Quan Tiên

Chương 15: Chương 15: Bảo Vật Vô Giá






- Không thể học không được, tôi cũng không học không thế đâu.
Nhâm Kiều liên tục gật đầu, một khi đề tài lão sắc quỷ kia bỏ qua một bên, tâm tình cô lập tức tốt hơn, trên mặt thậm chí lộ ra nụ cười.
- Chỉ có điều tôi là cô giáo, không có bao nhiêu tiền.
Nụ cười tươi của cô phối hợp với đôi mắt to một mí rộ lên giống như là một tiểu hồ ly, có vẻ hơi giảo hoạt:
- Ha ha, như vậy đi, tìm một quán rượu nào đó, tôi mời anh uống cà phê được không?
Chuyện này không thể được. Trần Thái Trung lắc lắc đầu, định đùa giỡn dối trá, dùng mấy ly cà phê lừa gạt tôi sao? Rõ ràng thật không phù hợp với quy luật mà, tôi đang giúp cô bảo vệ bát cơm của mình cơ mà.
Dĩ nhiên, những lời này hắn vẫn có thể nói ra chỉ là hắn nói dịu dàng, ít nhất là hắn cho rằng đó là dịu dàng hơn với cô:
- Aizzz, tôi không thích uống cà phê, về phần các thú vui khác cũng vậy.
Nhâm Kiều hơi sửng sốt, trên thực tế, cô chỉ muốn “trước tiên” mời hắn uống cà phê, từ từ tâm sự, sau đó sẽ tìm cách học hỏi hắn cách quay cóp đó như thế nào.
- Vậy thì đi đâu?
Cô xoa xoa tay, giậm chân một cái. Hôm nay cô ăn mặc thật sự hơi mỏng manh.
- Thời tiết hơi lạnh, chẳng lẽ cứ ở đây mà nói chuyện sao?
- Tìm một cái khách sạn nào đó uống chút rượu cho ấm áp.

Trần Thái Trung đề nghị.
- Đúng rồi, cô có mang đủ tiền không vậy?
Hắn đã hạ quyết tâm, tôi dạy cô quay cóp, vậy thì, sẽ tuyệt đối không bỏ tiền ra mời rồi. Tuy rằng chỉ có mấy trăm và hắn cũng không có thói quen chiếm tiện nghi của phụ nữ nhưng trao đổi phải có nguyên tắc, chuyện nào phải ra chuyện đó.
- Tiền uống rượu của cậu là bao nhiêu để tôi còn tính.
Không biết tại sao khi nghe thấy bảo đi khách sạn, Nhâm Kiều cảm thấy hơi lo lắng.
Các khách sạn bây giờ đều là những cửa hàng ăn cơm, bên trên chính là phòng nghỉ cho khách. Cô giáo Nhâm Kiều đi vào khách sạn Phương Hoàng. Ở thành phố Phượng Hoàng mà có được tên như vậy thì dĩ nhiên là có giá trị rất cao.
- Chuyện này không thể được.
Trong một căn phòng nhỏ, Trần Thái Trung tỏ vẻ không hài lòng nhìn đồ ăn trên bàn. Thật sự trong lòng hắn đâu phải là hắn không hài lòng mà hắn muốn cho thấy, mình không phải là một người dễ dãi.
- Thêm gấp đôi được không?
- Hả!
Nhâm Kiều trợn tròn mắt. Cậu thật là không biết khách khí, rượu còn chưa tới mà đã bắt đầu lo lắng không đủ sao? Người này tại sao lại tỏ ra như vậy chứ?
- Uống trước đã, không đủ rồi tính sau. Chúng ta cứ từ từ nói chuyện đã.
Số tiền cô mang theo đúng là không nhiều lắm. Vừa rồi gọi món ăn, cô đã tính qua, bữa cơm này ít nhất cũng phải hết ba trăm, mất nửa tháng tiền lương của cô rồi.
Trần Thái Trung có tính thiếu kiên nhẫn. Dĩ nhiên nếu thực sự nghĩ cho Nhâm Kiều thì hắn có thể sẽ khác hơn. Nhưng lúc này điều kiện trao đổi chưa thỏa thuận xong cho nên hắn hơi sốt ruột, giống như là khi đang đi tiểu tiện được một nửa bị người khác nắm chặt lấy vậy, khó chịu không nói thành lời. ^_^.

- Như vậy đi, trước hết tôi cho cô xem thủ pháp quay cóp của tôi là được rồi.
Trần Thái Trung cảm thấy hắn hiểu hơn đối phương một chút. Sau khi trao đối cảm thấy có lợi thì mới quyết định. Cứ xem như là dùng thử trước, vụ làm ăn này, ai mà không theo chứ?
Nói xong, hắn liền nghịch chơi cái nhẫn Tu Di, không ngừng đem đồ ăn ở trên bàn biến ra biến vào, ngoài miệng còn giải thích…
- Này, thấy chưa, cái này không tệ chứ?
Nhâm Kiều… trợn tròn mắt.
Cô ngơ ngác sửng sốt ước chừng đến mười phút. Đợi mãi đến sau khi nhân viên phục vụ tiến vào trong mang chén bát vào rồi lại đi ra thì cô mới có phản ứng, ngạc nhiên chỉ vào mũi Trần Thái Trung:
- Cậu, cậu…
Cô lắp bắp“cậu” nửa ngày trời vẫn không nói được lời gì.
- Thứ này dùng rất dễ dàng, tôi có thể cho cô mượn dùng.
Trần Thái Trung nghiêm trang trả lời.
- Bây giờ, cô định đề xuất ra cái gì để trao đổi đây?
Nhâm Kiều lần này thật sự cảm thấy khó khăn. Cô không biết lai lịch của cái nhẫn Tu Di này nhưng cô có thể khẳng định một chuyện. Vật thần kỳ như thế này, tuyệt đối là bảo vật trong bảo vật, cho nên một loạt hành động kỳ quái của cậu học sinh này lúc nãy cũng có thể lý giải dễ dàng.
Nghĩ đến việc người ta muốn đem vật quý giá như vậy ình mượn thì hơn ba trăm tiền cơm này thật sự cũng không phải là quá đáng. Cô hơi thẹn thùng:

- Thật là ngại, tôi thật sự không ngờ cậu dùng vật thật kỳ này để quay cóp.
- Vậy bây giờ cô biết rồi đó?
Trần Thái Trung nhìn thẳng vào cô, không nói một lời nào, thuận tay bưng chén rượu nhỏ uống một hơi cạn sạch.
- Tôi thật không biết phải trả bao nhiêu tiền.
Lời nói của Nhâm Kiều trở nên không còn lưu loát nũa, tình huống phải nói lắp như thế này không thường xuyên xảy ra với cô.
- Cậu… cậu nói đi.
Trần Thái Trung cũng hơi khó xử, đối phương có dáng vẻ như vậy, hắn cũng không biết phải xuống tay như thế nào.
Hừ, không quyết đoán ư? Như vậy thật là không tốt! Cuối cùng hắn cũng bình tĩnh lại.
- Tôi có thể ra giá, nhưng sau khi ra giá cô không được mặc cả.
La Thiên thượng tiên ra giá cho phàm nhân, nếu như bị mặc cả thì không phải là rất mất mặt sao?
Nhâm Kiều cau mày suy tư một lát, cuối cùng cũng gật gật đầu.
Cô có thể hiểu được nỗi băn khoăn của Trần Thái Trung. Bảo vật đắt tiền như vậy ột người xa lạ mượn thì thật khiến cho người ta phải rất lo lắng. Lỡ như, đến lúc nào đó cô thuận miệng nói một câu: “Thật xấu hổ. Tôi không cẩn thận đã đánh mất…” Thì sợ là hắn sẽ không tức giận đến hộc máu chứ?
Về chuyện này cô đã rất rõ ràng rồi nhưng nói lại việc sở hữu chiếc nhẫn Tu Di của tiên nhân này, người bình thường muốn có là có được sao? Cũng đừng nói đến việc chiếc nhẫn Tu Di này do chính Trần Thái Trung làm, tuy nói là chất lượng thật sự không đảm bảo nhưng chỉ cần hắn dùng thần niệm, nhẫn Tu Di dĩ nhiên sẽ trở về.
- Như vậy…
Trần Thái Trung hơi trầm ngâm.
- Như vậy đi, cô … cho tôi. À không phải, tôi muốn cô cùng với tôi… lên giường.

Yêu cầu này của hắn đối với người ta dường như có hơi quá đáng. Tu nhiên hắn lại không cho rằng như vậy, lần trước cự tuyệt quả phụ, hắn vẫn luôn cảm thấy hối hận.
Về chuyện lợi dụng người ta khi gặp khó khăn ư? Đúng thế, chính là lợi dụng người ta khi gặp khó khăn. Nếu như không lợi dụng lúc người ta khi gặp khó khăn thì có thể nâng cao EQ được sao?
Trên thực tế, lúc nói những lời này tim của Trần Thái Trung đập “thình thịch”, nói là hồi hộp muốn chết cũng không phải là quá khoa trương.
Hắn là xử nam, đúng thế. Tuy rằng chuyện này nghe có vẻ hơi kỳ quặc nhưng lại là sự thật. Hắn là một người tu luyện điên cuồng cho nên đối với chuyện nam nữ cũng không quan tâm nhiều lắm.
Đối với hắn chinh phục phụ nữ trên giường cũng giống như là đột phá một cảnh giới tu luyện nào đó. Có thể tu luyện với một tốc độ siêu việt mà tiền nhân chưa từng đạt được mới thể hiện giá trị con người của hắn.
Hoàn hảo, hắn nhanh chóng nhớ kỹ điều kiện trao đổi. Tuy nhiên cũng nhờ có kinh nghiệm về vụ việc của Thường quả phụ chứ nếu không thì những lời này hắn thật sự không dám thốt ra.
Không tệ, có thể nói ra như vậy đã chứng minh độ dày da mặt của mình đã tăng lên kha khá rồi! Trần Thái Trung cố gắng khống chế hai mắt của mình, dùng ý chí để đưa nó nhìn thẳng về phía Nhâm Kiều.
Điều thú vị chính là, Nhâm Kiều lại không cho rằng đối phương lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn bởi vì cô đã bị hớp hồn vì sự thần kỳ của nhẫn Tu Di. Cô cảm thấy đối với cái đồ vật này thì đối phương ra giá cao bao nhiêu cũng có thể hiểu được. Nhưng dù sao chưa chắc cô đã tiếp nhận cái mức giá này.
Cô trầm ngâm một lúc lâu sau đó mới đưa mắt đánh giá hắn một cái, trong ánh mắt lộ vẻ buồn bực.
- Cậu… Cậu không lầm chứ? Tôi là cô giáo của cậu đó!
Cô giáo thì đã làm sao chứ?
Trần Thái Trung không tự tin lắm nói:
- Nói thực nếu như không phải cô là cô giáo của tôi mà như người khác thì tôi cũng không để ý tới!
Lời nói này khá phù hợp với thực tế. Tiên linh khí, có thể tùy tiện ột nữ nhân được sao?