Thật ra Trần Thái Trung vốn là có tâm tư muốn giao hảo với Diêm Khiêm, tại sao? Bởi vì ông ta là giáo sư. Đã là giáo sư thì quan hệ với học sinh trong lớp Đảng khẳng định không ít. Hơn nữa những học trò đó đều là người trong quan trường. Đây là một chuỗi quan hệ vô cùng kinh người.
Cho nên ngay từ đầu hắn đã không muốn làm khó Diêm Khiêm. Cho dù vì chuyện của phòng địa chính hắn đã có hơi mất hứng, nhưng lăn lộn trong quan trường cần phải chú trọng đại cục. Hơn nữa hắn lại còn vừa bắt quả tang người ta còn gì.
- Đúng rồi, giáo sư Diêm, những học sinh mà ông dậy có hay tới thăm ông không?
Sau khi uống hai chai bia, Trần Thái Trung rốt cục thử thăm dò một chút.
Diêm Khiêm cũng uống hai chai rồi. Ông ta uống một nửa còn Thường Quế Phân uống giúp ông ta một nửa. Hơn nữa dường như tửu lượng của ông ta cũng không tệ lắm, ý nghĩ vẫn rõ ràng như trước. Sau khi nghe Trần Thái Trung hỏi, ông ta cười khổ lắc đầu:
- Ha ha, Thái Trung cậu là muốn tôi giới thiệu cho vài người phải không?
Trần Thái Trung đương nhiên là muốn gật đầu rồi, ồ? Làm sao ông biết?
- Có một người bạn đã từng hỏi tôi như vậy.
Trên mặt giáo sư Diêm không có cái vẻ hăng hái bình thường khi giảng bài. Thay vào đó là một vẻ mất mát:
- Ha ha, tôi cứ đi dạy thì họ biết tôi là giáo sư Diêm, lúc rời khỏi lớp cảm tình Đảng thì ai còn muốn nể mặt tôi nữa chứ?
- Chẳng qua chỉ là một hư danh mà thôi....
Ông ta lại bật nắp bia rồi cầm chai bia nốc một hơi, uống ừng ực, sau đó thở dài nói:
- Lớp cảm tình Đảng chẳng qua chỉ là một bước để họ tiến thân mà thôi, người ta cần gì phải nể mặt tôi đây?
Xem ra ngày thường ông ta đã chịu uất ức đã lâu, nên mượn cơ hội này mà trút bầu tâm sự.
Nhưng đây không phải là đáp án mà Trần Thái Trung mong muốn. Hắn mở một chai bia, liếc nhìn Diêm Khiêm nói:
- Giáo sư Diêm, tôi nghe nói là ông có quan hệ rất tốt với Tằng Hiến Hồng mà. Bọn họ chẳng lẽ lại có gan không nể mặt Bí thư Tằng chứ?
- Đều chỉ là vô nghĩa thôi, hừ!
Diêm Khiêm lạnh lùng hừ một tiếng. Vẻ mặt này thiếu chút nữa khiến Trần Thái Trung tưởng rằng ông ta cố ý ra vẻ.
- Nói vậy thôi, Thái Trung.
Diêm Khiêm vươn đầu lên nói.
- Nếu hai ta hôm nay đã có duyên ngồi cũng một nơi như thế này, chuyện khác tôi không nói nhưng tương lai nếu cậu cần tìm tới bọn họ thì tôi có thể gọi điện trước hộ cậu.
- Hơn nữa bọn họ cũng còn chưa hiểu hết được cậu.
Thật ra có chút hơi men vào, Diêm Khiêm thoạt nhìn cũng là người rất nhiệt tình. Đương nhiên Trần Thái Trung cho rằng ông ta bị nhân cách của mình làm cảm động.
Hắn nào có biết rằng, Diêm Khiêm đơn giản là bình vỡ thì nước chảy mà thôi. Ông ta đeo cái mặt nạ nghiêm chỉnh nhiều năm như vậy, một khi bị người ta đâm xuyên thì đối với danh tiếng, sĩ diện gì cũng không cần nói tới. Có thể nói là bị đả kích lớn.
- Bởi vì anh là cán bộ chính phủ, mà tôi ... Không phải! Chỉ cần có đủ lợi ích là có thể trao đổi thì có chuyện gì các anh không thể bàn bạc chứ? Anh thử nói xem, có đúng vậy không?
- Đúng thế.
Trần Thái Trung gật đầu, liếc nhìn Thường Quế Phân. Phải nói là Thường Quế Phân rất hiểu ý hắn, lại đưa một chai bia cho Diêm Khiêm.
- Ông Diêm, uống chai này rồi khi khác uống tiếp được không? Hôm nay em còn phải ... Chuyển nhà đây.
- Chuyển nhà?
Diêm Khiêm sửng sốt một chút, sau đó mới tỉnh táo lại, tươi cười mà gật đầu:
- Ha ha, đúng đúng, chuyển nhà, chính là chuyển nhà...
Hai vị này chuyển nhà đi, Lý Tiểu Quyên ...à không, Lý Karen lại không đi.
- Chị Vọng Nam, em ra ngoài bàn ngồi đây. Chị cứ nói chuyện với anh Thái Trung đi nhé.
Lưu Vọng Nam không biểu hiện gì, gật đầu. Đợi sau khi Karen rời đi, Lưu Vọng Nam mới ngồi lên đùi Trần Thái Trung:
- Ha ha, anh nhé, có phải là thích cô bé này rồi không?
- Đâu có.
Trần Thái Trung lắc đầu. Nói thật là hắn thấy cô bé này hơi quen. Đời trước trong những người phụ nữ mà hắn gặp cũng có cả một hồ tiên. Cái vòng eo của cô ta cũng giống hệt như vòng eo của Karen.
Nhưng cô bé này dường như rất tin tưởng mình. Bởi vậy hắn cũng có chút cảm giác xấu hổ, không tiện ra tay. Đương nhiên nếu là một năm trước thì hẳn là hắn đã xơi gọn rồi. Nhưng lúc này hình như tính cách hắn đã thay đổi một chút rồi thì phải?
- Đừng có mà mạnh miệng nhé.
Lưu Vọng Nam chỉ chỉ vào trán của hắn.
- Đàn ông các người không phải đều như vậy sao? Ăn trong bát, ngó trong nồi, nói thật đi, có phải anh muốn chơi 3P không?
3P? Tất nhiên là muốn rồi! Trần Thái Trung gật đầu. Màn kích thích như thế hắn còn chưa từng chơi qua, mà Nhâm Kiều lại không muốn chơi với hắn trò 3P này. Không thể nói là trong lòng hắn luôn cảm thấy có chút tiếc nuối.
- Nhưng mà....
Hắn lại hơi chần chờ.
- Nhưng mà cái gì hả. Cô bé đó cũng có ý tứ đối với anh, cái này tôi lại chả biết thừa đi ấy chứ.
Đôi mắt Lưu Vọng Nam đầy quyến rũ nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên.
- Yên tâm đi, tôi phụ trách làm bà mối cho. Đây là sở trường của tôi mà. Nhưng tôi có một điều kiện...
- Điều kiện gì?
Trần Thái Trung cũng không nói chuyện vòng vo, hỏi thẳng:
- Muốn bao nhiêu tiền thì cô cứ nói đi.
Theo hắn thấy thì nhân dân tệ có thể đối phó với hết thảy mọi người, nhất là phụ nữ.
Không phải chỉ là muốn cái thứ đó thôi sao?
- Cái gì mà phải nhắc tới tiền chứ?
Lưu Vọng Nam chu miệng, tay trái thò vào dưới hông hắn, nhẹ nhàng vuốt ve.
- Tôi chỉ muốn anh không được quên tôi thôi!
Cao thủ! Trần Thái Trung không biết đây là lời thật hay lời giả. Nhưng hắn cũng chẳng muốn tìm hiểu rõ. Không quên cô thì quá dễ rồi:
- Ha ha, chuyện này mà cô còn phải lo lắng sao? Đến lúc đó hiển nhiên là cô cũng được không ít lợi ích....
Hắn đang nghĩ là cần cho Lưu Vọng Nam thêm một ít tiên linh khí nữa, đối với thân thể của cô sẽ có lợi ích cực lớn. Nhưng mà lời này khi nói ra rồi hắn mới thấy có vẻ hơi không thích hợp: Câu này hình như...hình như là của Tây Môn Khánh nói với Vương Bà thì phải?
- Tôi muốn bây giờ...
Tay Lưu Vọng Nam đã bắt đầu phát lực, vuốt ve khiến hắn sảng khoái vô cùng.
Mặc dù lúc xế chiều mới “ hoạt động “ với Ngô Ngôn xong nhưng thân thể hắn vẫn rất tốt, chỉ vài phút sau là đã giương cung bạt kiếm rồi.
- Chờ một chút.
Nghĩ tới Ngô Ngôn, hắn nhất thời nhớ ra một thứ.
- Tôi có việc muốn hỏi cô....
- Chúng ta có thể vừa hoạt động vừa hỏi mà...
Tiếng nói của Lưu Vọng Nam trở nên trầm thấp, nhẹ nhàng thổi vào tai hắn.
- Cưng ơi, trước tiên là khóa cửa lại đi....
Trần Thái Trung đã không chịu nổi nữa, ôm Lưu Vọng Nam đứng dậy, đi tới cửa, đáp một câu:
- Vọng Nam, cô nói xem muốn một người phụ nữ mạnh mẽ phải tâm phục khẩu phục thì cần dùng biện pháp gì? Cô là phụ nữ hẳn là phải biết rõ hả?
Đợi tới khi hắn lại ngồi vào ghế sa lon một lần nữa thì thân thể Lưu Vọng Nam đã trườn tới, rời khỏi ngực hắn kéo khóa, vừa cởi chiếc váy ngắn của mình ra, vừa đặt câu hỏi:
- Là loại phụ nữ mạnh mẽ nào hả? Anh nói chi tiết một chút, nhưng mà ... Phụ nữ mạnh mẽ thì hơi khó nói đấy nhé.
Nhìn xuyên qua quần tất của cô, Trần Thái Trung có thể nhìn thấy mảnh vài tam giác màu trắng tinh. Hắn nuốt nước bọt một cái:
- À, là như thế này, tôi đã.... cưỡng gian nữ Bí thư quận ủy....
- Cưỡng gian nữ Bí thư quận ủy hả?
Hai tay Lưu Vọng Nam đang cởi quần tất, vừa mới kéo xuống được một chút, nghe tới đây động tác không khỏi chậm lại. Nhưng mà cô dường như rất tin tưởng Trần Thái Trung. Sau một phút, quần tất đã được kéo xuống dưới mắt cá chân cô, cặp đùi trắng nõn hiện ra trước mắt Trần Thái Trung.
- Đúng vậy, tôi cưỡng gian cô ta hai lần.
Bàn tay của Trần Thái Trung không tự chủ được mà lần tới đùi Lưu Vọng Nam, nhẹ nhàng vuốt vẻ, hưởng thụ cảm giác nhẵn nhụi mượt mà, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái.
- Lại còn những hai lần sao? Ha ha, bị cưỡng giãn cũng có thể nghiện sao?
Lưu Vọng Nam cười, bàn tay nhỏ bé lại kéo chiếc quần lót trắng tinh xuống dưới, lộ ra khu vực thần bí mê hồn kia.
Cô quay lưng lại phía Trần Thái Trung, tay phải luồn vào giữa hai chân hắn tìm kiếm, sau khí túm được con quái vật kia liền vuốt ve hai cái:
- Chà, hình như là lại lớn lên một chút rồi....
Sau một phút, cô liền đưa nó vào trong thân thể mình, cặp mông trắng như tuyết chậm rãi hạ xuống trên người Trần Thái Trung, nhún nhảy vài cái, hoàn toàn nuốt gọn hắn mới phát ra một tiếng rên sung sướng:
- Ư
~Đôi tay Trần Thái Trung cũng không nhàn rỗi, lần vào trong áo lót của cô, từ phía sau lưng cởi móc áo ra, sau đó duỗi tay ra phía trước, nắm lấy đôi bồng đảo đầy đặn. Kỹ thuật này hắn đã luyện tới mức thành thục rồi.
Cặp mông chắc mẩy của Lưu Vọng Nam nhún nhảy vài lần mới lại thở dài một hơi:
- Nào, anh nói chi tiết một chút, tôi sẽ phân tích giúp anh.
Trần Thái Trung cảm thấy bên trong cô không ngừng nén ép mình, cảm thấy đúng là công phu Cá chép hút nước, liền cười khổ một tiếng nói:
- Cô cứ thế này thì tôi nói thế nào hả?
- Vậy thì đợi tý nữa nói đi....
Lưu Vọng Nam quay đầu lại, chủ động hướng đôi môi về phía hắn. Lập tức đầu lưỡi hai người liền quấn lấy nhau....
Sau nửa giờ, trong phòng lại vang lên một giọng nói nhu mỳ của phụ nữ.
- A, không được ra.
- Mềm rồi...
Tiếng đàn ông vang lên khổ não.
- Không sao hết, tôi biết rồi, anh cứ để yên đấy là được.
Giọng phụ nữ tiếp lời.
- Ừ, nói một chút xem anh làm thế nào mà cưỡng gian được nữ Bí thư khu ủy hả?
Tất nhiên là Trần Thái Trung lại nói lại chuyện cũ một lần nữa. Đương nhiên là hắn chỉ nói là do mình không để ý, chứ không thể nói rõ ràng mọi chuyện được.
- Người phụ nữ này có ý tứ với anh. Chuyện này tôi dám khẳng định.
Một bộ phận của Trần Thái Trung vẫn nằm trong cơ thể Lưu Vọng Nam, thế nhưng cô lại đang giúp hắn tính kế cưa một người phụ nữ khác. Không thể không nói, phụ nữ là một sinh vật vô cùng kỳ quái.
- Ừ, để tôi ngẫm lại xem...