Quan Tiên

Chương 226: Chương 226: Vô Tình






Trên bàn ăn của khách sạn Bích Viên, Trần Thái Trung mới biết, phụ nữ thật sự thích số nhiều.
Trước việc Tạ Hướng Nam đến được phòng đầu tư, còn được phân công chung với Trần Thái Trung, Dương Thiến Thiến thấy rất ngạc nhiên, ngoài việc hỏi han tình hình gần đây của Trương Tuệ Linh, điều cô quan tâm hơn chính là, Tạ Hướng Nam đến được phòng đầu tư bằng con đường nào.
Trên chính trường của thành phố Phượng Hoàng, Phòng đầu tư không nổi trội gì, nhưng trên thực tế, bất kì cán bộ nào biết sự tồn tại của văn phòng này đều hiểu rất rõ, đây là đơn vị nóng bỏng, đãi ngộ cao, phúc lợi tốt, lại tiếp xúc nhiều cấp bậc khá cao.
Ở văn phòng đầu tư chỉ cần kiểm tra thử một người bất kì, tuyệt đối đều có hoàn cảnh khá tốt—— Đương nhiên, Trần Thái Trung có lẽ ngoại lệ, sở dĩ dùng từ có lẽ này, là bởi rất nhiều người cho rằng, Chương Đông Nghêu chẳng phải hậu thuẫn hắn đó sao?
Tạ Hướng Nam là cán bộ từ trên trời rơi xuống được phái đến, không ngờ vừa đến đã vào ngay vị trí phó phòng, vậy thân thế của anh ta có đơn giản không chứ?
Vì thế, Dương Thiến Thiến rất ngạc nhiên, dù sao thì họ không những là bạn học mà còn là bạn thân nữa, phải ghé tai Tạ Hướng Nam hỏi xem sao.
Song phó phòng Tạ đánh chết cũng không hé lộ lí do, bị hỏi dồn dập, anh ta đành ấp úng định chuyển đề tài, đương nhiên, nhiều lúc còn giả vờ đánh trống lãng.
- Thôi thôi, Thiến Thiến à, cô xem, lão Tạ toát mồ hôi lạnh trên trán rồi kìa.
Trần Thái Trung không đành lòng nhìn Tạ Hướng Nam bị hành hình như vậy, người ta đã không chịu nói, còn hỏi nhiều như vậy làm gì? Dù sao đều là bạn bè, không cần thiết đề phòng quá mức vậy.
Nhưng hắn không biết rằng, Dương Thiến Thiến mong mỏi người này mau chóng biến mất biết bao, tôi đi ăn cơm với Thái Trung, lão Tạ anh chạy ra chi vậy? Lát chiều chắc không đi hát Karaoke được rồi nhỉ?
Tạ Hướng Nam vừa nghe vội gật đầu lia lịa, nhân tiện chuyển đề tài:
- À phải Thái Trung, anh bảo anh bỏ lại Thụy Viễn ở Âm Bình, về vội như vậy có việc gì không?
May mà anh đây về rồi, chứ không chuyện của Đinh Tiểu Ninh không biết sẽ ra sao nữa, Trần Thái Trung mỉm cười lắc đầu:
- Cũng không có gì hệ trọng, lúc trước còn làm ở văn phòng khu phố tôi có người trợ thủ đắc lực, giờ người đó muốn thăng tiến một tí, tôi giúp anh ta khơi thông đường lối một tí.
- Văn phòng khu phố quận Hoành Sơn à?
Tạ Hướng Nam ngẩn người, hỏi:
- Ồ, anh tìm ai vậy?

- Tìm ai à?
Trần Thái Trung cười gượng,
- Ôi, chuyện này không nhắc thì thôi, người còn tình cảm còn, tôi cũng điều đi chỗ khác rồi. Giờ có nói cũng không tác dụng nữa.
Hắn không thể kể hết ân oán giữa hắn với Ngô Ngôn.
- Ồ, ra là vậy.
Dương Thiến Thiến ngồi bên cạnh xen lời, nói:
- Cần tôi hỏi giùm anh chứ?
Phe phái chính là từ đây mà ra, Dương Thiến Thiến nói như vậy không phải do cô thích ôm việc vào người, sự thật là, nếu đã để lại dấu ấn "Trần hệ" trên người ai đó, mà nếu Trần Thái Trung không thể giúp người ấy tiến thân, thì quả là mất mặt, điều này cô hiểu rất rõ.
- Thôi, khỏi lo rồi.
Trần Thái Trung không thuộc dạng thích cầu cạnh người khác, hơn nữa, cô ấy lại là phụ nữ, hắn thừa hiểu, mọi nguồn lực của Dương Thiến Thiến đều đến từ cha nuôi cô ấy, cậy nhờ Chủ tịch thành phố lên tiếng hộ cho việc bé tí thế này, thật sự có phần chà đạp vào thể diện quá.
- Sống chết có số, giàu sang nhờ trời, tôi cố hết sức mình mà thôi, hề hề…
Tạ Hướng Nam rất ư ngạc nhiên, sao Dương Thiến Thiến dám nói thế nhỉ? Cô ấy chẳng qua là nhân viên văn phòng thuộc cục quản lý hành chính thôi, nhưng ngẫm về nhân sự và sự việc quanh mình, anh ta dần hiểu ra rằng, lai lịch cô bạn họ Dương cũng không tầm thường chút nào, thảo nào trẻ tuổi thế mà đã học trong trường Đảng rồi.
- Cũng phải.
Dương Thiến Thiến nghe xong gật đầu, cô ấy có bao giờ thích ôm việc vào người? Chẳng qua là việc của Trần Thái Trung, cô thật sự không thể ngồi đó mà nhìn được.
Trần Thái Trung nói rất hợp lẽ, nhiều việc trong chốn quan trường không thể lí giải được. Cha nuôi cô là Đoàn Vệ Hoa cũng nhiều lần bị bẽ mặt đấy, vì thế chẳng phải cứ quyết tâm làm gì, thì đều làm được cả.
Nghĩ đến đây, cô khe khẽ thở dài.
- Mà này Thái Trung, rốt cục có chuyện gì thế?

Tạ Hướng Nam không kìm được hỏi:
- Tôi còn hai người bạn ở Hoành Sơn, tôi giúp anh hỏi thử xem.
Ủa? Vậy là tốt rồi, Trần Thái Trung không ngờ, người trước nay vốn không thích nhiều chuyện như Tạ Hướng Nam lại có thể giúp hắn việc này, liền kể lại chuyện Dương Tân Cương.
- Ồ chuyện nhỏ mà, tôi giúp anh hỏi xem.
Tạ Hướng Nam gật đầu, nói tiếp:
- Nếu không có gì quá rắc rối, là một phó chủ nhiệm đây, hê hê, hẳn cũng dễ xử lý thôi.
Nghe vậy, Trần Thái Trung và Dương Thiến Thiến nhìn nhau như muốn nói, anh chàng này quả là người có mưu mẹo.
Do việc của Dương Tân Cương có hi vọng được giải quyết, nên Trần Thái Trung thấy hào hứng hẳn lên, ba người họ rượu vào thì ít, nhưng lời ra khá nhiều.
Trong lúc mọi người đang cao hứng thì…
Một số điện thoại hiện lên, vừa nhấc máy, mới hay Đinh Tiểu Ninh gọi đến từ điện thoại công cộng.
- Bí thư Trần ơi, tôi muốn hỏi một chút, Thụy Viễn khi nào mới có thể trở về ạ?
- Thụy Viễn…Tôi đâu phải là gì của anh ta, sao biết được anh ta khi nào về?
Trần Thái Trung hơi mất hứng,
- Cần tôi cho cô số điện thoại cô tự gọi cho anh ta không?
- Vậy thôi khỏi.
Đinh Tiểu Ninh liền từ chối, vào năm 97, từ thành phố Phượng Hoàng gọi đến Âm Bình, dù là gọi qua mạng, mỗi phút cũng tốn năm xu, nhưng giờ cô lại không có tiền.

Sự thật là Lưu Vọng Nam lục soát vét sạch tiền trên người cô, còn có cả chìa khóa và chứng minh thư gì đó, cô chạy vội vã thế, nên một xu cũng không mang theo kịp.
Lúc này, dù Trần Thái Trung đã tha cho cô, nhưng trước khi liên hệ được với Thụy Viễn, cô không dám tìm Lưu Vọng Nam, bởi thủ đoạn cô ả thật sự đáng sợ, hơn nữa, ông chủ Thập Thất của Ảo Mộng Thành và chiêu trò chốn giang hồ cô ả còn xoay được, nếu cô ả muốn tìm vài người bạn trước đây để giở trò bỉ ổi thì chẳng khác nào tìm đến cái chết.
Trong nhà cô vẫn còn vài trăm đồng, nhưng không có chìa khóa nên không vào được, ngay cả tiền gọi điện này cũng phải chạy đi xin từ đơn vị của người cậu.
Làm cậu thì không thể bỏ mặc nhưng cũng không thể quản quá nhiều, nhét cho cô năm mươi đồng chữa cháy, người cậu nói:
- Mợ con canh chừng lắm, cậu cũng không có nhiều tiền trong tay…
Lúc này, cô còn không có chỗ trú thân, sao dám tiêu bừa số tiền chữa cháy ít ỏi này?
- Vậy… bí thư Trần anh có thể nói với chị Vọng Nam một tiếng, giao lại chìa khóa cho tôi được không?
- Cô tự nói đi, đã bảo không có việc gì đừng gọi tôi mà.
Trần Thái Trung không chút do dự từ chối thẳng, tiện tay cúp máy.
- Thụy Viễn?
Dương Thiến Thiến liếc nhìn hắn, giọng hơi trêu chọc:
- Ha ha, phụ nữ gọi đến tìm, Thái Trung anh sao không nhiệt tình tí xíu thế?
- Là cô em họ… ở thành phố Phượng Hoàng của Thụy Viễn.
Trần Thái Trung cũng không rõ mối quan hệ vai vế của họ nên đoán thế.
- Cô ta tìm Thụy Viễn liên quan gì đến tôi chứ?
- Nếu biết giao hảo với cô ta, chẳng phải giữ lấy Thụy Viễn sẽ thuận lợi sao?
Dương Thiến Thiến không chịu buông tha hắn, nhưng màn ghen này thật sự khá rõ ràng, cô nhìn hắn cười hì hì:
- Thái độ công việc này của anh là không đủ đường hoàng đó nhé.
- Không phải đường hoàng hay không đường hoàng, tôi đâu giống những người khác.
Trần Thái Trung giải thích,

- Thỏ vốn không ăn cỏ bên cạnh ổ mình đâu, tôi ngạc nhiên quá, điều đơn giản như vậy tại sao nhiều người vẫn không hiểu?
Lời này là những lời hắn thốt lên tự đáy lòng, bởi chốn quan trường hiện nay, còn ai kiêng kị điều này chứ? Những cán bộ nhỏ có chút quyền hành lại đặc biệt thích ăn cỏ bên ổ cơ.
Lấy trường hợp mẹ của Đinh Tiểu Ninh làm ví dụ, đó thực sự là cán bộ ở Hoành Sơn, vậy mà Chủ tịch quận Quan Chí Bằng vẫn tìm kế ngoạm cho được hai miếng, không sợ ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì cả?
Phần ẩn ý của những lời này, Dương Thiến Thiến còn chưa kịp thấu hiểu, song Tạ Hướng Nam đã hiểu, cười gượng nói:
- Thái Trung anh thật cổ lỗ hủ quá, cỏ bên động mới an toàn chứ, cỏ đó mà dám lẻo mép, có tin là con thỏ đó dời cả cái động không?
Củ chuối, thật là…
Trần Thái Trung lặng thinh, lời lão Tạ quả là chí lý.
Nhưng, đại khái chỉ chốn quan trường này mới vậy thôi nhỉ?
Hắn thừa hiểu cho dù là loại người như Thập Thất, bình thường cũng không làm trò gì thiếu đứng đắn với các cô gái ở Ảo Mộng thành cả, nếu có nhu cầu thì cũng tìm em út ở bên ngoài thôi.
Thập Thất là người hiểu chuyện, hắn nói qua, làm trò gì đó với nữ thuộc hạ, đúng là nhất thời cũng vui sướng, lại đỡ tốn tiền, nhưng rất dễ phát sinh một số cái bất ổn, nếu như cô nàng được cưng chiều rồi đỏng đảnh thì sao? Còn mua bán được không?
Từ đây có thể thấy, người chốn quan trường làm việc là không kiêng nể nhất, làm việc còn liều hơn cả Thập Thất kia, chỉ cần anh có quyền, muốn nữ thuộc hạ nào dạng chân phục vụ chẳng phải chỉ cần một câu nói thôi sao?
Chẳng cần suy xét hậu quả, đúng vậy, bởi vì căn bản là không có bất kì hậu quả gì, nghĩ đến đây, Trần Thái Trung không khỏi thở dài: thật ra, cô trinh nữ Ngô Ngôn có thể giữ mình được lâu vậy quả chẳng dễ dàng, nhưng… cũng đã thất thân dưới tay anh đây thôi.
- Than thở gì chứ? Sợ về đó tiểu Dương cho anh quỳ bàn chông à?
Tạ Hướng Nam cũng biết nói đùa, ngẩng đầu nhìn Dương Thiến Thiến.
- Nhất định phải bắt anh ta khai ra chuyện cô gái đó mới được, tôi ủng hộ anh.
- Chết đó nhé, lão Tạ!
Dương Thiến Thiến mặt đỏ bừng, bởi lúc nói câu này, gương mặt Tạ Hướng Nam rất ngố và nghiêm, khiến cô sượng chín người.
Ngay lúc đang ngượng ngùng này, điện thoại Trần Thái Trung lại reo, lần này, là Bưu mặt chó gọi đến:
- Anh Trần, hàng tới rồi, phỏng chừng tối thứ sáu đó, khi nào anh tới được?