Thường Quế Phân rõ ràng là đã gầy đi không ít, thân hình cũng có vẻ hơi tiều tụy. Nhưng ngược lại Lý Tiểu Quyên lúc này càng lớn lại càng xinh đẹp, mặc dù thoạt nhìn còn có chút cảm giác ngây thơ, cơ thể cũng chưa dậy thì hết. Người còn hơi gầy một chút nhưng thân thể lại mảnh mai nhẹ nhàng, thướt tha kiều diễm, không ngờ còn tỏa ra vài phần mê hoặc.
Hơn nữa đôi mắt to đen láy của cô và cái cằm nho nhỏ lại càng tôn lên vẻ mê người như hồ ly tinh chuyển thế.
Khi hắn nhìn thấy thì hai người đều ăn mặc trất chải chuốt. Ít nhất hai bộ quần áo kia mà mặc ở thôn Đông Lâm Thủy thì tuyệt đối được coi là hàng đầu, nhưng ở thành phố Phượng Hoàng thì cũng chỉ có thể dùng hai chữ mộc mạc để hình dung.
Trên thế giới này, người nghèo nhiều thật ~ nhìn hai người lại nhớ tới đám nữ công nhân nhà máy dệt...
Khi Thường Quế Phân nhìn thấy Trần Thái Trung, vẻ mặt có chút không tự nhiên. Nhưng Lý Tiểu Quyên thì lại chẳng hề mất bình tĩnh, đôi mắt to tròn đen láy nhìn hắn không chớp.
- Được rồi lão Lữ. Ông cũng đi lo việc của mình đi.
Trần Thái Trung không muốn Thường Quế Phân nói câu gì không thích hợp, trực tiếp đuổi Lữ Cường đi, xoay người cười với cô:
- Có phải là muốn tìm việc ở thành phố Phượng Hoàng không?
- Đúng thế, Thái Trung.
Thường Quế Phân sợ hãi hỏi tiếp.
- Nhưng trừ việc may vá dọn dẹp nhà cửa ra thì chúng tôi sẽ không làm gì nữa.
Hiển nhiên rồi. Dù là cho đi nấu cơm các người cũng không nấu xuể. Bao nhiêu nguyên liệu để nấu nướng các cô còn chưa từng được nhìn thấy cơ. Trần Thái Trung gật đầu cười:
- Ừ, đầu tiên tôi sắp xếp chỗ ở cho hai người đã. Nơi đó ở cũng được lắm, hai người tự mình đi xem có thể làm được việc gì.
Phía sau Huyễn Mộng Thành cũng có một khu nhà hai tầng, coi như là nhà kho và khu làm việc. Tuy nhiên cũng có người ở đó, nếu lấy một gian làm phòng ở hẳn là không khó lắm.
Khi Trần Thái Trung dẫn Thường Quế Phân và Lý Tiểu Quyên đi tới Huyễn Mộng Thành, Lưu Vọng Nam đang ngồi trong phòng nói chuyện với một tên nhóc con chừng mười bảy mười tám tuổi. Thằng nhóc này từ trên xuống dưới mặc toàn hàng hiệu, tay cầm một chiếc điện thoại di động đời mới nhất, hai mắt nhìn Lưu Vọng Nam chằm chằm không chớp, trong ánh mắt chính là dục vọng trắng trợn.
Trần Thái Trung nhất thời cảm thấy không vui. Nhưng khi thấy Lưu Vọng Nam làm như vô ý ngồi nghiêng người để cách xa thằng nhóc kia, tà hỏa trong lòng hắn mới giảm xuống ít nhiều.
- Vọng Nam, tới đây, ra đây một chút.
Trần Thái Trung cũng chẳng muốn hỏi nhiều. Sự thật thì hắn không muốn đặt câu hỏi ngay ở đây, như vậy khiến hắn cảm giác mình có hơi bị giảm giá trị.
- Có chút việc nhờ cô đây...
Lưu Vọng Nam tất nhiên là đi ra, chỉ còn lại thằng nhóc kia nhìn chằm chằm theo bóng lưng cô.
- Mẹ, không phải chỉ là một Bí thư Đảng ủy Công an thôi sao?
Vừa nói thầm, gã vừa gọi điện thoại:
- ... A, anh Mười Bảy phải không?....
Lưu Vọng Nam vừa rời khỏi phòng liền luồn tay vào khoác lấy tay Trần Thái Trung, cả người cũng dán vào hắn:
- Thái Trung, có phải là nhớ em không?
Cảm nhận được bộ ngực ngạo nghễ của cô, sự ghen tỵ của Trần Thái Trung lập tức bùng ra. Hắn hừ lạnh một tiếng:
- Hừ, thằng ranh con kia ở đây làm gì? Gần đây có ăn vụng không đó?
- Đáng ghét.
Bàn tay Lưu Vọng Nam khẽ véo hắn một cái, dẩu môi nói:
- Anh biết thừa là em không bao giờ lại thèm cái loại trẻ con bé tí ấy nữa. À, cái thằng nhóc đó nhà mở quán ăn, cũng rất nhiều tiền. Anh biết Hải Thượng Minh Nguyệt không?
Bé tí à? Trần Thái Trung không nhịn được bĩu môi cười cười. Lưu Vọng Nam đúng thật là biết làm người khác vui vẻ mà.
- Thằng nhóc đó giờ đang theo Mười Bảy nhưng thật ra cũng là một con quỷ con, suốt ngày muốn ăn trọn em.
Lưu Vọng Nam nhìn hắn cười tới đắc ý, không nhịn được lại nhéo cánh tay hắn một cái, sau đó nhẹ giọng cười cười:
- Ha ha, em đã bảo Mười Bảy cảnh cáo nó rồi. Yên tâm, nó không dám làm bậy đâu.
- Nếu là em thì đến Mười Bảy anh cũng chả yên tâm được.
Trần Thái Trung cũng biết Mười Bảy thèm thuồng cô tới mức nào rồi.
- Được rồi, hôm nay tìm em là muốn em giúp anh sắp xếp cho hai người...
Vừa nói chuyện hai người vừa đi tới chỗ hai mẹ con. Lưu Vọng Nam vừa nhìn thấy hai người này, đôi mắt liền sáng ngời. Cô đã gặp qua rất nhiều mỹ nữ, liếc mắt một cái là nhận ra. Hai người này tuy rằng ăn mặc đơn giản nhưng chỉ cần chỉnh trang một chút, thêm tý phấn son thì tuyệt đối có thể trở thành những con át chủ bài ở đây.
- Thái Trung, đây là....
Cô nghi ngờ nhìn Trần Thái Trung. Anh cảm thấy hai “ con gà “ này rất có tiền đồ sao?
- Trước đây anh là Trưởng thôn của hai người này, hiện giờ họ lại không nơi nương tựa.
Trần Thái Trung thở dài nói, kéo Lưu Vọng Nam sang một bên, lén lút nói ý định của mình cho cô nghe.
- ...Dù sao cứ để hai người phụ nữ này xem họ muốn làm gì, thích hợp với việc gì thì em để họ làm việc đó là được, đừng bắt buộc người ta. Nếu không họ quay về thôn ầm ĩ lên là anh không chịu nổi đâu.
Đôi mắt Lưu Vọng Nam đảo một vòng, mỉm cười gật đầu, miệng ghé sát vào hắn:
- Có phải anh... vừa ý với hai người bọn họ không? Loại này mà chơi 3P thì rất kích thích đó....
- Quá đáng rồi đó!
Trần Thái Trung lườm cô một cái.
- Được rồi, em sắp xếp giúp họ đi, anh phải đi đây!
- Không cho đi!
Lưu Vọng Nam túm hắn lại.
- Em sẽ lập tức sắp xếp chỗ ở ẹ con họ, nhưng mà anh... anh có biết là, lâu lắm rồi anh chưa “ nộp thuế “ đó!
Nộp thuế? Được thôi, Trần Thái Trung gật đầu. Gần đây Hắn cũng tiếp xúc với Nhâm Kiều hơi ít, hơn nữa cô giáo chủ nhiệm càng ngày càng không phải là đối thủ của hắn. Một bụng đầy lửa này cũng phải tìm chỗ mà phát tiết đúng không?
Hơn nữa không thể không thừa nhận, từ khi hắn phát hiện ra có người có ý với Lưu Vọng Nam, tâm lý hết sức không thoải mái. Hoa viên đằng sau mà mình phải thường xuyên tưới tắm mới được....
Gần một tiếng sau, hai người ra vẻ đạo mạo trang nghiêm từ một gian phòng nhỏ đi ra. Bên ngoài phòng có một cô gái phục vụ trẻ tuổi đang đứng. Cô ta cũng không dám nói Trần Thái Trung mà nhe răng cười một cách “ đen tối “ với Lưu Vọng Nam cười
- Chị Vọng Nam, sao em lại không biết chị thích nghe “ Hộ hoa sứ giả “ nhỉ?
- Cái con nhóc này muốn ăn đòn hả.
Lưu Vọng Nam trừng mắt, khóe miệng cũng không khỏi cười cười, đôi mắt tràn đầy vẻ thỏa mãn vì vừa mới được giải phóng dục vọng.
- Hai người kia đã sắp xếp cho họ ổn chưa?
- Anh Mười Bảy tới, đã sắp xếp rồi.
Cô bé kia nhanh chóng trả lời, sau đó mới quay về phía Trần Thái Trung:
- Bí thư Trần, anh nhớ tới thường xuyên một chút. Anh tới một ngày thì chị Vọng Nam có thể cười vài ngày. Nếu anh mà vài ngày không đến thì chúng tôi khổ sở rồi....
- Chị khâu mồm mày lại bây giờ.
Lưu Vọng Nam giả vờ giận dữ tiến lên. Cô nhóc kia liền nhanh như chớp chạy mất.
Mười Bảy sao lại tới vào giờ này nhỉ? Trần Thái Trung thấy hơi kỳ quái. Hiện giờ là hơn bốn giờ chiều, lẽ ra gã phải đang nằm ngủ ở đâu mới phải chứ. Từ khi mở Huyễn Mộng Thành, tên này gần như đã chuyển sang sống về đêm rồi cơ mà.
Trong tay hắn thoáng một cái xuất hiện hai tập một trăm tệ, thuận tay đưa cho Lưu Vọng Nam cầm.
- Này, cầm lấy đi. Thích thứ gì thì tự mình mua nhé. Phụ nữ của anh sao có thể đi theo anh mà phải chịu khổ được chứ?
Lưu Vọng Nam còn định từ chối nhưng thấy mặt hắn sầm xuống cuối cùng chỉ có thể nhận lấy. Nhưng trong lòng cô lại thấy kỳ quái. Trần Thái Trung rõ ràng là tay không... mà sao lại biến được ra tiền nhỉ? Có thấy hắn lấy ví đâu.
Đúng lúc này thì Mười Bảy từ xa xa đi tới:
- À, anh Trần tới rồi... À, em có chuyện này muốn nói với anh. Anh có thấy thằng nhóc vừa rồi không?
Gã đến càng gần thì tiếng nói càng nhỏ lại:
- Ha ha, nó tên là Lộ Hàn Thành, là con của Lộ Quảng Kiệt, hình như là không được hài lòng với anh lắm....
Lộ Quảng Kiệt là Chủ tịch Hội đồng quản trị Tập đoàn Hải Minh, ở thành phố Phượng Hoàng cũng là doanh nghiệp tư nhân có danh tiếng. Khách sạn Hải Thượng Minh Nguyệt là sản nghiệp chính của tập đoàn Hải Minh.
Lộ Hàn Thành là con trai độc nhất của y, học hành chẳng ra gì, luôn trốn học ra ngoài lêu lổng.
Hắn cũng có chút khôn vặt, lại có tiền, vào các nơi chơi bời cũng chưa có gặp điều gì khó chịu.
Sau khi Huyễn Mộng Thành mở cửa, nó đã tới chơi mấy lần. Mười Bảy là người khôn khéo, muốn lôi kéo thằng nhãi này. Lộ Hàn Thành cũng nhận ra là Mười Bảy ở chỗ này cũng ưu đãi mình, cuối cùng không thèm tới Đế Vương Cung hay nơi khác nữa, rỗi rãi lại tới Huyễn Mộng Thành chơi.
Lộ Hàn Thành vốn tính tình còn trẻ còn, kiêu căng ngạo mạn, do được nuông chiều dẫn đến kiêu căng. Ở Huyễn Mộng Thành ngoài Mười Bảy ra thì không phục người nào. Lần trước bọn chúng đang chơi bài thì Trần Thái Trung xông thẳng vào lôi Mười Bảy đi, khiến gã thấy rất khó chịu với Trần Thái Trung.
Hôm nay hắn vất vả lắm mới túm được Lưu Vọng Nam, đang định triển khai tuyệt chiêu “ sức mạnh của tiền vàng “ - Mười Bảy chỉ nói là đối với Lưu Vọng Nam thì không được làm cứng, chứ không nói là không được dùng tiền để dụ. Trên đời này có người phụ nữ nào không thích tiền đâu?
Ai ngờ chưa nói được hai câu thì lại bị cái thằng tên là Trần Thái Trung quấy rầy, làm gã cụt hết cả hứng. Thế là gã liền gọi điện cho Mười Bảy: “ Anh Mười Bảy à, em muốn xử lý cái tên Bí thư Đảng ủy Công an kia! “
Mười Bảy nghe xong hoảng sợ vô cùng. Hắn không dám tiết lộ tin tức của Trần Thái Trung nhiều, nhưng thấy Lộ Hàn Thành muốn chết thì cũng không thể để như vậy, khuyên nhủ qua điện thoại mà không khuyên được, đành phải vội chạy tới đây.
Lộ Hàn Thành không phải là du côn. Nhưng gã lại là loại thiếu niên bất lương, cũng biết vài người trong đám du côn đường phố ở thành phố Phượng Hoàng. Vừa nghe thấy Mười Bảy nói, Bưu mặt chó và Mã Phong Tử cũng đều phải luồn cúi trước Trần Thái Trung thì trợn tròn cả mắt.
Nhưng càng những người trẻ tuổi lại càng thích sỹ diện. Anh bạn nhỏ Hàn Thành của chúng ta trước mặt anh Mười Bảy thật sự là không có mặt mũi nói câu: Thôi bỏ đi. Thế là mắt gã đảo quanh, nói một câu:
- Đã nói thì không thể không làm... em đi gọi Hoàng lão lục tới, anh Mười Bảy gọi Trần Thái Trung đi tới chơi bài được không? Anh yên tâm đi, em tuyệt đối không làm anh khó xử.
Hoàng lão lục không phải là do y là con thứ sáu mà là khi y chơi bạc ngón tay nhanh như chớp. Người ta thì có năm ngón tay, còn y thì trông như có sáu ngón vậy!
Lộ Hàn Thành đồng ý như vậy cũng không phải coi Mười Bảy là người ngoài.
Nhưng Mười Bảy làm sao dám gạt Trần Thái Trung chứ?