Quan Tiên

Chương 215: Chương 215: Chuyến Đi Âm Bình






Kế hoạch hiếu kính cha mẹ của Thái Trung, cuối cùng không thực hiện được, ông bố chẳng những điện thoại, thậm chí đến điện thoại cũ của hắn cũng không chịu nhận
- Con cho cha, cha cũng không dùng được, có lẽ còn khiến cho người ta nói móc, nói con tham ô gì đó, hiện tại con là cán bộ quốc gia đó, phải chú ý ảnh hưởng… được rồi, nếu con thật có lòng, mua cho cha cái điện thoại kia, cái kia giờ chắc rẻ hơn rồi
Lời nói của cha, khiến Trần Thái Trung xúc động vô cùng, hai ông cụ bà cụ cả đời hiền lành, tuy rằng người cha có đôi khi nói ra những việc làm trò cười cho thiên hạ, nhưng thật muốn tinh tế mà nói cũng chính là công phu mồm mép, không thể xem là thật.
Nói thật, nếu không phải sợ cha mẹ già vì mình mà lo lắng, Trần Thái Trung đã sớm mua xe mua nhà, dẫn theo bố mẹ già vào ở, tuy nhiên, chuyện này cũng không sớm thì muộn, con của họ càng lăn lộn càng tốt, nghĩ lại giấu bớt là đều không dễ dàng.
Vậy cái điện thoại này, đưa cho Dương Thiến Thiến đi, Trần Thái Trung nhất thời liền quyết định, cái điện thoại này nhìn không ra là hiệu gì, nhưng quả thật là tinh xảo, kiểu nắp gập kim loại, tuy rằng là bản tiếng Anh, tuy nhiên gắn sim vào cũng có thể dùng, con gái nhất định sẽ thích lắm.
Vậy túi xách Louis Vuitton thì sao? Nghĩ đến cái túi, không biết vì sao, trong đầu Trần Thái Trung, bỗng hiện lên giọng nói và dáng vẻ nụ cười của Ngô Ngôn, cô nhận biết Chanel số năm, như vậy, cũng sẽ nhất định thích cái này lắm đây?
Gần đây việc gia đình của hắn luôn bận, nhưng thật ra lại không quấy rầy Bí Thư Quận Uỷ, trong lúc nhất thời, suy nghĩ còn có chút phai nhạt, tuy rằng hắn biết, dạy dỗ tốt một người con gái, tuyệt đối đối với cảm xúc của chính mình có tác dụng trợ giúp rất cao, tuy nhiên chuyện này… sau này hẵng nói đi. Anh đây lúc này khá bận rộn
Tuy nhiên, chuyện trên đời này, chính là kỳ cục như thế, trong lòng hắn theo bản năng mà muốn tránh gặp Ngô Ngôn. Thế nhưng có một số việc, vẫn để chính bản thân đụng phải.
Ngày hôm sau giữa trưa, hắn cùng Thụy Viễn đi một chuyến đến quận Âm Bình. Chung quy là bản thân hắn kiên trì muốn đi.
Quận Âm Bình ở phía đông quận Hồng Sơn và quận Hồ Tây, khoảng cách cách khu vực thành thị thành phố Phượng Hoàng xa hơn, trong lòng Trần Thái Trung thật sự rất bồn chồn, loại địa phương này, cần bỏ vốn đầu tư xây dựng nhà máy sao?
Tiểu Ngưu vẫn còn nằm tại bệnh viện, tuy nhiên sức khỏe khá tốt, chắc là vì tỏ vẻ coi trọng hoặc là nói xin lỗi, văn phòng thu hút đầu tư cấp cho Santana 2000 với một gã lái xe chuyên trách, giày vò Thái Trung - sát thủ trên đường quốc lộ này mà.

Chủ nhiệm An Đạo Trung của văn phòng Thu hút đầu tư quận Âm Bình, là bạn học của Trần Thái Trung ở trường bồi dưỡng Đảng, hơn nữa khi mọi người giải tán, Trần Thái Trung cùng Lý Dũng Sinh đã xảy ra những xung đột nhỏ, chủ nhiệm An ngay trước mặt Lý Dũng Sinh, làm chén bát đổ tung. Rất là cấp mặt mũi cho Trần Thái Trung
Khu vực thành thị và khu huyện chênh lệch, rất là rõ ràng, Thụy Viễn ở thành phố Phượng Hoàng gây sức ép lung tung. Thế nhưng Trần Thái Trung gọi điện thoại cho bạn học của hắn, chủ nhiệm quận Âm Bình không ngờ chưa nghe nói qua đại danh này, nhiệt tình của hắn, hình như là đến từ hồi ức của cuộc sống hai tháng cùng trường ngắn ngủi kia, thật sự là hơi quá mức.
Tuy nhiên, các văn phòng thu hút đầu tư khu huyện đều thông tin nhanh nhạy, không bao lâu, An Đạo Trung điện thoại trở về:
- Thái Trung cậu nói đoàn khảo sát, có phải là cái đoàn bị cảnh sát đánh kia không?
Xem tin tức này. Đều là truyền đi như thế đấy?
Khẳng định thân phận của Thụy Viễn, thái độ An Đạo Trung liền nhiệt tình khác thường hẳn:
- Ha, vậy rất hoan nghênh, Thái Trung cậu giúp chúng tôi mang đến một vị khách hàng lớn đấy.
Sau khi xe đi được ba tiếng. Santana 2000 đi tới ủy ban nhân dân quận Âm Bình, nơi mà trước kia là thị trấn Âm Bình, dàn trận bên này cũng không nhỏ, bí thư quận ủy Hồ Sinh và chủ tịch quận Mã Ích Hữu dắt tay nhau tới đón tiếp.
Trần Thái Trung nhìn thấy hai vị đảng chính Âm Bình nói chuyện nhiệt tình, trong lòng không kiềm nổi hồi hợp, lặng lẽ túm An Đạo Trung lại đây,:
- Người ta chỉ là khảo sát, chưa chắc là đầu tư ở trong này…
Nếu chẳng may Thụy Viễn không đầu tư ở chỗ này, An Đạo Trung không cần làm ra động tĩnh lớn ra như vậy, nên xong việc như thế nào? Nếu chẳng may Hồ Sinh hoạc là Mã Ích Hữu trút giận lên gã thì làm thế nào? Đó không phải là tự hại bạn học của chính mình sao?
Khu Âm Bình cũng không so được với Thanh Hồ hay là Hoành Sơn mấy khu trung tâm đó, chỗ này là khu huyện, trời cao Hoàng đế xa, chính phủ địa phương có quyền lực cực lớn, có thể nói hơn xa khu vực thành phố cùng cấp.

- Cậu nghĩ rằng tôi không biết sao?
Chủ nhiệm An lườm hắn một cái, nhỏ giọng xuống mà giải thích:
- Đầu tư vài trăm triệu, cho dù hắn muốn ném vào Âm Bình, chúng tôi cũng đâu giữ được, khách hàng lớn như vậy đến đây, có thể không đi lướt qua cái sao?
Thì ra, lãnh đạo khu Âm Bình cũng biết những việc này? Tuy nhiên, gần hai năm nay thành tựu thu hút vốn đầu tư khu Âm Bình rất bình thường, nếu không phải Hồ Sinh chạy lên chạy xuống xin chút tiền, trong quận lại tự trù chút tài chính, sửa chữa lại một con đường mới, sợ là nhiệm vụ hoàn thành thu hút đầu tư hằng năm không nhiều lắm.
Lần này Thụy Viễn đồng ý đến, thì phải làm cho bề mặt của khu Âm Bình thật lớn, Bí thư Quận ủy và Chủ tịch Quận dắt tay nhau tới đón, đơn giản cũng chính là suy nghĩ “ngàn vàng mua cốt ngựa”, mọi người xem xong rồi ồ, Âm Bình của chúng ta đối với nhà đầu tư rất xem trọng à.
Không chỉ có như thế, đài truyền hình trong khu cũng đem máy quay phim đến đây.
Không hề nghi ngờ, đợi đến tối phát hình.
Khi mọi người xem đài truyền hình, sẽ phát hiện ra những năm gần đây quận ủy và ủy ban nhân dân Âm Bình rất chú ý những cơ sở phương tiện, trình độ cuộc sống của nhân dân nâng cao rõ rệt, là bởi vì chính sách mở ra linh hoạt, công tác thu hút đầu tư cũng có hiệu quả rõ ràng, đúng không? Không ngờ có người cố ý đầu tư mấy trăm triệu xây dựng nhà máy trong này.
Về phần nhà máy được xây dựng hay không được xây dựng, thì để nói sau, dù sao đem mánh lới làm ăn ra nói trước sau đó công việc nói sau, chẳng những sẽ đề cao công tác nhiệt tính ở quận đối với quần chúng nhân dân, đối với bộ máy ở quận tăng thêm phần tin tưởng, cũng là ám chỉ một dự án đầu tư khác, mọi người mau tới, còn do dự cái gì?
Có suy nghĩ này, hành trình Âm Bình cuả Thụy Viễn, muốn khiêm tốn là điều rất khó, giữa trưa cùng ngày, ủy ban nhân dân nhà khách quận, mở hai bàn, bí thư quận ủy và chủ tịch quận ủy một bàn, lãnh đạo khác một bàn, trực tiếp mang Thụy Viễn và Lương Thiên Trì chuốc cho say be bét.
Thậm chí, ngay cả Trần Thái Trung cũng không thể may mắn thoát khỏi chỗ khó, hắn ở trong khu vực nội thành náo nhiệt, nơi này dường như rất ít người nghe nói tới, người đến mời rượu, chủ yếu là một số chức phó của hai bộ máy chính đảng và các loại chủ nhiệm văn phòng, tuy nói coi trọng trình độ thấp điểm, nhưng với thân phận của hắn cũng là dư dả.
Tuy nhiên, càng là những người này, uống rượu vào đến ngược lại càng khủng bố, mặc kệ một người tửu lượng như thế nào, chỉ cần họ xem uống rượu là công tác quan trọng phải làm, chẳng sợ “anh dũng hy sinh” đều không cần quan tâm, mang đến áp lực cho người khác, thật sự quá lớn.

May mà, Trần Thái Trung có thể gọi là “nghìn chén không say”, mỗi khi có người mời rượu, hắn đều có thể uống một ngụm rất sảng khoái, nên được chủ nhiệm Trương Nhị Lâm của văn phòng quận ủy Âm Bình được tôn là “rượu tiên” cũng xoay người ngã quỵ, bí thư quận ủy Hồ Sinh không kiềm nổi.
- Tiểu Trần à, tôi là chủ, cậu cũng là chủ mà, cậu nên tiếp đón tốt Tổng giám đốc Thụy chứ? Cùng với anh ta uống một ly đi…
Thụy Viễn sớm đã uống được tê tê rồi, vừa nghe vậy, nhất thời giựt mình một cái:
- Ồ, tôi cũng không cùng trưởng phòng Trần uống đâu, một mình hắn uống mười người cũng không vấn đề gì, không được, tôi thật sự không được.
- Được đó Tiểu Trần.
Chủ tịch quận Mã nhìn Trần Thái Trung tủm tỉm cười.
- Thuộc hạ của Tần Liên Thành vẫn là có mấy người có thể uống, hình như là cả chủ nhiệm phòng ban gì đó...
Đó là Lý Kế Phong, vừa nghe vậy, thù mới hận cũ của Trần Thái Trung lại bị gợi lên một chút, hắn hướng về chủ tịch quận Mã vừa mới uống:
- Nào, chủ tịch quận Mã, tiểu Trần tôi còn chưa mời qua ông, nào, uống một ly, tiểu Trần tôi cạn trước.
Nói xong hắn uống một hơi hết sạch, chủ tịch quận Mã nhìn mà sửng sốt, mới nói là muốn cậu kính tổng giám đốc Thụy, cậu hay thật, ngược lại đi đi mời tôi hả?
Đúng lúc này, bàn bên cạnh nghe được một tiếng nói thầm
- Một trưởng phòng nhỏ, là cái đết gì chứ? Hừ, cũng không nhìn xem, hắn có tư cách kia kính Chủ tịch quận Mã sao?
Người nói chuyện, là một người thanh niên đeo kính, bộ dạng trắng trẻo, ngồi bên cạnh y, lại là phó chủ nhiệm Cát, trợ thủ của An Đạo Trung.
Lỗ tai của Trần Thái Trung lợi hại cỡ nào? Vừa nghe vậy, liền quay đầu nhìn lại, phó chủ nhiệm Cát phía kia vừa thấy hắn quay đầu nhìn lại đây, vội vàng không ngừng vỗ vai người thanh niên:

- Tiểu Đỗ, ăn cơm, ăn cơm, uống nhiều rồi lát nữa quay về ngủ.
Mẹ nó, nể mặt An Đạo Trung, anh đây không tranh chấp với người kém hiểu biết, Trần Thái Trung tức giận mà quay đầu, lúc này là thời điểm thích hợp uống rượu, không ai chú ý tới cảnh tượng này, chỉ có chủ tịch quận Mã dường như hơi hơi cảm thấy.
Có lời này của mày, đánh chết cũng không cho Thụy Viễn đến Âm Bình đầu tư, Trần Thái Trung cũng không phải là người lòng dạ rộng lượng, tuy nhiên, đối lập với ngày trước, trừng mắt phải đáp lại ngay, hôm nay hắn thật sự rộng lượng không ít, quan trường quả nhiên mà nơi rèn luyện tính cách nhân phẩm.
Một bữa rượu từ mười hai giờ uống đến ba giờ, sắp xếp bốn người nghỉ tạm ở nhà khách, đám người ở quận mới sơ tán đi.
Người vừa đi, Thụy Viễn liền hoảng hốt tìm Trần Thái Trung
- Thái Trung, không được, mau mát xa cho tôi, cái đầu chóng mặt muốn chết, lại còn muốn ói.
Chủ ý của anh sao mà hay thế, tôi nói này, vừa rồi anh như thế nào, uống rượu sảng khoái như vậy, giờ lại muốn tìm tôi giải rượu hả? Anh nằm mơ đi! Trần Thái Trung khẽ mỉm cười, lắc đầu
- Ha hả, không được à, nội khí của tôi vẫn chưa được thông, nghỉ một chút, nghỉ ngơi một chút thì sẽ không sao, cũng không phải là việc lớn gì.
Đó là tiên linh khí của anh đây, anh cho là rau cải trắng ngoài chợ hả? Hắn có chút buồn bực, tật xấu của con người… qủa nhiên đều là do chiều chuộng mà ra.
Hơn nữa hắn cũng có điều lo lắng, biện pháp ấy quả thật rất kỳ lạ, Trần Thái Trung một chút cũng không muốn Thụy Viễn đối với khả năng giải rượu của bản thân mà trở thành thói quen, một khi đã truyền ra ngoài thì không phải cái gì cũng tốt,.
- Không đủ ý nghĩa…
Thụy Viễn cằn nhằn hai tiếng, thân hình đong đưa, liền ngã xuống giường của Trần Thái Trung.