Quan Tiên

Chương 188: Chương 188: Chập Cheng Ba Người






Âm thanh trong trẻo dễ nghe, nhưng mơ hồ vẫn còn tức giận và ngạc nhiên, nghe thấy thế, Trần Thái Trung ngẩng đầu, có chút tức giận
- Anh nói này Nhâm Kiều, có kiểu người hù dọa như em sao? Nhỡ anh sợ đến mức liệt dương thì sao, sau này em sao có mà xài...
Nhâm, Nhâm….Nhâm Kiều?
Người đứng ở đó, là Nhâm Kiều?
Vậy anh mày đang thịt con này, là ai? Trần Thái Trung trợn tròn mắt.
Hắn đột nhiên dừng lại, cô gái đang nằm trên giường mà hắn đang thâm nhập không làm nữa, mông cô ta hẩy về sau, cánh tay nhỏ bé đậy xương hông Trần Thái Trung vài cái, hạ giọng nói
- Tiểu Kiều tốt, tiếp vài cái đi, người ta đang sướng mà….
Thanh âm có chút trầm thấp, hơi khàn khàn, là... Mông Hiểu Diễm?
Nhâm Kiều làm như không hiểu trong phòng phát sinh điều gì, hồi lâu mới giật mình kêu
- A…
Sau đó nhanh chóng giơ tay, đóng xập cánh cửa nặng nề. Dường như cũng lay động một lúc.
- Ạch…
Trần Thái Trung cũng phát tiếng, có điều, âm thanh này rốt cuộc vì sao mà phát, không cần giải thích, hiển nhiên, hắn nghĩ tới mặt Mông Hiểu Diễm.
Nhâm Kiều phản ứng, thật là nhanh, liền đóng cửa lại trong nháy mắt, tay duỗi ra, lại còn tắt đèn điện, trong phòng lúc này, chỉ còn ánh đèn pin.
Cùng lúc đó, Trần Thái Trung chỉ cảm thấy tiểu huynh đệ của mình, nhanh chóng bị kẹp chặt lại ở phía dưới, hương vị đó có bao nhiêu hồn thì mất bấy nhiều, hắn căn bản không tính rút lui, cảm nhận hương vị này, không tự chủ được hạ thấp thân nặng nề mà tiến vào.

Đúng lúc này, trong phòng yên tĩnh, vang lên tiếng “ong ong” rất nhỏ, Trần Thái Trung chỉ cảm thấy ở phía dưới đối phương càng ngày càng khít lại, thậm chí còn bắt đầu run lên mạnh mẽ, tần suất run lên, quả thật vượt qua độ rung của dao cạo râu bằng điện.
Ồ, thật là sướng quá đi mất.
Lúc này, Nhâm Kiều đã tắt đèn đi rồi, người cũng ngồi trên giường, giơ tay đẩy hắn, hạ giọng oán hận
- Thái Trung, anh đến đây lúc nào thế? Anh thế này không phải… dọa người sao?
- Ừ… anh chút nữa… ừ… bị em dọa sợ rồi
Trần Thái Trung hưởng thụ kiểu xâm nhập tận xương cốt này một cách sung sướng, không kìm được lòng bèn rên rỉ trả lời
- Mộng Hiểu Diễm này… ừ… là thế nào đây???
- Là thế nào? Em còn chưa hỏi anh đấy
Nhâm Kiều đưa tay véo hắn một cái
- Anh thảm rồi, Mông Hiểu Diễm là gái trinh đó, anh xong rồi, anh xong rồi, ha ha ha!!
- Nói bậy, nếu cô ta là gái trinh, sao lại thành thục thế
Trần Thái Trung nghiến răng nói, hương vị quá tuyệt vời
- Lại còn, cô ta rất biết phối hợp…
- Phối hợp quỷ gì, cô ta bây giờ đang mở máy mát xa, ha ha.
Nhâm Kiều cười một tiếng, lại hạ thấp giọng
- Thôi vậy, ai bảo hai người đều là chồng em chứ, món hời cho anh đó…

Mở máy mát-xa? Trần Thái Trung coi như hiểu, run kịch liệt này đến từ đâu, nói rồi mà, cơ thể con người sao có thể duy trì run với tần số cao như thế? Có điều… máy mát-xa là cái gì vậy?
Ngay cả là như thế, hắn vẫn phẫn nộ cãi lại
- Món hời cho anh? Hừ, còn không biết ai hời cho ai đâu….
- Được rồi, thấp giọng chút, Hiểu Diễm sắp tỉnh rồi
Nhâm Kiều nhỏ giọng khuyên bảo
- Hay là em không tắt đèn vậy? Cơ thể cô ta ngon như thế, nhiều năm rồi chưa đụng qua thằng đàn ông nào, coi như mở chiêm nghiệm cho cô ta vậy, có được không?
Nói đến đoạn này, Trần Thái Trung dù có không hiểu chuyện, cũng biết Nhâm Kiều có quan hệ gì với Mông Hiểu Diễm. Hai người trần truồng ngủ cùng một chỗ, còn có thể có quan hệ gì nữa?
Đồng tính nữ... chuyện này, có thể khiến anh đây gặp được sao? Hắn nhất thời có chút cảm giác khó hiểu, có điều, ngẫm lại, trong lòng hắn lại vui “ừ, hình như mình đồng ý chuyện của Đường Diệc Huyên, có thể làm chút”
Nói thật không sai. Tắt đèn mà xử, đàn bà đều giống nhau, lúc này, Trần Thái Trung thậm chí đã không nghĩ tới vấn đề vẻ mặt sẹo dài và có râu của Mông Hiểu Diễm nữa, nguyên nhân không có gì khác, trên cơ thể người đàn bà này, thật sự là sướng mê người.
- Vậy chính là em nói đó nha
Trần Thái Trung vươn một cánh tay, nhẹ nhàng sờ sờ đùi Nhâm Kiểu
- Em cũng cởi quần áo lên đi, anh hy sinh nhiều rồi, em phải bồi thường….
- Đáng ghét
Nhâm Kiều khẽ gắt một tiếng, bắt đầu từ từ cởi quần áo, những thứ mặc trên người, chỉ là bộ đồ ngủ mỏng manh, ba hai lượt đều cởi hết rồi, chui vào trong chăn nằm.
Cũng may, giường của cô giáo Nhâm, là loại giường làm bằng thủ công trước đây, tuy rằng không phải là giường lớn tiêu chuẩn một mét sáu, lại đặt áp sát tường, chen chúc ba người cũng không chật lắm.
Cái này, thật sự là Tam Minh Trị, có điều, Nhâm Kiều bên này một nhúm chăn, Mông Hiểu Diễm bên kia liền lộ ra thân thể, bất giác mơ hồ cảm thấy hơi lạnh, không quan tâm liền lật tay túm lấy, miệng còn kêu

- Lạnh
- Chăn trẻ con mà….
Nhâm Kiều không cho, chết cũng không túm góc chăn
- Tôi còn lạnh hơn…
Hai người túm chăn, máy mát-xa trên tay Mông Hiểu Diễm, không còn đặt dưới hạ thể nữa, cảm giác mất hồn ban nãy, lập tức rời khỏi Trần Thái Trung.
Vậy thì còn gì tuyệt vời nữa? Trần Thái Trung thiếu điều tức giận, hắn lúc này, đã như tên lên dây mà không được bắn rồi, không quan tâm lật người Mông Hiểu Diễm lại, nằm úp lên người cô ta, tách cặp đùi mượt mà ra, chính diện mà xâm nhập vào trong cô ta.
Cũng may, phần dưới của đôi bên, đều đã trải qua bôi trơn đủ nhiều rồi, hắn tiến vào có chút hơi mạnh, cũng không gây đau đớn nhiều cho Mông Hiểu Diễm.
Chờ khi hắn bắt đầu vận động mạnh mẽ, Mông Hiểu Diễm rốt cuộc không còn lo vụ cướp chăn, bị một vật cứng rắn và nóng hổi khác thường lấp đầy, trên người lại bị đè bởi một cơ thể nặng chịt, theo bản năng cô ta ôm lấy Trần Thái Trung, cố hết sức phối hợp
Xem động tác hai người điên cuồng, nghe tiếng “ chồng” rên rỉ phát ra từ cổ họng, Nhâm Kiều cảm thấy thân thể mình có chút khô nóng.
Cuối cùng, sau mười phút, Mông Hiểu Diễm cố hết sức nâng người lên, bộ hạ dán sát vào Trần Thái Trung, hai cái đùi to cũng dùng toàn lực ôm lấy đôi chân tráng kiện, “a” một tiếng kêu lên
- Tiểu Kiều, người ta… người ta không được rồi.
- Giả vờ đấy hả
Nhâm Kiều không chịu đựng được, cô thật sự rất quen thuộc Mông Hiểu Diễm, nếu vừa rồi, Hiểu Diễm coi Thái Trung như chính mình, cũng là có nguồn gốc của nó, biểu hiện bây giờ hiển nhiên là cô ta đã tỉnh táo rồi.
- Đây là ông xã Trần Thái Trung của em, Hiểu Diễm cô ít làm, cho cô mượn dùng đó, cô còn không cảm kích? Tôi còn đang nhịn đây…
Mông Hiểu Diễm nghe xong lời này, mắt vẫn nhắm chặt lại, hai tay càng dùng lực, đầu bắt đầu quay cuồng, mồm nói xằng bậy không biết nói gì.
Hồi lâu sau, cô ta mới bình tĩnh lại, nhưng ánh mắt của cô ta, vẫn nhắm chặt như cũ, tiếng thở dốc nhẹ đi nhiều, có điều tay và đùi cô ta, vẫn dùng lực như trước, Trần Thái Trung bỏ đi một động tác, liền bị cô ta khống chế chặt chẽ.
Dư âm bên trong, dần dần bình ổn lại, co thắt từng cơn thỉnh thoảng xẹt qua nhưng cũng không còn rõ ràng như thế nữa, hiển nhiên, cô ta đang thưởng thức dư vị cao trào
Đây cũng là đúng thời điểm, Trần Thái Trung chậm rãi phát lực, tiên linh khí nhập vào cơ thể cô ta, lúc này là lúc cô ta thoải mái nhất, cũng là lúc dễ cải tạo nhất.

Được sự giúp đỡ của Đường Diệc Huyên, nếu nói Trần Thái Trung không nghĩ qua làm thế nào trị Mông Hiểu Diễm, đó là không thể nào, râu của Mông Hiểu Diễm, chắc chắn là bởi vì nội tiết nữ tính mất cân đối bên trong, dùng linh khí tiên để giúp cô ta điều trị, hiệu quả tuyệt đốt là trên cả tuyệt vời
Về phần vết sẹo trên mặt, trị liệu sẽ có khó khăn nhất định, có điều, chuyện này không phải là không thể làm được.
Trần Thái Trung vô cùng hiểu rõ, bản thân không hứng thú lắm với Mông Hiểu Diễm, hắn có nằm mơ cũng không ngờ, bản thân sẽ có một ngày, lại có thể nằm trên cô ta.
Cho nên, lúc này hiển nhiên là một cơ hội tốt.
Thấy hắn nằm ở đó bất động, Nhâm Kiều mặc kệ, một tay của cô thò qua, dẫn nó thẳng xuống phía dưới cơ thể mình
- Thái Trung, đến em rồi chứ?
Chỗ tay tiếp xúc, Nhâm Kiều đang rất chờ mong, chậm rãi chảy xuôi xuống trên ra trải giường, thật sự “ngược dòng thành sông” rồi
- Không phải anh nói… muốn chơi kiểu ba người... sao?
Chuyện tiếp theo, cũng không cần nhiều lời, Nhâm Kiều và Mông Hiểu Diễm nếu như là đồng tính nữ, không ngại Trần Thái Trung mang theo dịch của Mông Hiểu Diễm đi vào trong cơ thể mình.
Nửa giờ sau, Nhâm Kiều xương cốt mềm nhũn ra, Trần Thái Trung lại lần nữa xâm nhập vào bên trong Mông Hiểu Kiều, mạnh mẽ tiến lên, Mông Hiểu Diễm dường như muốn phản kháng, thế nhưng cô ta cảm thấy tay chân không còn lực, làm sao có thể địch nổi bảo tố tập kích của Trần Thái Trung.
Cuối cùng, khi cô ta ở lúc cao trào, Trần Thái Trung gầm gừ nhẹ một tiếng, ở nơi hạ bộ của cô ta, chú em nhỏ đang nhẩy dựng bên trong cô ta.
- Em không ở ngày an toàn
Mông Hiểu Diễm nhỏ nhẹ nói thầm, dùng sức đẩy hắn ra, nhưng Trần Thái Trung mặc kệ, bị cô ta nóng nẩy đẩy ra, thấp giọng mắng một câu
- Tiên sư, tôi là muốn giúp cô chỉnh hình, giúp cô đẹp hơn.
Trên thực tế, hắn nói lời này cũng không chút giả dối, tiên linh khí tuy tốt, nhưng từ góc độ vững chắc mà nói, không hiệu quả bằng hắn bắn tinh dịch vào trong người đối phương.
Mà trước mắt, Trần Thái Trung đang sướng ở dưới, phía trên thì tay không ngường trừ đi vết sẹo có từ lâu, lại dùng tiên lực giúp da thịt cô ta nhanh chóng sinh trưởng, thật sự là bận kinh khủng.
Mình thế này… cũng coi nhưng không làm Đường Diệc Huyên thất vọng nhỉ?