Quan Tiên

Chương 17: Chương 17: Lão Sư? Lão Thấp?(*)






(*): thấp: ẩm ướt, lão thấp tạm dịch là nhiều nước.
- Đang nghĩ gì thế, Trần Thái Trung?
Nhâm Kiều vươn bàn tay ra khỏi mớ chăn bông, uể oải xoa xoa khuôn mặt của Trần Thái Trung, dùng một giọng nói giống như nỉ non hỏi hắn.
- Ừ, tôi đang nghĩ gì đây nhỉ?
Trần Thái Trung ngẩn ngơ nhìn cánh tay trắng nõn đang thò ra khỏi chăn bông. Hắn vô thức sờ sờ vào trong đó, bàn tay truyền lên một cảm giác lành lạnh mà lại mềm mại đầy xúc cảm... Đẹp quá.
- Tôi đang suy nghĩ nên gọi cô là cô giáo hay gọi là lão thấp. Cô thực sự là quá ướt.
Hắn lại tiếp tục ăn nói lộn xộn.
- Ừm, sướng quá, chẳng trách có nhiều người thích làm cái chuyện này.
Sự sung sướng thấm sâu vào tận trong xương tủy khiến cho hắn như quên hết tất cả. Trước kia chuyện này hắn chưa từng biết đến, không ngờ trai gái làm chuyện này với nhau, lại mê người như vậy.
- Ẩm ướt ư? Không tốt sao?
Đôi mắt của Nhâm Kiều tràn đầy đam mê, tựa hồ như đang ở trong làn sương mù nhìn hắn vậy. Từ trong mũi uể oải phát ra một câu nghi vấn:
- Hả?
- Không biết có tốt không, tuy nhiên có vẻ khi ẩm ướt, hệ số ma sát có hơi giảm.
Trần Thái Trung học vật lý cũng không tệ lắm.
- Nếu hệ số ma sát lớn, liệu có phải sẽ thoải mái hơn không?
- Cậu muốn chết.
Nhâm Kiều khẽ đánh vào người hắn bằng nắm tay mềm mại yếu ớt.
- Đây là lần đầu tiên của người ta, cậu đã không nhẹ nhàng một chút mà còn nói là chưa đủ nặng hay sao?
- Trừ lúc cô cởi quần áo ra, còn những thứ khác... Thật không giống như là lần đầu tiên.

EQ của Trần Thái Trung cũng không phải là quá thấp. Trong trường hợp này, xơi thì đã xơi rồi, nói vài câu dễ nghe cũng chả chết ai.
- Cô quá thuần thục.
Kỳ thực trong lòng Trần Thái Trung vẫn còn đang ghen, ai nói là thần tiên thì không ăn giấm chua chứ?
- Tôi hơi nghi ngờ.
- Cậu không tin tôi?
Đôi mắt của Nhâm Kiều trợn to lên. Có thể nhận ra là nàng hơi mất hứng. Dùng lẽ thường mà nói, một nữ nhân bị mất cái thứ quý giá lần đầu tiên mà không được công nhận, thì ai mà chẳng buồn bực chứ.
- Vậy thì sao?
EQ của Trần Thái Trung dù là có thấp thì cũng biết là lúc này không thể tranh cãi quá lên, làm người không thể hơi tí là lầm ầm, cho nên hắn nở ra một nụ cười:
- Ha ha, đây không phải là do tôi ghen hay sao? Đúng rồi, cô nói thử xem, tại sao cô lại thuần thục đối với chuyện này như vậy.
- Cậu không cần biết chuyện này.
Nhâm Kiều khẽ xoa xoa khuôn mặt của hắn, trên mặt nở ra một nụ cười:
- Cậu thật sự ghen ư?
- Thật.
Trần Thái Trung vô cùng thành thực gật đầu.
- Được rồi, để tôi bồi tội được không?
Đùi phải của Nhâm Kiều áp xuống chân trái của hắn, bắp đùi mềm mại của nàng không ngừng rung rung. Đôi mắt quyến rũ:
- Cậu muốn tôi đền như thế nào?
- Thật là ẩm ướt! Cô đặt toàn bộ lên đùi của tôi rồi!
Trần Thái Trung có cảm giác chân của mình trở nên trắng trẻo khác thường.

- Được rồi, chúng ta tiếp tục một lần nữa.
Vào lúc hắn khó khăn tiến vào, chợt hắn nhớ ra một vấn đề quan trọng:
- Đúng rồi, cô có khả năng khiến nó không ẩm ướt không vậy?
- Cái của tôi quá chật.
Nhâm Kiều nhắm mắt lại, bắt đầu sự hưởng thụ.
- Không ẩm ướt vẫn không làm khó cậu chứ?
- Làm khó tôi sao?
Trần Thái Trung mặc kệ, dùng sức đẩy một cái.
- Muốn làm khó tôi ấy à, hừ, trên thế giới này... không người nào có khả năng.
- A!
Nhâm Kiều rên lên một tràng thanh âm, hai bàn tay ghì chặt lấy đôi vai vạm vỡ của Trần Thái Trung. Cô hít một hơi dài:
- Được rồi, cậu nhẹ nhàng một chút, tôi đã làm cho nó rộng ra rồi, mà vẫn không được sao?
- Của tôi rất lớn phải không?
Trần Thái Trung hơi đắc ý.
- Rất là lớn, đó là thứ sắt thép gì vậy?
Nhâm Kiều không muốn mở mắt, cô dùng gót chân đá vào bắp đùi của hắn
- Nhanh nữa đi...
Sau nửa giờ
- Có muốn đổi tư thế hay không?

Mồ hôi của Nhâm Kiều đã ướt đẫm trán, nhưng vẫn miệt mài không biết mệt.
Trần Thái Trung cũng không muốn rời khỏi người của cô, hàm hồ trả lời:
- Ừm, để lần sau đi, lần này cứ như vậy đi, cứ như vậy rất tốt.
Lại nửa giờ sau, trong phòng cuối cùng cũng đã yên tĩnh trở lại. Trần Thái Trung nhìn Nhâm Kiều đã co mình lại một khối, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
- Cậu muốn nói gì thì cứ nói đi.
Đôi mắt của Nhâm Kiều không mở ra nhưng cô vẫn cảm nhận được tâm tư trong đầu hắn.
- Tôi muốn biết tại sao cô lại có thể thành thục như vậy, làm sao lại biết mình hẹp như vậy chứ?
Trần Thái Trung hơi suy nghĩ một chút.
Nhâm Kiều không trả lời hắn.
- Được rồi, cho cô, đây là nhẫn Tu Di.
Trần Thái Trung bỗng nhiên có một suy nghĩ ác độc. Cô không nói thì người khác cũng không biết ư? Cùng lắm thì tôi đi thử với người khác, cô nói hẹp là hẹp sao? Lừa gạt ai đó?
- Chỉ là, không cần cô trả, cho cô luôn đó!
Hắn đã lớn như thế này rồi, đã sống hơn bảy trăm năm nhưng đây là lần đầu tiên nếm trải cái tư vị này. Cảm thấy đáng giá cho nên hắn nhất thời nảy sinh lòng tham, muốn thay đổi nội dung trao đổi.
- Nhưng vật này quá quý báu!
Nhâm Kiều không tin được vào lỗ tai của mình. Dĩ nhiên cô sẽ không cự tuyệt, ai gặp tình cảnh này cũng sẽ không từ chối.
- Không sao, cùng lắm thì tôi lại làm cái nữa là được.
Nhìn người ngọc ở dưới thân mình đang vui mừng, Trần Thái Trung cảm thấy hơi đắc ý. Trong lòng hắn đang thầm cân nhắc một vấn đề khác : “Liệu có nên nói cho nàng ta biết, có được tiên linh khí của mình, dung nhan của nàng sẽ ngày càng kiều diễm hơn không?”
Nhìn người phụ nữ đã từng có quan hệ xác thịt với mình vui mừng quả là một chuyện rất vui vẻ. Trong khoảnh khắc hắn nhận thức được điều này.
Đột nhiên, Nhâm Kiều nghe được những lời này, hai mắt cô trợn tròn lên:
- Cậu nói cái gì? Cậu nói... cái nhẫn Tu Di này là do cậu làm ra sao?
Thứ này chẳng lẽ không phải là bảo vật di truyền của nhà hắn ư?
- Đúng thế, là do tôi tự làm.

Trần Thái Trung tiếp tục đắc ý:
- Đây là đồ thứ phẩm, sau này có nguyên liệu tốt hơn, tôi sẽ...
- Đồ thứ phẩm ư? Cậu nên đi chết đi!
Nhâm Kiều kêu to lên một tiếng, nhấc chân đá mạnh một cước vào hắn. Cặp đùi đang khép mở ra, thật là giống như sương lạnh trên đóa hoa cúc mùa thu, rất mê người.
Trần Thái Trung dĩ nhiên là không chịu được một cước này. Hắn đang suy nghĩ việc có nên tiết lộ chuyện tiên linh khí cho cô biết hay không, chưa kịp phòng bị đã bị Nhâm Kiều đá mạnh ngã ngửa xuống giường.
Kỳ quái, Trần Thái Trung nổi giận đùng đùng ngồi dậy:
- Tôi tặng nhẫn Tu Di cho cô, vậy mà cô lại trả cho tôi một cước này sao? Sớm biết như vậy thì tôi chỉ cho cô mượn, làm người tốt quả thật là không hay!
- Cậu chính là một tên lừa gạt!
Nhâm Kiều đã không còn kích động như trước nữa, tuy nhiên cô vẫn không thể tha thứ cho sự lỗ mãng của mình.
- Tại sao cậu không sớm nói cho tôi biết cái này là do cậu làm.
- Chuyện này dĩ nhiên không thể nói.
Trần Thái Trung lạnh lùng nhìn cô một cái, bắt đầu lấy quần áo mặc vào.
- Nếu như cô không muốn gặp phiền toái gì thì tốt nhất đừng nói cho người khác biết sự kỳ diệu của đồ vật trên tay cô.
Chỉ số EQ của Nhâm Kiều không biết là cao hơn hắn bao nhiêu, vừa nghe được những lời này cô lập tức hiểu ra, mình đã trách nhầm hắn. Nếu đặt mình vào hoàn cảnh của hắn, sợ rằng đến bây giờ cô vẫn không nói ra cho ai biết cả đâu.
- Thái Trung...
Nhìn hắn quay đi, Nhâm Kiều run rẩy kêu lên một tiếng. Đáng tiếc hắn đã đi thẳng không quay đầu lại.
- Mình đã làm anh ấy tổn thương rồi.
Nhâm Kiều bắt đầu hối hận, sự hối hận này nhanh chóng tràn ngập nội tâm cô.
- Anh ấy thích mình như vậy, chuyện bí mật gì cũng nói ình biết...
Nàng không biết là, khi vừa ra khỏi phòng, Trần Thái Trung lại đang thầm nghĩ: “Xem ra nên làm thêm vài cái nhẫn Tu Di nữa , không chừng lại tìm được người phù hợp để song tu với mình. Như vậy chẳng phải sẽ tiến triển nhanh hơn hay sao?
Trong lòng Trần Thái Trung đã bị thứ cảm giác sung sướng đó làm ê muội. Thật giống như câu châm ngôn: “Nhà cũ mà đã cháy thì sẽ cháy nhanh hơn nữa”.