Ngay trong lúc Đinh Tiểu Ninh đang hối hận thì Trần Thái Trung đã chạy trở lại xe, nhảy vào rồi nói.
- Khởi động xe đi. Không xong rồi, nhưng người này đúng là tôi chịu hết nổi rồi....
Vừa nói hắn vừa quay đầu nhìn lại đám thôn dân nói to.
- Lần này tôi vội lắm, đang bận. Lần tới lại nói chuyện tiếp nhé...
- Bọn họ có vẻ rất hoan nghênh anh nhỉ.
Lưu Vọng Nam vừa khởi động máy vừa khẽ cười.
- Ha ha, không ngờ lại có thể khiến anh hoảng sợ chạy trốn như vậy. Những lúc anh chật vật thế này thật sự là cũng không nhiều đâu.
- Bọn họ không chỉ hoan nghênh tôi thôi đâu. Nông dân họ... Thật sự là rất thực tế.
Trần Thái Trung cười khổ một tiếng. Trong ý nghĩ của người dân trong thôn, về chuyện khác thì không dám nói nhưng họ thực sự đã coi Trần Thái Trung là tài thần rồi.
Có người muốn vào nhà máy xi măng làm, có người muốn Trần Thái Trung tới khuyên Lữ Cường khi tu sửa đập thì tốt nhất là có thể nhận hết nhân công trong thôn. Ông chủ Lữ nhiều tiền như vậy, dù là tương lai cái đập này cung cấp nước cho thôn dân thật, nhưng mà... tiền nhiều như thế
Tin Lữ Cường định xây đập đã truyền khắp nơi. Hiện giờ ai nấy đều hào hứng. Nghe những người có kinh nghiệm nói, vấn đề trước mắt không phải là tên của cái đập mà là người nào sẽ chủ trì xây dựng.
Lãnh đạo trong xã cho rằng chuyện này là chuyện của thôn. Ông chủ Lữ đồng ý bỏ tiền bỏ xi măng đó là chuyện tốt. Nhưng không thể bởi vì ông bỏ tiền mà tôi lại giao quyền chỉ huy cho ông được!
Cái đập nước này là một trong những công trình trọng điểm của thôn, có liên quan tới vấn đề dân sinh cơ bản của thôn. Loại chuyện này để cho tư nhân làm thì tốt sao? Hiển nhiên là không thể!
Hơn nữa dù là xi măng và tiền là do tư nhân đầu tư nhưng xây đập không chiếm đất à? Đất tất nhiên là không thể thuộc về ông phải không? Đó là tài nguyên của quốc gia. Đừng tưởng là ông có chút tiền là có thể muốn gió được gió, muốn mưa được mưa nhé.
Chẳng qua ông chủ Lữ nếu giữ tiền chặt quá thì cán bộ trong xã cũng không kiếm chác được gì. Thế nên chuyện xây dựng đập này phải cùng nhau hợp tác. Mà cái tên đập thì ông chủ Lữ muốn đặt cũng không sao. Chỉ cần chuyện không xung đột với chính sách của quốc gia, cũng không ảnh hưởng tới quyền lời của cán bộ thì mọi chuyện đều dễ thương lượng.
Lữ Cường làm gì mà không hiểu rõ ý định của cán bộ trong xã chứ? Xã Bạch Phượng chính là một xã nghèo, mặc dù xây dựng đập có khổ sở, tài chính có thiếu thốn nhưng mà muỗi có nhỏ thì cũng là thịt. Các cán bộ ở cái xã nghèo này làm gì mà không thèm thuồng cái hạng mục này.
Thậm chí vì để có thể nắm được quyền sử dụng tài chính, cán bộ trong xã không tiếc dưới tình huống tài chính xã vô cùng hạn hẹp, thông qua một bộ phận tài chính chuyên dùng - - Dù là lương của các giáo viên trong xã đã nửa năm chưa phát.
Thấy khí thế đối phương mạnh mẽ như vậy, Lữ Cường cũng bị dọa cho co vòi lại. Y cũng bất chấp chuyện đã hứa với Trần Thái Trung là “ tiến hành nhanh chóng “ rồi. Chả còn cách nào. Nếu chẳng may cán bộ xã chủ trì việc xây dựng, vật liệu và tài chính y phải bỏ ra không thể như dự tính, thậm chí... còn nhiều hơn!
Cho nên lúc này người Thôn Đông Lâm Thủy đều biết sắp xây dựng đập, nhưng bao giờ xây thì chẳng rõ. Nhưng mà những người có kinh nghiệm trong thôn đều đoán rằng xã sớm muộn gì cũng sẽ chịu thua thôi.
Đợi tới khi Trần Thái Trung nói ra là mình có bạn bè đang chuẩn bị khai thác than, muốn hỏi xem người dân có muốn tới làm hay không thì trong thôn lập tức ầm ầm lên.
Người dân trong thôn không hiểu chuyện nhưng cũng nghe nói là khai thác than rất nguy hiểm. Nhưng mà người biết chuyện khai thác than nguy hiểm thì lại cũng biết là nghề ấy kiếm được. Thậm chí tam sao thất bản thế nào mà bọn họ lại còn tưởng rằng vào hầm đào than có thể mỗi tháng lĩnh một ngàn tiền lương.
Trần Thái Trung tất nhiên là muốn giải thích, hiện giờ ngành khai khoáng không còn được như xưa. Kỳ thật nếu một tháng có thể kiếm được năm trăm đã là tốt lắm rồi. Ừ, nhiều nhất thì cũng... chỉ tầm bảy tám trăm... mà lại rất nguy hiểm.
Ai ngờ hắn không giải thích thì thôi, khi giải thích rồi thì thôn dân lại càng nhiệt tình. Đối với bọn họ mà nói, một tháng năm trăm và một tháng một ngàn, mặc dù là chỉ bằng một nửa nhưng cũng là một con số vô cùng lớn.
Điều quan trọng nhất là đào than thật sự là làm ra tiền. Mà người dân Thôn Đông Lâm Thủy và cán bộ nơi này thật sự là đã nghèo quá lâu rồi.
Đối mặt với sự nhiệt tình tăng vọt này, Trần Thái Trung chỉ còn cách ôm đầu trốn chui trốn nhủi như chuột.
Vừa nghe hắn lẩm bẩm suốt dọc đường, cửa nhà máy xin măng Verdunt đã hiện ra trong tầm mắt. Lưu Vọng Nam còn đang định để hắn chỉ đường, ai ngờ Trần Thái Trung lại cũng chưa từng vào nhà máy này.
- Đợi một chút, anh gọi Lữ Cường tới. Đường này anh cũng nhận ra.
Lữ Cường đúng là đang ở trong nhà máy. Vừa nói chuyện điện thoại xong, không bao lâu sau liền thấy thân hình mập mạp của Lữ Cường xuất hiện ở trước cửa nhà máy.
- Ha, Thái Trung, khách quý. Cơn gió nào đưa cậu tới đây thế?
- Ôi, coi như là tôi xui xẻo.
Trần Thái Trung vừa lắc đầu vừa thở dài.
- Đúng rồi, tôi tới tìm ông là có chút việc đây. Hôm nay nghỉ lại ở đây đi. Ông có nhà khách chứ?
- Chỗ tôi là nhà máy, làm gì có nhà khách?
Lữ Cường cười khổ một tiếng.
- Có khách tới thì tôi đều sắp xếp ở trong xã, cậu...
Y nhìn vào trong xe, thấy mơ hồ có hai người, mà tài xế là một mỹ nữ, vì vậy khẽ cười.
- Ừ, chỉ là ba người thì tôi vẫn sắp xếp được. Vừa hay trong nhà máy có một căn phòng mà trực ban mới lắp đặt, chưa dùng tới. Bên trong có giường và chăn mới. Chỉ là có mỗi hai chiếc giường mét rưỡi thôi, không biết là anh... Có thấy tiện không?
- Giường một mét rưỡi sao?
Trần Thái Trung cẩn thận nhớ lại nhớ lại, đại khái nắm được chiều rộng của chiếc giường.
- Ha ha, đủ rồi đủ rồi. Tôi bình thường ngủ giường cũng không rộng như vậy đâu.
Lữ Cường đương nhiên là biết giường này không nhỏ. Nhưng mà còn có nữ tài xế của anh thì chiếc giường này... Chơi đùa cũng không tận hứng được đâu.
Nhưng mà Trần Thái Trung cũng không sao thì y còn nói được gì nữa?
- Ha ha, tôi báo với nhà bếp, chúng ta làm một bữa, để họ đưa cơm vào trong phòng làm việc của tôi đi. Vừa hay tôi mới được hai bình rượu Mao Đài, ngon cực kỳ, ôi, anh nhất định phải nếm thử mới được....
Thức ăn trong nhà máy cũng khá đơn sơ, đầu bếp cũng không giỏi lắm. Nhưng mà khách quý của sếp tới, mọi người cũng đem tới một số thức ăn của nhà nông, nếu khẩu vị không hợp thì lập tức đổi món khác.
May mắn là Trần Thái Trung đối với chuyện ăn uống cũng không chú ý lắm. Lưu Vọng Nam thấy một bàn đầy nông sản rau củ của nhà nông, nhất thời hứng thú cũng nổi lên - - Ở thành phố Phượng Hoàng muốn ăn rau tươi thế này cũng chẳng phải là dễ dàng. Đối với phụ nữ, rau tươi tốt cho da, tất nhiên là càng hứng thú ăn uống.
Còn về Đinh Tiểu Ninh thì thật ra cô cũng muốn nói chuyện nhưng Trần Thái Trung lại dùng một thuật “ cấm khẩu “ . Cô không cần nói gì cả, càng nói càng loạn, cứ thành thật mà ăn cơm đi.
Cũng may là Trần Thái Trung cả đời này đã sử dụng hai lần thuật này trên người Đinh Tiểu Ninh, thế nên cô ta cũng không sợ hãi cho lắm. Mở miệng mà không nói được, vậy thì còn ý kiến ý cò gì nữa?
Không bao lâu sau thì mọi người đều đã cơm no rượu say. Lữ Cường liền sắp xếp cho họ ở trong phòng trực ban. Đừng nói là phòng trực ban mới lắp đặt nhé, trông khá tinh tươm, trên sàn nhà còn có cả thảm phòng tĩnh điện. Sàn nhà sạch sẽ, ngoại trừ không có nhiều đồ đạc ra thì chẳng có gì đáng nói.
Sau khi uống xong vài chén trà nóng, Trần Thái Trung lôi Lữ Cường đi dạo lòng vòng, để Lưu Vọng Nam ở lại trông chừng Đinh Tiểu Ninh. Cô đã từng qua quân đôi, luyện ít võ thuật, cũng chẳng sợ Đinh Tiểu Ninh giở trò.
Nhìn trời chiều ở xã Bạch Phượng, Trần Thái Trung có rất nhiều cảm xúc.
- Lão Lữ à, nhìn lại nơi mình đã từng phấn đấu, cảm giác quả thực là không lẫn vào đâu được nhỉ....
- Tôi nói này, cậu trước kia đâu có thế này hả.
Lữ Cường nghe vậy cảm thấy bất đắc dĩ tới nổi da gà.
- Có chuyện gì thì cậu cứ nói thẳng ra đi... đúng rồi, cậu không phải là đi theo Ngô Ngôn sao? Thế nào lại còn mang theo hai cô bé này?
- Chuyện này ông không cần quan tâm làm gì.
Nhớ tới Ngô Ngôn, Trần Thái Trung lại gật gật đầu.
- Tôi lần này tới Thôn Đông Lâm Thủy là có hai chuyện. Đúng rồi, chuyện cái đập ông làm tới đâu rồi?
- À, cũng không có gì, hai ngày nữa là khởi công rồi.
Lữ Cường hời hợt trả lời.
- Về phần cái tên thì tôi hiện giờ chưa nói cho bọn họ. Đợi tới khi xây xong rồi mới nói, cậu thấy thế nào?
Nghĩ chu đáo lắm. Trần Thái Trung gật đầu. Nhưng hắn cũng hơi tò mò về việc Lữ Cường làm sao mà thuyết phục được đám cán bộ xã.
- Người trong xã không phải là cũng muốn dây vào sao? Ông nói thế nào vậy?
- Hừ, cũng chỉ là hô hào vậy thôi.
Lữ Cường khinh miệt hừ một tiếng, trong giọng nói có sự khinh thường vô cùng.
- Vốn sẽ không có chuyện gì. Tôi chỉ cần tỏ thái độ, nếu các ông làm thì tôi sẽ không quản nữa. Vậy thì mấy người đó chẳng biết điều ngay sao?
Nói tới đây y khẽ cười.
- Ha ha, may mắn là sau khi Thư Thành đi rồi, tôi lại nhờ Vương Tiểu Hổ vào nói chuyện với cán bộ xã. Trường Hành lại giúp thêm vào. Chuyện này cứ thế mà được định như vậy. Dù sao thì Diêm Vương dễ thấy, tiểu quỷ khó chiều mà.
Có kẻ liều mạng phấn đấu, muốn lên chức, dù chỉ là bí thư tạm thời cũng được.
Tiếc rằng gã là người của Tần hệ, bị Đoàn Vệ Hoa nhìn không sao vừa mắt nổi. Thế là phó bí thư khu ủy kiêm đại chủ nhiệm Vương Tiểu Hổ được Chương Nghiêu Đông coi trọng được đưa lên.
Lữ Cường là một thương nhân, một kẻ mới vào nghề làm phó thôn trưởng như Trần Thái Trung ngày trước mà cũng có thể có tiền của y. Cho nên Vương Tiểu Hổ này dù chưa nắm được quyền thế thì quan hệ của hai người đã tốt lắm rồi. Đợi tới khi bí thư Vương lên chức thì tất nhiên là có ân báo ân, nói cho đám cán bộ xã Bạch Phượng một vài câu thì có đáng gì chứ?