Quan Tiên

Chương 163: Chương 163: Càng Lúc Càng Muộn






- Tôi không uống nhiều.
Trương Linh Linh không chút yếu thế nhìn chằm chằm vào mắt Trần Thái Trung, không để ý là lời nói của mình trước sau mâu thuẫn.
- Cậu nghe chị đi, đưa chị về nhà!
Đi con mẹ nhà cô. Trần Thái Trung nâng tay phong bế lục thức của Trương Linh Linh. Tôi nói cô uống nhiều là cô uống nhiều, không nhiều cũng là nhiều. Cứ sờ mó trên người tôi là có ý gì đây?
Nửa giờ sau hắn dìu Trương Linh Linh như bị mộng du tiến vào trong Ảo Mộng Thành, đi về hướng quầy bar gọi Lý Karen.
- Ê... Lưu Vọng Nam đâu rồi? Tôi có việc tìm cô ta.
- Chị Vọng Nam...chị ấy đi thử xe rồi, còn chưa trở về.
Lý Karen vội vàng trả lời, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn về phía Trương Linh Linh đang được hắn dìu. Hiện giờ nhãn lực của cô đã tiến nhanh, thậm chí có thể nhìn ra người phụ nữ này là người tương đối có tiền, hơn nữa có khả năng là người có chức có quyền.
- Hả, cô ấy mua xe thật à?
Trần Thái Trung có hơi bất ngờ. Trong tay Lưu Vọng Nam vừa có chút tiền, vẫn nói là muốn mua một chiếc xe, còn nói là cô ấy có bằng lái rồi. Hắn lại còn tưởng là cô ta nói đùa chứ.
- Đúng vậy, là một chiếc xe nhập ngoại, nghe nói là trông rất đẹp nhé.
Đôi mắt Lý Karen lộ vẻ hâm mộ.
- Chị Vọng Nam còn nói là hôm nào sẽ cho em đi hóng gió nữa.
- Như vậy đi, tiểu Lý em có thời gian không? Giúp anh một chút...
Trần Thái Trung đã lên tiếng, Lý Karen đương nhiên là có thời gian. Cô cúi đầu chui ra khỏi quầy bar, tiến tới đỡ Trương Linh Linh:
- Anh Thái Trung, muốn đưa cô ấy tới chỗ nào?
Trần Thái Trung còn chưa kịp nói, phía sau đã truyền tới giọng nói của Lưu Vọng Nam:

- Karen, em đang làm gì thế? Đừng có phá rối khách hàng ....ơ, là Thái Trung à....
Bởi vì vừa mới mua được xe nên khuôn mặt Lưu Vọng Nam tươi cười như hoa nở, mơ hồ còn toát ra vài phần anh khí. Cô mặc một bộ quần áo thể thao màu xanh lam, đi một đôi giày thể thao, cả người trong trắng trẻo hoạt bát, khiến cho người ngoài nhìn vào không thể đoán ra nổi là người phụ nữ này lại là "tú bà" trên ba mươi.
- A, cô về rồi à?
Trần Thái Trung khẽ cười nói:
- Vừa hay. Tôi đang buồn phiền đây. Tới đây, giúp tôi đưa người phụ nữ này tới một khách sạn đi, nơi nào cũng được.
Nhãn lực của Lưu Vọng Nam so với Lý Karen không biết mạnh hơn bao nhiêu lần. Cô nhìn lướt từ trên xuống Trương Linh Linh, sau đó lại hít một hơi:
- Rượu tây sao? Cô ta uống nhiều quá à?
- Hừ, chẳng những uống nhiều mà còn muốn quấy rối tình dục tôi đó.
Trần Thái Trung chớp mắt.
- Mẹ kiếp, sớm biết thế này thì không mời cô ta uống lúa mạch đen làm gì, trực tiếp đưa cho cô ta cồn công nghiệp thì có phải là thiên hạ thái bình rồi không....
- Cô ... Cô tay quấy rối anh?
Lưu Vọng Nam mở to đối mắt. Nhưng sau một khắc cô liền cười tới mức không gượng người thẳng lên được.
- Ha ha, Thái Trung, sự quyến rũ của anh cũng thật....quá lớn rồi đó!
- Này này, cô nghiêm túc một tí đi. Nói chuyện nghiêm túc đứng đắn cho tôi.
Trần Thái Trung đanh mặt lại. Nhưng khi cẩn thận nghĩ lại hắn cũng tự cảm thấy chuyện này hơi buồn cười. Hơn nữa khi thấy Lưu Vọng Nam cười vui vẻ như vậy, không biết tại sao trong lòng hắn lại dâng lên một cảm giác ấm áp, cũng cười theo.
- Người đàn bà này ... Thật ra cũng không tệ.
Lưu Vọng Nam nhìn thấy hắn cười, lại cẩn thận quan sát đánh giá Trương Linh Linh một chút, lại ngẩng đầu lên nói:
- Nếu không thì như vậy đi, Thái Trung... Anh còn lo lắng gì nữa?

- Không kém hả, vẫn còn muốn đùa cợt tôi.
Sắc mặt Trần Thái Trung đanh lại. Phụ nữ đúng là không thể không quản. Nhưng mà thấy vẻ mặt Lưu Vọng Nam đầy ngạc nhiên, trong lòng hắn liền nhũn ra:
- Cô ta so với cô còn kém xa. Đây chính là ... cô coi thường ánh mắt của tôi phải không?
- Tôi làm gì có cái gan ấy chứ? Phải không Trần đại quan của tôi?
Lưu Vọng Nam cười khẽ. Nói thật là những lời này khi nghe thấy Trần Thái Trung nói cô cũng rất vui vẻ. Bởi vì cô biết Trần Thái Trung vẫn là một người rất khó tính, có thể khích lệ như vậy thì tám chín phần mười là xuất phát từ nội tâm.
- Được rồi, chúng ta trước tiên đưa cô ấy đi, sau đó nói chuyện tiếp.
Cái xe Lưu Vọng Nam mới mua Trần Thái Trung không nhận ra. Trên mũi xe còn có một cái đầu sư tử:
- Đây là xe gì?
- geot 505 ...
Loại xe cấp này Trần Thái Trung không nhận ra cũng là chuyện bình thường.
- Ha ha, hàng second-hand, có 50 ngàn thôi.
- 50 ngàn sao?
Trần Thái Trung cảm thấy hơi kỳ quái. Nghe xong giá tiền này thì đã hiểu tại sao Lưu Vọng Nam lại dứt khoát mua chiếc xe này như vậy. Quá lời rồi.
- Chiếc xe này có gì đặc biệt không?
- Tình trạng xe rất tốt.
Lưu Vọng Nam giúp hắn dìu Trương Linh Linh vào, lại cười cười với hắn:
- Ha ha, giá mới là 100 ngàn đó. Chiếc xe này còn mới tới 80%. Là Mã Phong Tử thiếu tiền, lại nghe nói tôi muốn mua xe nên anh ta bán cho tôi đấy.

- Thiếu tiền sao?
Trần Thái Trung vừa nghe đã hiểu.
- Người này đúng là quá phận rồi. Cho dù anh ta thiếu tiền thì anh ta cũng không nên buôn bán chứ, tặng cho cô không được à?
Tặng tôi? Người ta làm sao phải tặng? Tôi với anh còn chưa có danh phận gì mà. Lưu Vọng Nam cười khổ một tiếng:
- Đúng rồi, nghe nói anh ta còn có một mỏ quặng, nhưng mà hiện giờ chưa có tiền để khai thác.
Năm 97 này ngành khai thác khoáng sản không phải đang ở thời kỳ cực thịnh, giá cả còn lâu mới so được với những năm trước. Hơn nữa do thị trường nên hàng hóa căn bản là không thể tiêu thụ, có nhiều ông chủ những mỏ than nhỏ còn bị nợ nần khiến cho phá sản.
Cho nên giấy tờ một mỏ than ở sòng bạc cũng chỉ có giá tầm năm trăm ngàn. Một ông chủ bị thua thì cũng chẳng có tâm tư mà chuộc về, lúc này mới rơi vào tay Mã Phong Tử.
Mỏ than... Không thể bố trí nữ nhân công! Trần Thái Trung hơi suy nghĩ một chút liền thay đổi đề tài.
- Ừ, cô đã có xe rồi, sau này tôi có chuyện gì cần làm thì cô đưa xe tới nhứ...nếu nghe lời sau này tôi sẽ đổi cho cô một cái xịn hơn.
Hắn nói đầy vẻ không thể thương lượng. Lưu Vọng Nam sớm đã quen với giọng điệu này, nghe hắn nói như vậy ngược lại lại thấy hắn không coi mình là người ngoài, liền lập tức gật đầu cười cười:
- Ha ha, không thành vấn đề....
Hai người nói nói cười cười một chút, không bao lâu đã đưa xe tới trước cửa khách sạn phượng hoàng. Lưu Vọng Nam dùng chứng minh thư của Trương Linh Linh thuê một phòng, đem cô ném lên giường, sau đó hai người liền rời đi.
Lúc ra khỏi của , Trần Thái Trung len lén mở lục thức của Trương Linh Linh, đồng thời lại điểm vào huyệt ngủ của cô:
- Ừ, ngủ cho ngon giấc đi. Sáng sớm ngày mai mặt trời vẫn mọc mà....
- Đi tới khu nhà của thị ủy, đường Hoa Lan.
Hai người ngồi trên xe. Trần Thái Trung nhẹ nhàng nói. Từ tin tức Trương Linh Linh cho biết khiến hắn thoáng có chút bất an. Một khi nhà đầu tư kia quyết định đầu tư ở thành phố Phượng Hoàng thì liệu có thể rơi vào kết cục giống như Mạnh Khánh Đông hay không?
Lúc này đương nhiên không có việc gì, nhưng mà đợi khi lãnh đạo đổi người rồi thì lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì cũng rất khó nói!
Loại băn khoăn này đương nhiên không thích hợp nói với người khác. Trong lúc đang lúc đang muốn thu hút đầu tư mà lại phá hoại một vụ đầu tư lớn thế này, tội danh lớn như vậy thì cho dù hắn có không muốn lăn lộn trong quan trường nữa thì một khi truyền ra cũng khiến cho cuộc sống của hắn sau này chẳng thể yên ổn nổi.
Chẳng qua Đường Diệc Huyên là một ngoại lệ. Hắn đối với người phụ nữ này có một sự tin tưởng kỳ diệu. Hơn nữa cô ta còn có việc cần nhớ tới mình. Khi hắn cảm thấy quan trường có chuyện cần người cố vấn thì hắn liền luôn luôn nghĩ tới cô.
Về phần Bí thư Trương Tân Hoa thì mặc dù là người giới thiệu hắn nhưng trong lòng Trần Thái Trung cũng hiểu rõ, muốn nói những chuyện này đối với lão Bí thư thì có lẽ sẽ có thêm không ít phiền toái.

Khu nhà của thị ủy sao? Lưu Vọng Nam nghiêng mắt nhìn hắn, không nói gì mà khởi động xe. Nhưng trong lòng cô vẫn nhịn không được mà nổi lên một chút đắc ý. Tôi đã biết người này không phải là người đơn giản rồi mà!
Nhìn Trần Thái Trung ngay cả bắt chuyện cũng không cần mà ngang nhiên đi qua người cảnh vệ, mà tay cảnh vệ kia thì lại còn gật đầu chào hắn, Lưu Vọng Nam nhịn không được thò đầu ra khỏi cửa xe:
- Xin hỏi đồng chí thượng úy, người này có phải là ở đây không?
Cảnh vệ này nhìn cô một cái, trong lòng hơi kỳ quái. Người có thể nhận ra hàm thượng úy không nhiều, mà phụ nữ nhận ra thì càng ít hơn.
Đương nhiên vấn đề này anh ta không thể trả lời. Chỉ có điều nể đối phương có thể nhận ra quân hàm của anh ta, nên anh ta không quát lớn mà chỉ phất phất tay, ý bảo cô rời đi.
Nhà số ba chín, chuông cửa vang lên không quá một phút đồng hồ. Đường Diệc Huyên xuất hiện ở trước cửa. Trên người cô mặc một cái áo ngủ, nhìn thấy Trần Thái Trung, cô xoay người quay lại.
- Lúc này gõ cửa tôi biết ngoài anh ra thì không còn ai nữa. Được rồi, đóng cửa lại đi.
Trần Thái Trung gãi gãi đầu, tiện tay đóng cửa lại. Những lời này của Đường Diệc Huyên khiến hắn có hơi xấu hổ. Hiện giờ cũng đã gần tới chín giờ tối rồi, đối phương dù sao cũng là một người quả phụ trẻ tuổi. Hắn thầm muốn giải tỏa thắc mắc của mình nhưng lại không nghĩ tới mình tới muộn như thế này quả thật là có sơ xuất.
Đợi tới khi hắn tiến vào phòng khách thì câu nói của Đường Diệc Huyên lại càng khiến hắn cảm thấy xấu hổ.
- Nói đi, tìm tôi có chuyện gì? Tôi biết là không có chuyện gì anh sẽ không nhớ tới bà già này đâu.
Cô cần phải nói trực tiếp như vậy không? Hình như đúng là tôi hơi quá đáng. Trần Thái Trung cười cười:
- Ha ha, không có chuyện gì quan trọng, chỉ là tình cờ đi ngang qua nên tùy tiện ghé vào chơi thôi.
Hắn đã biết tốt nhất là trước khi nói chuyện phải rào đón trước sau mới chuẩn xác. Nếu mở miệng cái đã vào đề ngay sẽ rất dễ khiến người ta có phản cảm. Mọi người không phải đều làm thế sao?
- Thật không?
Đường Diệc Huyên cười khẽ, ánh mắt hiện lên vẻ không cho là vậy.
- Ha ha, nghe nói gần đây biểu hiện của anh rất thu hút người khác. Nếu cứ thế này thì sợ là căn bản chẳng cần tôi hỗ trợ nữa, anh có thể lăn lộn lên tới mười vị trí đứng đầu ấy nhỉ?
- Ha ha, chỉ là mò mẫm làm việc thôi. Cô cũng không phải không biết.
Trần Thái Trung cũng không chờ cô nói xong đã tự động ngồi xuống, cười khổ một tiếng.
- Ha ha, tôi cũng không định lăn lộn trong quan trường nữa.