Quan Tiên

Chương 162: Chương 162: Bị Quấy Rối






- Vấn đề có lớn hay không, tôi cũng đâu có quyền nói chứ? Ha ha....
Trương Linh Linh cười cao thâm, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía trước, chuyên tâm lái xe.
- Cô nói cho tôi một chút đi, tôi tò mò lắm.
Trần Thái Trung nở nụ cười sáng láng. Trưởng phòng Trương liếc nhìn hắn một cái, trái tim không khỏi loạn nhịp.
Rốt cục cũng gặp một cái đèn đỏ, cô dừng xe lại, quay đầu nhìn cái gã lớn xác này, nở một nụ cười đầy quyến rũ với hắn:
- Đây đều là quyết định của tổ chức, ha ha, lòng hiếu kỳ mạnh mẽ như vậy không chắc đã là chuyện tốt đâu. Nhưng mà tôi nói cho anh biết cũng không phải là không được...
Trần Thái Trung nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, kiên nhẫn đợi cô nói tiếp
Trương Linh Linh bị hắn nhìn như vậy, theo tiềm thức liền nhắm mắt lại, sau đó quay đi nhìn về phía trước, vươn tay gạt vài sợi tóc trước trán:
- Vậy đi, buổi tối anh có rảnh không?
Khóe miệng cô hơi nhếch lên.
- Buổi tối sao?
Trần Thái Trung hơi ngạc nhiên. Hắn cản thận suy nghĩ một chút. Kỳ thực buổi tối trừ chuyện thi đấu hữu nghị với Nhâm Kiều hoặc Lưu Vọng Nam ra thì hắn cũng không có chuyện gì quan trọng. Nhưng mà....
- Chuyện này thật sự phức tạp thế sao?
Trương Linh Linh nghiêng đầu liếc hắn một cái, không nói gì nhưng ý tứ rất rõ ràng: Anh không cần hỏi là phức tạp hay hỗn tạp. Dù sao thì hiện giờ tôi cũng không nói cho anh!

- Được rồi, vậy để buổi tối đi.
Trần Thái Trung cũng nghĩ là không sao cả. Hắn gật đầu:
- Ừ, vào quán bar nói chuyện thì sao, có được không? Tôi mời cô uống lúa mạch đen, được chứ?
Lúa mạch đen chính là Whiskey lúa mạch đen. Hắn cũng không thích uống mấy thứ này nhưng ở mấy ngày trong sở đầu tư, hắn đã biết đồng nghiệp nơi này rất sùng bái hàng ngoại, nhất là những nữ đồng nghiệp, có thể dùng từ điên cuồng để hình dung.
Có đôi khi hắn còn hoài nghi những nữ đồng sự này cũng có thể là bị xuyên việt. Hắn tới từ tiên giới còn khả năng mấy người này đến từ Fontainebleau hay là Manhattan cũng nên.
Vì thế mời Trưởng phòng Trương uống lúa mạch đen hẳn là chủ ý không sai. Nói thế nào thì nói, lúa mạch đen của Huyễn Mộng Thành bán cũng ba mươi đồng một ounce. Một chai là hơn bốn trăm đồng đó, Remy Martin ....thì hình như hơi đắt quá?
- Lúa mạch đen sao?
Ý cười nơi khóe miệng của Trương Linh Linh càng hiện lên rõ ràng.
- Rượu đó uống cũng hay đấy....
Sự thật chứng mình là Trần Thái Trung gần đây càng ngày càng hiểu cách nắm tâm tư của người khác. Trưởng phòng Trương rất thoải mái tiếp nhận lời đề nghị của hắn. Hơn nữa cô ta còn lái xe đưa hắn tới quán bar Tâm Tình.
Một một căn phòng yên tĩnh trang nhã, chọn một chút hoa quả, sau vài chén rượu, ánh mắt Trương Linh Linh bắt trở nên mê mang:
- Ôi, từ sau khi ly hôn tới giờ, rất hiếm khi có cảm giác vui vẻ và thoải mái...
Hả, cô ly hôn rồi sao? Trần Thái Trung gật đầu, giơ chén rượu trong tay lên, nhẹ nhàng chạm chén với đối phương, mỉm cười nhấp một cái:
- Ha ha, vui vẻ là tốt rồi...
Cô ly hôn, cảm thấy không vui, đối với tôi có quan hệ gì hả? Thế giới này người không vui có rất nhiều người, tôi nắm hết được sao? Cô còn chưa nói tin tức cho tôi đó!

Đương nhiên là sự kiên nhẫn của Trần Thái Trung gần đây tiến bộ rất nhiều, chẳng thể nói ra những câu ngu ngốc như vậy. Dù sao thì người trong quan trường đều thích nói kiểu rào đón, hắn cũng chẳng lo lắng gì.
Thời gian trôi qua, Trương Linh Linh lẩm bẩm thì thào. Nửa giờ sau, dường như cô đã hơi say, giương mắt nhìn người đàn ông đối diện với mình, không biết nghĩ tới điều gì, cô lại cười lên ha hả, cười tới gập người lại.
- Hôm nay anh nói tốt lắm, nói đã giận lắm.
Trong tiếng cười, cô chậm rãi giải thích:
- Mẹ kiếp, lão tưởng lão là ai? Lại dám chửi bà đây? Nếu không vì sợ lớn chuyện thì tôi đã xử lão rồi!
Ôi, áp lực công việc khiến cô hơi thất thường hả. Trần Thái Trung thầm than nhẹ, nhưng ngoài miệng lại vội nói:
- Đúng rồi, trưởng phòng Trương. Cô còn chưa nói cho tôi biết, chuyện này rốt cục là vì sao đó.
- Gọi là chị Trương!
Trương Linh Linh nhìn chằm chằm vào hắn, dường như đã khôi phục một chút tỉnh táo. Nhưng ánh mắt cô vẫn không tập trung như trước.
- Sau này cậu chính là tiểu đệ của tôi. Có người dám làm phiền cậu, nhớ nói cho tôi biết!
Tôi không tìm người khác làm phiền thì họ đã phải niệm phật rồi. Trong lòng Trần Thái Trung ngạo mạn nói, nhưng trong giây lát mới hiểu được, Trương Linh Linh đồng ý như thế, đối với việc thăng tiến của hắn sẽ có trợ giúp.
Chỉ là hắn có định lăn lộn trong quan trường này nữa đâu?
Chẳng qua lúc này có chuyện cần dò xét, vì thế hắn khẽ cười nói:
- Ha ha, chị Trương, chị nói cho em nghe một chút đi.

- Em vợ của Tần Tiểu Phương muốn làm Tổng giám đốc, đơn giản như vậy thôi.
Mí mắt Trương Linh Linh cũng không nâng lên, một câu liền nói vào trọng tâm.
- Vừa lúc Đảng Hạng Vinh và Chương Nghiêu Đông đang ngứa mắt nhau, Tần Tiểu Phương nhắc tới chuyện này, Chương Nghiêu Đông liền đồng ý, chuyện này tuy không làm gì được Đảng Hạng Vinh nhưng cũng giúp ông ta hả giận phải không?
Đối với loại tin tức này, trong lòng Trần Thái Trung đã thầm chuẩn bị, nhưng khi tận tai nghe thấy ba chữ Tần Tiểu Phương thì tà hỏa trong lòng hắn đột ngột bừng lên.
Con mẹ nó chứ, hóa ra mình vừa giúp nhà họ Tần phá người khác à? Mẹ kiếp, sớm biết chuyện này không phải là chuyện của Đoàn Vệ Hoa, hôm nay phải phá đám một phen mới đúng. Giờ thì...thật đúng là điên tiết!
Trương Linh Linh không chú ý tới biến hóa trên khuôn mặt hắn. Cô là một người phụ nữ đã từng kết hôn, đúng là loại người từng trải theo lời Trần Thái Trung. Mà tính chất công việc của cô lúc này cũng khiến cô phải "giao lưu" nhiều. Nếu không muốn một mình ở phòng nghiệp vụ mà xoay sở cũng không phải là chuyện dễ.
Cô có chủ ý với Trần Thái Trung cũng không phải chỉ mới ngày một ngày hai. Thằng nhóc này thân hình cao lớn, tướng mạo ngon lành, nói chuyện cũng rất có khí khái đàn ông. Đối với phụ nữ mà nói, những điểm này rất hấp dẫn.
Hơn nữa hắn có luyện công phu. Người luyện công phu hẳn là rất mạnh phải không? Mỗi lần nghĩ tới đây là cô nóng hết của người.
Lại đúng hôm nay Trần Thái Trung giúp cô trút giận, cho nên trong lòng cô đã không còn nhịn được, khi anh chàng hỏi tin tức thì cô liền hàm hồ ám chỉ một chút.
Ai ngờ thằng nhóc này chỉ vừa nghe đã hiểu được nội dung ám chỉ, chẳng những mời cô tới quán bar lại còn mời một thứ rượu mạnh. Rượu mạnh làm người ta mất lý trí, cái này ai chả biết chứ?
Thế thì tiết mục sau khi uống rượu thật là...rất đáng để mong chờ đây.
Còn về ý nghĩ chính thức của Trần Thái Trung thì lại bị cô vô tình bỏ qua. Đúng vậy, hoàn toàn bỏ qua. Chuyện tin tức này hiện giờ cũng dường như coi là bí ẩn, nhưng theo quan trường thì chẳng có gì thực sự là bí ẩn. Chỉ cần anh muốn tìm hiểu, thế nào cũng có thể moi móc ra.
Cho dù Trần Thái Trung không hỏi thì đợi tới khi em vợ Tần Tiểu Phương trở thành tổng giám đốc của khách sạn Giả Nhật, chân tướng sự việc cũng sẽ được làm sáng tỏ. Chuyện này đơn giản chỉ là một vài ngày thôi.
Cho nên đối với điểm nhỏ nhặt này căn bản không Trương Linh Linh không hề lo lắng!
Nếu không đáng giá mà Trần Thái Trung lại mời rượu, điều này nói lên là thằng nhóc này đối với cô có ý tứ. Một chai rượu này cũng là nửa tháng tiền lương của hắn, người nào có thể thoải mái như vậy hả?
Cô tuyệt đối không ngờ được họ Trần lại là một tên chả lo gì tới tiền. Hắn làm ở sở đầu tư chẳng qua chỉ là muốn có công việc mà thôi. Trong công việc thì có ai thích để tình cảm cá nhân dính vào?
Lần chiêu đãi đó, từ đầu đến cuối cô đều rõ ràng là Trần Thái Trung chẳng cầm chút tiền nào của nhà người ta. Nếu đã không "há miệng mắc quai", cần gì phải quan tâm tới người khác?

Không thể nói là đây đúng là một sự hiểu lầm lớn, một trò đùa khôi hài. Một tên nổi tiếng vô tình, tùy tiện quan tâm tới người khác một chút liền tự dưng biến thành một cán bộ nhà nước có tình cảm. Thật sự là khiến cho người khác không biết nói gì.
Đương nhiên lúc này Trương Linh Linh đã không còn nghĩ được nhiều như thế. Những bí ẩn trong chuyện này bị hai câu nói của cô lột bỏ sạch. Bước tiếp theo mới là món chính phải không?
Cô lảo đảo đứng lên:
- Đã không còn sớm nữa rồi, tiểu Trần....
Nói chưa dứt lời thì thân thể cô đã nghiêng đi, thiếu chút nữa là ngã xuống đất. May mắn là Trần Thái Trung chân tay nhanh nhẹn, đỡ được cô.
Cùng lúc đó cô hô lên một tiếng "ai da", lập tức dựa lên đầu vai của Trần Thái Trung, dường như đang tìm lại sự thăng bằng.
Chẳng qua động tác trên tay cô không dừng lại một chút. Bàn tay cô rất nhẹ nhàng xoa bóp bả vai của Trần Thái Trung, miệng thầm thì:
- Thái Trung, chị hơi say rồi. Em đưa chị về nhà nhé?
Chuyện đã phát triển tới mức này, Trần Thái Trung có dù là có ngớ ngẩn cũng hiểu ra dụng ý của cô, trong lòng không nhịn được mà sửng sốt: Mẹ kiếp, quấy rối tình dục nhân viên à? Loại chuyện này sao lại xảy ra với mình chứ?
Loại chuyện này nếu đổi lại là người khác thì sẽ thuận nước đẩy thuyền. Dù sao thì Trương Linh Linh cũng có thân phận khá cao, lại có nhan sắc. Nhưng mà Trần Thái Trung đối với chủ nghĩa đại nam tử rất coi trọng. Đàn ông cua đàn bà là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Nhưng đàn bà mà cua đàn ông...mẹ, đó là tổn thương tới lòng tự trọng của đàn ông.
Nhất là chuyện phụ nữ ở chức vị cao hơn thế này, lòng tự tôn của hắn không cho phép chuyện này xảy ra.
Ừ, được rồi...chuyện này chỉ là cái cớ mà thôi. Tác phong phóng khoáng của Trương Linh Linh thì Trần Thái Trung mấy ngày nay đã nghe rất nhiều. Vừa mới nghĩ tới chuyện cắm chung một lỗ với người khác, trong lòng hắn liền cảm thấy không được tự nhiên.
- Trưởng phòng Trương, cô uống hơi nhiều rồi.
Hắn làm như không cảm thấy được bàn tay ma quái kia, dùng một ánh mắt trong sáng nhìn Trương Linh Linh:
- Như vậy đi, bạn tôi mở Ảo Mộng Thành, chúng ta tới đó hát, chờ tỉnh rượu thì về, cô đồng ý không?