Sự kiện này thật ra cũng không tính là một chuyện gì lớn. Hơn nữa lãnh đạo đã lui rồi, đằng nào thì cũng không cản trở con đường thăng tiến của bất cứ kẻ nào.
Nếu đã không có hại thì như vậy cũng không cần đả kích nữa. Càng huống chi một việc nhỏ như thế này, có thể từ chuyện này lợi dụng được chút gì quả thực quá nhỏ bé, ngược lại còn lôi ra một số chuyện trong lãnh đạo thành phố, dính dáng tới cán bộ đã không còn đương chức, tạo nên sự khủng hoảng không cần thiết - - Cán bộ dù có thanh liêm thì cũng khó có thể không nói tới chuyện tình thân phải không?
Thậm chí ngay cả chuyện hai anh em họ Ninh kia cũng không có ý định nhắc tới chuyện đưa ra tòa. Tuy nói là lừa gạt nhưng mà cuối cùng sau khi nhận ra thì cũng chưa tạo thành tổn thất gì lớn, cứ trả lại nhà là coi như xong hết mọi chuyện!
Mọi chuyện cứ nói thoáng như vậy, thế là coi như đã định. Trần Thái Trung, chủ nhiệm Trần làm việc có tiếng là chuyên chú, ở trong chính phủ của Hoành Sơn đã lan truyền ra trong phạm vi nhỏ. Để dàn xếp chuyện này, Sầm Nghiễm Đồ cho rằng hay là cứ nói chuyện với hắn một chút: Chuyện này đã kết thúc rồi, anh cũng không nên nhiều chuyện nữa!
Nghe Sầm Nghiễm Đồ nói như vậy, Trần Thái Trung sửng sốt hơn nửa ngày, mới ngạc nhiên gật đầu:
- Bí thư Sầm ông cứ yên tâm, chuyện này dính tới hình tượng của chính phủ khu hoành sơn, tôi nhất định là không thể ra ngoài nói chuyện lung tung, nhưng mà...
Hắn hơi chần chừ một chút. Có nên nhân cơ hội này mà nói ra ý kiến của mình đối với từ đường nhà họ Ninh, thuận tiện nói về tổ chức văn vật, mở rộng tài nguyên du lịch hay không?
Theo lý thuyết mà nói thì đây tuyệt đối là một cơ hội vô cùng tốt, người nghe cũng chỉ cho rằng đây là hắn tạm thời nghĩ ra, thật sự không thể cho rằng hắn sớm đã có mưu tính, khổ tâm suy nghĩ để lôi ra sự kiện này.
Đáng tiếc là lúc này hắn lại đang ở phòng làm việc của Bí thư Ngô. Trần Thái Trung không chút nghi ngờ, nếu mình nhắc tới đề nghị này, lập tức trong khu sẽ trực tiếp bác bỏ. Đúng, cái người phụ nữ này... tám chín phần mười sẽ làm như vậy.
Nếu bị Ngô Ngôn bác bỏ đề nghị này, Trần Thái Trung nghĩ cũng chẳng cần thông qua Hạng Đại Thông để xúc tiến việc này nữa. Chuyện đoàn kết trong cán bộ rất được coi trọng. Hơn nữa nếu hắn còn cố ý nói ra thì khẳng định người bên ngoài sẽ cho rằng hắn là người mưu lợi và có mục đích. Ở trong quan trường thì cái danh hiệu này cũng chẳng tốt đẹp gì.
Cho nên hắn hơi do dự.
- Chẳng qua cái gì?
Ngô Ngôn thấy hắn hồi lâu không lên tiếng, lạnh lùng nói tiếp:
- Trần Thái Trung anh có phải là đàn ông hay không? Muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra, ai có thể ngăn cản được anh? Chẳng lẽ là không có dũng khí làm, hay là dám làm rồi không dám nhận?
Lời này có ý ngầm, rõ ràng là rung cây dọa khỉ. bí thư Ngô nương theo đề tài này mơ hồ nhắc nhở hắn chuyện khác.
Mẹ kiếp! Trần Thái Trung lập tức dựng tóc gáy.
Cho dù là một tiên nhân, từng mất mạng một lần, thì trong lòng ai vẫn luôn có một giới hạn. Trần Thái Trung cũng không phải là ngoại lệ. Người khác cho rằng tiên thuật của hắn không inh, thực lực không mạnh mẽ thì hắn có thể nhịn; có người cho hắn EQ thiếu sót, hắn... Cũng chỉ biết cắn răng mà nhẫn nại!
Nhưng nếu có người cho là không xứng là đàn ông thì chính là - - “ sĩ khả sát, bất khả nhục rồi “ !
- Ha ha, thật không?
Trần Thái Trung cười lạnh một tiếng, lập tức khoát tay phong bế lục thức của Sầm Nghiễm Đồ. Lúc này bí thư Sầm chính là đang quay lưng về phía hắn, đưa mặt về phía Bí thư Ngô.
- Tôi có phải là đàn ông hay không chẳng lẽ cô không biết sao?
Anh! Khuôn mặt Ngô Ngôn trong nháy mắt đỏ bừng. Vừa rồi cô còn cố gắng trấn định nhưng trong nháy mắt tất cả bay đi sạch. Thay vào đó lại sự kinh hãi, phẫn nộ, và xấu hổ đan xen!
Đôi mắt cô đầy phẫn nộ như muốn phun lửa, nhìn chằm chằm vào Trần Thái Trung. Nhưng mãi rồi cô cũng vẫn phải liếc nhìn phản ứng của Sầm Nghiễm Đồ. Loại mâu thuẫn tâm lý lúc này biểu hiện ra vô cùng rõ ràng!
Trần Thái Trung lại mặc kệ không để ý mà đứng dậy, khóa trái cửa phòng của bí thư đại nhân, đi tới:
- Ha ha, có phải là đang nhớ tôi không, sao lại tức tối như vậy chứ?
Chứng kiến vẻ sợ hãi và bất an của cô, trong lòng Trần Thái Trung lại thấy khoái trá và vô cùng thỏa mãn. Trong nhất thời, hắn cũng không hận người phụ nữ này. Không thể nói là hắn muốn chơi đùa cô một phen.
Thân thể Ngô Ngôn lắc lư, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng xóa. Cô liếc nhìn Sầm Nghiễm Đồ, hai mắt chớp một cái, vỗ mạnh bàn nói:
- Trần... Thái Trung, anh phải nhìn cho rõ, đây là phòng làm việc của bí thư Đảng ủy, có bí thư Sầm ở đây, không cho phép anh làm xằng bậy!
- Bí thư Sầm sao? Hô hô
Trần Thái Trung cười hì hì rồi gật đầu:
- Bí thư Ngô đã quên rồi à? Tôi biết thuật điểm huyệt đó...
Nghe tới lời này Ngô Ngôn thở dài một hơi. Lúc này cô mới phát hiện ra trái tim mình đang đập nhanh kỳ lạ, sống lưng đã đổ mồ hôi lạnh ướt nhẹp, thật sự là đáng sợ, thực là dọa người mà!
- Hắn hiện giờ cái gì cũng không nghe thấy, cái gì cũng không nhìn thấy, ha ha!
Trần Thái Trung cười hì hì giải thích:
- Tôi đã nhớ cô rất lâu rồi. Thật vất vả hôm nay cô mới gọi tôi tới, làm sao tôi lại để lỡ cảnh đẹp đêm nay chứ? Ôi không, giờ là ban ngày chứ nhỉ?
- Đồ khốn kiếp!
Đôi mắt Ngô Ngôn lại liếc nhìn Sầm Nghiễm Đồ một lần nữa, nghiến răng nghiến lợi thấp giọng tức giận mắng hắn:
- Tôi nói cho anh biết, Trần Thái Trung, tôi thề, nhất định phải khiến anh sống không bằng chết!
Nói thì có vẻ vô cùng tàn nhẫn nhưng trong lòng cô lại đang đầy mâu thuẫn và bàng hoàng, sao lại thế?
Trần Thái Trung nghe thấy Ngô Ngôn uy hiếp như thế, sắc mặt lạnh lẽo hẳn:
- Nể mặt cô ba phần cô lại được đằng chân lân đằng đầu à?
Vừa nói hắn vừa bước về phía Ngô Ngôn.
- Anh muốn làm gì?
Ngô Ngôn thực sự đã bị dọa khiếp vía rồi. Cô không ngờ được người này lại dám ở trong phòng làm việc của mình làm càn. Vẻ mặt cô bối rối, thấp giọng hô:
- Tôi sẽ kêu lên!
- Kêu đi, cô cứ kêu to vào.
Trần Thái Trung cười khẽ, lại bước hai bước tới trước mặt cô, đưa tay nâng nhẹ cằm Ngô Ngôn.
- Tôi cũng không sợ mọi người biết mà!
Thân thể Ngô Ngôn nhoáng lên, đã định chạy khỏi ma thủ này. Đáng tiếc là phản ứng của cô làm sao nhanh hơn Trần Thái Trung được? Khuôn mặt tái nhợt kia đã lại bị bàn tay to lớn kia bắt sống.
- Xin anh hãy tôn trong tôi một chút. Trần Thái Trung.
Đây là chiêu thức cuối cùng của Ngô Ngôn.
- Tôi hiện giờ có là cái gì của anh đâu.
Kỳ thật đây là một loại thỏa hiệp biến tướng. Chỉ là bí thư Ngô đã quen mạnh mẽ rồi, cô tất nhiên là không thể nói, được rồi, tôi đáp ứng anh. Nhưng mà hai ta hãy nói xem quan hệ chúng ta như thế nào đã, như vậy thì mới được....
Trần Thái Trung làm sao mà hiểu nổi mấy chuyện này chứ? Nhà ở hắn đã có, cũng chẳng cần lấy lòng Ngô Ngôn nữa. Mà lời nói này của Ngô Ngôn lại khiến tà hỏa của hắn bùng lên.
- Cởi quần áo đi, hiện giờ tôi muốn cô rồi!
- Anh!
Ngô Ngôn nằm mơ cũng không ngờ được đàn ông sau khi chiếm được mình rồi thái độ lại thay đổi 180 độ như vậy. Cô không tin nổi mà nhìn Trần Thái Trung, đứng lặng yên không nhúc nhích.
- Cô không cởi được thì để tôi giúp nhé.
Trần Thái Trung tiến lên hai bước, giơ tay cởi thắt lưng của Ngô Ngôn. Hôm nay Ngô Ngôn mặc một chiếc quần jean bụi rất mỏng.
Hai tay Ngô Ngôn liền nhấc lên, hướng về phía mặt hắn cào một cái, miệng thì cắn lên cánh tay Trần Thái Trung - - Phụ nữ đánh nhau đều vậy. Nhưng mà cô cũng không có dũng khí kêu cứu.
Đương nhiên kết quả đánh nhau thì không cần phải nói nữa. Sau một khắc Trần Thái Trung đã ôm Ngô Ngôn, tiến vào phòng nhỏ cạnh phòng làm việc của cô. Đó là nơi mà bí thư Ngô ngày thường sau khi ăn cơm trưa nghỉ ngơi.
Trong vòng nửa giờ sau đó, có tới sáu người tới gõ cửa phòng Bí thư Ngô, điện thoại cũng đổ chuông liên tục. Chẳng qua là hiển nhiên bí thư Ngô không có trong phòng làm việc rồi.
Sau nửa giờ, Trần Thái Trung gầm nhẹ một tiếng, thân thể run run hai cái, rời khỏi người Ngô Ngôn, dường như không có việc gì xảy ra mà lấy giấy lau lau mình.
- Ôi, thật là có hơi mạnh....
Bí thư Ngô với đôi mắt thất thần nhìn lên trần nhà, mãi vẫn không động đậy thân thể, vạt áo tơ tằm vắt ngang lưng, che khuất hơn phân nửa cặp mông trắng như tuyết.
Giữa hai chân cô giờ đang có một thứ chất lỏng chảy ra, phát sáng lóng lánh, kéo dài xuống phía dưới. Bên dưới chính là chiếc quần jean đã bị kéo tới gối.
- Sau này phải ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ thường xuyên cho cô sung sướng.
Trần Thái Trung hơi đắc ý. Tiên linh khí đó, chà, bản thân mình dạo này đúng là thích giúp người ta rồi.
...
Sầm Nghiễm Đồ cảm thấy vô cùng kỳ quái. Mình rõ ràng đang báo cáo công việc với bí thư Ngô mà, làm sao lại ngủ thiếp đi không biết? Đợi tới khi Trần Thái Trung vỗ vỗ vai y, y mới ngạc nhiên mà “ tỉnh lại “ .
- Ấy, tôi vừa rồi ... Bị làm sao vậy?
Y cảm thấy không được rõ ràng.
- Tiểu trần, anh xem tôi là bị sao thế này?
- Không có sao đâu. Ông vừa nói một câu “ tôi mệt quá “ thế là nằm ra ghế salon.
Trần Thái Trung vẻ mặt cũng đầy nghi hoặc.
- Bí thư Sầm, có phải là ông... Hơi thiếu máu không?
Kỳ quái! Sầm Nghiễm Đồ không để ý tới lời hắn nói hươu nói vượn, quay đầu nhìn lại Ngô Ngôn, nhưng lại thấy vị bí thư đại nhân nổi danh cương nghị quả quyết đang cúi đầu ngồi đó, dường như có tâm sự gì.
Y cũng không chú ý là đôi mắt bí thư Ngô đã đỏ lên, cũng không chú ý mái tóc ngắn của bí thư Ngô đã rối loạn:
- À, Bí thư Ngô, chúng ta lại nói tiếp chuyện của nhà họ Ninh nhé?
- Không cần nữa, hai người đi về đi. Việc này sẽ do ông và chủ tịch khu Hạng sắp xếp xử lý.
Ngô Ngôn cố gắng trấn định trả lời, cúi đầu lấy ra từ ngăn kéo một thứ gì đó.
- Ừ, chuyện này cũng không cần phiền tới tôi nữa.
Về chuyện nhìn nét mặt các lãnh đạo thì Sầm Nghiễm Đồ tuyệt đối là lão luyện. Muốn dựa vào năng lực của bản thân mà thăng tiến trong chốn quan trường thì không thể không nắm được điều này. Nếu đổi là hôm khác thì y tuyệt đối có thể phát hiện ra ngũ khí của bí thư Ngô hôm nay có khác mọi khi.
Đáng tiếc chính là hôm nay y đang báo cáo thì lại ngủ thiếp đi, chuyện này vô cùng là quá đáng, trong lòng y đang bất an lo sợ, sau khi nghe thấy bí thư Ngô nói là có thể đi thì quả thực giống như phạm nhân được đại xá, vội vội vàng vàng khép nép mà đi ra, thật sự không còn dũng khí mà nhìn bí thư đại nhân một cái.
Chỉ mong sao bí thư Ngô sẽ không so đo với mình.