này hay sao?
Trần Thái Trung bị ướt gần một đêm, ngay sáng sớm chạy đến nhà của Mông Hiểu Diễm, không thể thiếu được việc lại chăm sóc cho cô ấy một lần nữa, bây giờ thì đang dựa vào sau ghế để ngủ. Nghe thấy những lời này, hắn liền ngáp dài một tiếng:
- Tôi nói anh nghe này, anh đừng nhiều chuyện như vậy có được không? Chút tiền đó của anh, thì anh cứ giữ lại mà dùng đi...
Tuy rằng rất thích nghe hai từ “em dâu”, nhưng Mông Hiểu Diễm lại không thích cái kiểu nói năng ngọt xớt của Thụy Viễn chút nào, giá cả thị trường của cô ấy bây giờ tăng dần lên từng ngày, cảm giác của ngày trước cũng đang ùa về đôi chút.
Đúng vậy, cô ấy của ngày trước không hề thích cái kiểu nói năng tùy tiện của bọn nhà giàu và bọn con ông cháu cha, sau đó lại không may gặp phải quá nhiều người không đứng đắn, nên đối với những loại người như thế này đều không có hứng thú.
Nhưng Trần Thái Trung thì không như vậy, khiến cô càng ngày càng thích hắn, nghe được những lời này, cô liền duỗi tay ra nhéo vào đùi hắn một cái
- Thái Trung, nói chuyện tử tế chút đi... Đúng rồi, lần này đi Tố Ba, mọi người định ở đâu?

- Ở trong nhà khách của trường Đảng.
Trần Thái Trung ngáp một cái, nhân tiện nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô ấy rồi sờ sờ
- Tần Liên Thành nói rồi, muốn tôi phải đi nhanh về nhanh...
Ba người họ cứ nói chuyện như vậy
Thời gian qua đi thật nhanh, nhưng trận mưa thu lại khiến cho xe không thể đi nhanh được, dù sao thì tầm nhìn bây giờ khá thấp, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, thì nước ở trên mặt đất sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả ma sát của xe.
Nhìn cơn mưa bụi từ bên ngoài cửa sổ, cây cối và nhà cửa lần lượt đi qua, không biết tại vì sao, Trần Thái Trung bỗng nhiên nhớ đến quốc lộ Phượng Đồng, quốc lộ Tố Phượng mà bây giờ họ đang đi qua cũng là con đường loại 1, tuy nhiên, không phải là công trình được hiến tặng...
Hắn đang mải suy nghĩ, thì tốc độ của xe chợt giảm xuống, Mông Hiểu Diễm nghiêng người sang một bên, ngã vào trong lòng của hắn, lái xe lên tiếng
- Phía trước xảy ra chuyện rồi...
Quả nhiên là có chuyện xảy ra, không phải là vấn đề về đường quốc lộ, mà là hai chiếc xe tông vào nhau, một bên là xe vận tải 30 tấn hướng chiều về, còn một bên là xe buýt cao cấp chạy đường dài hướng chiều đi.
Bên phải của xe buýt thì bị đâm lõm một mảng lớn, kính chắn bị vỡ hết, còn tình hình chiếc xe tải kia thì có khá hơn đôi chút, tối thiểu nhất thì cũng không thê thảm như chiếc xe tải kia.
Hai chiếc xe đỗ lại ở giữa đường, về cơ bản thì chắn hết hơn nửa đường, lại còn thêm việc những người hành khách ở trên xe buýt chạy xuống đứng dưới lòng đường, khiến cho con đường nhanh chóng trở nên ùn tắc.
- Con đường này sao lại chật hẹp như vậy chứ?
Mông Hiểu Diễm từ trong lòng Trần Thái Trung ngồi thẳng dậy, nhìn dòng xe từ từ đi về phía trước
- Thái Trung, bọn họ không phải đã nói rằng đường Tố Phượng là đường quốc lộ loại 1 sao?

- Đây là đường núi.
Lái xe phía trước trả lời, anh ta tên là Nhị Bảo, cũng giống như Tiểu Ngưu, là lái xe mà Thụy Viễn đưa đến từ Tố Ba, cũng là một quân nhân đã xuất ngũ
- Đường Tố Phụng không phải là một con đường dễ đi, hơn nữa, ở đây nổi tiếng với cái tên hẹp hai mét. Ủa, mọi không biết sao?
- Cái gì gọi là hẹp hai mét?
Bị gã hỏi như vậy, sự hứng thú của Thụy Viễn lại nổi lên
- Có ý kiến gì sao ?
Trần Thái Trung tỏ vẻ trầm ngâm, hắn biết cái điển cố này, nếu kể nó ra thì quả thực có chút mất mặt, nhưng hắn không thể che cái miệng của lái xe được hoặc ra chiêu “Mạc Ngôn thuật”, không để cho người ta nói đúng không?
- Chính là lúc tu sửa đoạn đường này, bên thiết kế cố ý làm cho đoạn đường này hẹp đi hai mét. Kết quả là kĩ sư phụ trách thiết kế công trình này đã bị xử bắn.
Lái xe cũng chỉ biết sơ sơ câu chuyện, nhưng về cơ bản thì anh ta đã kể khá chính xác.
Mông Hiểu Diễm nghe xong cảm thấy rất tò mò, liền chọc tay và người Trần Thái Trung
- Thái Trung, chuyện này là sao vậy? Anh kể cho em nghe đi? Tại sao hẹp hai mét lại bị xử bắn?
- Cái đó còn phải hỏi nữa sao?
Thụy Viễn trả lời một cách uể oải.
- Đường hẹp có nghĩa là đường đó có thể bị bòn rút công trình, bên thi công có thể kiếm được một khoản tiền lớn... A, tại sao bên thi công kiếm tiền, còn bên thiết kế lại bị xử bắn?
Trần Thái Trung gãi đầu, đây là lần đâu tiên hắn cảm thấy xấu hổ vì bản thân là một quan chức nhà nước. Trên thực tế, hắn cũng không biết rõ lắm về chuyện này. Rốt cuộc thì chuyện này cũng chỉ được truyền đi trong phạm vi nhỏ mà thôi.
Nhưng mà, dựa vào kinh nghiệm làm quan của hắn hơn một năm qua, có thể đoán được rằng, trong chuyện này có quá nhiều thủ đoạn. Vì thế, hắn chỉ có thể giải thích một cách qua loa mà thôi.
- Ừ thì con đường mà chính phủ đã quy hoạch không chỉ bao gồm chi phí xây dựng, mà còn có cả các loại chi phí khác nữa, khâu dự trù cũng làm rất tốt, và kết quả là con đường có thể được thiết kế hẹp đi hai mét, cái này... không xử bắn thì làm sao yên được lòng dân cơ chứ.

Người lái xe vừa khẽ mở miệng, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng khi nhìn qua kính chiếu hậu thấy sắc mặt của Trần Thái Trung không được tốt cho lắm, nên cuối cùng cũng đã không nói ra.
- Không phải đấu tranh đảng phái thất bại rồi, hắn mới bị bắt làm người chịu tội thay đấy chứ?
Không thể không thừa nhận, khả năng lĩnh ngộ của Thụy Viễn thật sự rất khá. Anh ta mới chuyển đến đại lục chỉ trong vòng vài tháng ngắn ngủi, đã có thể đoán ra được gần đúng chân tướng sự việc như vậy, nếu như người này mà bỏ thương làm quan, thì tuyệt đối là một nhân vật không tầm thường.
- Chuyện này ấy à, nói thế nào mà chẳng được.
Trần Thái Trung cười gượng, không bình luận gì thêm.
- Dù sao thì bất luận có nói như thế nào, đường Tố Phụng ở tỉnh cũng đã phải bỏ ra một khoản tiền lớn để hoàn thành, nên chất lượng sẽ tốt hơn so với những con đường loại 1 bình thường.
Đúng vậy, so với những “công trình bã đậu”* sau này, thì con đường loại 1 Tố Phụng được xây dựng từ năm 1995 được xem là công trình có chất lượng khá tốt.
*Công trình bã đậu: công trình chất lượng thấp không nền móng, không cấu kiện.
Đây không chỉ là vì Tố Ba và Phượng Hoàng là hai thành phố lớn ở tỉnh Thiên Nam, mà còn là vì: vào năm đó, đội thi công không dám ăn cắp vật liệu thi công quá mức, thủ đoạn mà bọn chúng kiếm tiền chỉ dừng lại ở mức giai đoạn đầu, khi mà chúng tiến hành làm giả số liệu.
Thụy Viễn nghe hắn nói như vậy, liền không nói gì thêm, còn Mông Hiểu Diễm lại chỉ tay ra ngoài cửa sổ
- Kì lạ thật, trời mưa to thế này, sao bọn họ không vào trong xe ngồi mà còn chạy ra đó làm gì thế không biết?
Những người mà cô nói chính là những hành khách ở trên chiếc xe buýt kia, nhiệt độ ở ngoài trời bây giờ tuyệt đối không cao hơn 10oC, và điều quan trọng nhất là, trời vẫn đang mưa.
- Người ta sợ xe bị nổ đó mà.
Người lái xe mở miệng giải thích.
- Hơn nữa, họ cũng muốn xem xem có thể đi xe khác được hay không.