Trên thực tế, Chương Nghiêu Đông đối với Trần Thái Trung, thật sự cũng không có đánh giá gì cả. Tuy rằng lão Đoàn rất quan tâm đến chuyện này, nhưng trong lòng ông ta hiểu rõ, mỗi một hành động một lời nói của tên tiểu tử này, chẳng qua cũng chỉ là những việc rất bình thường mà thôi. Đầu tiên là liên lạc Nhậm Vệ Tinh để xác nhận lại sự thật, sau đó lại chuyển việc lên Cục công an.
Nếu thật sự nói là sai lầm, chẳng qua chỉ là.... có chút quản những việc không phải của mình và không biết trời cao đất rộng mà thôi.
Nếu người quản chuyện người khác là người thuộc phe phái khác, Bí thư Chương dĩ nhiên sẽ tức giận. Nhưng nếu Trần Thái Trung có thể trở thành người của phái họ Chương, việc quản chuyện của người khác này, ngược lại là một chuyện tốt.
Ít nhất, cũng không thể để người này bị lão Đoàn lôi kéo được. Cho nên, Chương Nghiêu Đông trực tiếp thay Ngô Ngôn làm chủ, nhét thêm một người vào phòng tổ chức Đảng của cô. Tôi nhớ Ngô Ngôn từng nói, Chủ nhiệm văn phòng Đảng ủy của phòng tổ chức Đảng, sức khỏe không tốt lắm, đã dưỡng bệnh ở nhà nửa năm rồi.
Ngô Ngôn nhận được thông tin này, nhất thời cảm thấy sững sờ. Bí thư Chương uống nhầm thuốc gì rồi? Lại để Trần Thái Trung... dưới trướng của tôi vậy?
Bất kỳ một người phụ nữ bình thường nào, cũng không thể ngang nhiên mà đối mặt với một tên bá đạo, nhất là tên bá đạo đó đã từng xúc phạm mình. Nhưng chuyện này, Bí thư Ngô không tiện từ chối thẳng thừng, bởi vì cô hiểu rất rõ, Trần Thái Trung cho dù bá đạo, nhưng là một con cờ mà Bí thư Chương đã nhắm đến, hơn nữa còn là một con cờ quan trọng.
Nói không chừng, việc này đành phải chấp nhận như vậy thôi. Bí thư Ngô biết, Chủ nhiệm Tịch Tịch Nhất Nguyên của Văn phòng Đảng ủy, không giống như những người khác nói, cần phải tĩnh dưỡng. Cô cũng biết rất rõ, vợ chủ nhiệm Tịch mở quán ăn, gần đây kinh doanh không ổn lắm, lão Tịch đang bận việc ở quán ăn đó.
Tịch Nhất Nguyên là một người cũ của khu Hoành Sơn, tuy nhiên ngay từ đầu đã đứng nhầm chỗ, vốn dĩ ngay từ đầu đã không được vào vị trí thích hợp, chỉ là lãnh đạo nhầm lẫn. Người này rất giỏi tuyên truyền, với công phu múa bút của lão, nếu như bỏ đi như vậy, dường như cũng đáng tiếc.
Cho nên, nhiều năm như vậy trôi qua, lão vẫn nửa sống nửa chết mà lăn lộn như vậy. Thăng chức thì không hy vọng, cùng với sự phát triển của những người mới trong văn phòng tuyên truyền Đảng, lão liền bị đẩy qua văn phòng Đảng ủy. Mõi năm ngoài những sự kiện lớn và vào tháng bảy, thì không còn việc gì nữa.
Ngô Ngôn cũng mắt nhắm mắt mở đối với hành vi của lão Tịch lão, lăn lộn trong chốn quan trường đến tận cùng như lão, khiến cho người ta cũng không cần quan tâm nữa. Nhưng lúc này, cô không thể không tìm người thông báo cho lão Tịch:
- Có phải ông muốn là thủ tục nghỉ bệnh? Nếu không làm, thì ngoan ngoãn quay lại làm việc cho tôi.
Lão Tịch chỉ còn có thể cởi tạp dề, tiếp tục quay lại cầm bút.
Sau đó, cô rất đáng tiếc mà thông báo với Chương Nghiêu Đông:
- Bí thư Nghiêu Đông, lão Tịch ở phòng tổ chức Đảng,ông ấy đã hủy kỳ nghỉ phép rồi. Trần Thái Trung kia, tôi sẽ sắp xếp cho hắn ở cương vị khác cũng ngang như vậy, ông cảm thấy thế nào?
Ngang hàng thì ngang hàng vậy, Chương Nghiêu Đông không hề nghĩ ngợi đã đồng ý. Nếu bây giờ Đoạn Vệ Hoa đã không còn trước mặt ông, tầm quan trọng của Trần Thái Trung trong mắt ông, đã hạ thấp xuống đến mấy bậc. Huống chi Ngô Ngôn là cán bộ do ông một tay cất nhắc lên, sao có thể không yên tâm được?
Sau đó, Ngô Ngôn đi tìm Hạng Đại Thông, muốn nhờ Khu trưởng Hạng điều Trần Thái Trung đến Phòng báo chí địa phương:
- Văn phòng ở địa phương cũng không tồi, thanh niên bây giờ nên rèn luyện nhiều hơn.
Khu trưởng Hạng biết đây là ý tứ của Bí thư Nghiêu Đông, còn có thể làm gì khác sao?
Đây là tất cả quá trình của sự việc.
Dương Thiến Thiến chỉ nghe được nửa đầu của câu chuyện. Trên thực tế, ngay cả Chủ tịch thành phố Đoàn cũng cho rằng Trần Thái Trung đã đến phòng tổ chức Đảng. Tuy rằng ở đó cũng không phải cương vị gì tốt, nhưng quá độ một chút, cũng không phải không hay.
Ai mà ngờ được, Trần Thái Trung lại bị đày đến Phòng báo chí địa phương? Nếu nói phòng tổ chức Đảng là một nơi rất bình thường, thì văn phòng địa phương quả thật là một vùng đất hoang vu rồi.
Bởi vì đầu năm nay, rất nhiều Ủy ban nhân dân khu đã không lập phòng Ủy ban nhân dân địa phương nữa. Phần lớn chia làm hai, một phần quay về phòng tổ chức Đảng, một phần quy về phòng địa chính của cục Dân chính.
Đây là một cơ cấu có cũng được mà không cũng chẳng sao.
Dương Thiến Thiến cũng là người trong Ủy ban nhân dân, đương nhiên biết sự chênh lệch một trời một vực này, nghe nói Trần Thái Trung bị điều đến Phòng báo chí địa phương, cô không kìm được tức giận:
- Chương Nghiêu Đông này có ý gì vậy? Phòng báo chí địa phương, bây giờ thành phố Phượng Hoàng ngoài Ủy ban nhân dân khu vừa mới được bỏ đi, ở nơi nào còn có Phòng báo chí địa phương cấp Khu nữa? Không được, tôi phải nói với cha nuôi của tôi, có chơi khăm người ta cũng không thể làm như thế.
- Ha ha, không cần, nếu Bí thư Nghiêu Đông biết tôi lắm mồm như thế, thì cũng không dễ chịu đâu.
Trần Thái Trung mỉm cười ngăn cản cô, thực ra, trong lúc Dương Thiến Thiến nói đến nửa quá trình đầu của sự việc, hắn đã phát hiện ra được điểm quan trọng của vấn đề: Ngô Ngôn, tám chín phần mười, là người phụ nữ này đã đâm sau lưng tôi một dao.
Nhưng, việc như vậy hắn đương nhiên không thể để giải thích cho Dương Thiến Thiến, chỉ có thể khuyên nhủ cô mấy câu:
- Nói thực, tôi cũng hơi thích cái Phòng báo chí địa phương này. Hai ta là bạn học cũ, cô chắc cũng biết rằng tôi rất thích những điển cố lịch sử đúng không?
Hắn vừa nói vừa mỉm cười. Cố tỏ ra mình không hề có một sự oán hận gì.
Sự thật đúng là như thế, hắn không hề có tâm tư oán hận gì!
Trần Thái Trung làm quan chính là để rèn luyện EQ. Tuy hắn cũng chú ý tới việc thăng cấp, nhưng đây cũng không phải là tiêu chí duy nhất.
Lấy hôm nay làm ví dụ, từ lúc Trương Tân Hoa nói chuyện cùng hắn, tâm tình của hắn vô cùng tệ. Không chỉ bởi hắn bị đày vào lãnh cung, mà quan trọng hơn là, hắn đã bỏ bao nhiêu công sức sắp đặt mọi phương án, vậy mà lại sai ngay từ khi bắt đầu, chuyện này mới thật sự khiến hắn bị đả kích.
Nhưng lúc này, lời của Dương Thiến Thiến đã nói rõ ràng, sự điều động của hắn cũng không phải vì phương án sai lầm, vậy hắn còn có gì cảm thấy không hài lòng nữa? Cho nên nụ cười này, là xuất phát từ trong nội tâm của hắn.
Tôi kiêu ngạo đấy! Trong lòng Trần Thái Trung không ngừng nhắc nhở mình. Buổi chiều Bí thư Trương nghe được câu này, mặc dù biết sự xếp đặt của mình đã có tác dụng. Nhưng... Việc này dường như do Nghiêu Đông sắp xếp, Bí thư Tân Hoa khuyến khích, dường như là như vậy mới đúng.
- Nhưng chuyện này bất lợi cho sự thăng tiến của anh!
Dương Thiến Thiến cảm thấy không cam lòng, đôi mắt cô nhìn về phía khác:
- Hay là như thế này đi, anh đi tìm Ngô Ngôn, cô ấy không phải có quan hệ rất tốt với anh sao?
Tôi tìm cô ấy, sợ rằng sẽ bị chuyển đến chức chủ nhiệm phòng mất thôi. Trần Thái Trung cười nói:
- Tìm cô ta làm gì? Tôi từ trước đến giờ không có thói quen cầu xin người khác.
Đây đúng là nói dối, hắn vẫn có ý định tìm Ngô Ngôn, không được gì thì cũng xả được cục tức, múa may trước mặt Bí thư Ngô một lúc. Bí thư Ngô, cô rất lợi hại, ăn xong lau miệng sạch sẽ rồi lại không chịu nhận? Xin lỗi, anh đây có chứng cứ!
Bởi vì hắn cảm thấy bản thân mình thật sự rất oan uổng. Anh đây chỉ là phòng vệ thôi mà, nhưng lúc này, Bí thư Ngô cô phòng vệ đến mức, không phải chỉ hơi quá đáng nữa?
Nhưng, chuyện này, dường như cũng không thể làm rõ ràng được. Bị một câu nói này của Dương Thiến Thiến kích động, hắn cũng không thèm suy nghĩ đến Ngô Ngôn nữa: Lúc này, mọi người dường như đều bình an vô sự phải không?
Không có thói quen cầu xin người khác? Đây mới đúng là bạn học của tôi.
Dương Thiến Thiến gật đầu:
- Nào, ăn cơm nào, anh có uống chút rượu không?
Lời thì không nói nữa, nhưng trong lòng cô đã thầm quyết định, chờ đến lúc thời điểm thích hợp, nhất định phải nói chuyện này với cha nuôi của mình.
Điều động thì cũng cần một chút thời gian, chờ khi Trần Thái Trung nhậm chức, mới biểt cái Phòng báo chí địa phương này đáng thương thế nào. Trong văn phòng, bao gồm cả hắn là chủ nhiệm, tổng cộng cũng chỉ có hai người.
Hắn là Chủ nhiệm, người còn lại là một chị hơn bốn mươi tuổi, Lý Lệ Hồng, chính là Phó chủ nhiệm. Dĩ nhiên, nói cô ta là nhân viên Phó chủ nhiệm cũng không sa, dù sao cũng chỉ có hai người.
Ông xã của Lý Lệ Hồng, trước kia là Phó khu trưởng khu Hồ Tây, khi còn có năng lực, đã đem cô ta từ cửa hàng bách hóa điều đến Văn phòng chính sách khu Hoành Sơn. Bây giờ phòng chính sách cơ bản đã hoàn thành chức năng lịch sử giao phó cho nó, nên bị dỡ bỏ, còn chồng của Lý Lệ Hồng cũng đi rồi, trà đương nhiên cũng lạnh rồi.
Người khác cảm thấy cô không phải là người thích sinh sự, cho nên đưa cô ta đến Phòng báo chí địa phương.
Chị Lý là một người thuộc phái lạc quan, không để tâm gì đến công việc lắm. Mức độ chăm chỉ trong công việc của cô, hoàn toàn không bằng mức độ lo lắng cho khẩu vị của đứa con. Trong Phòng báo chí địa phương khu, công việc duy nhất của cô chính là quét dọn vệ sinh, sau đó chờ hết giờ rồi về.
Dĩ nhiên, Trần Thái Trung đã đến đây, thứ mà cô cần quét dọn, sẽ nhiều hơn một chút rồi, Chủ nhiệm Trần cũng muốn giúp đỡ. Cho dù thế nào, tuổi tác và lai lịch của đối phương vẫn có lợi thế hơn hắn.
Nhưng mà nghĩ lại, cũng không đúng. Tôi đây là lãnh đạo mà, tuy việc tôn trọng đồng chí lớn tuổi dĩ nhiên là việc phải làm, nhưng tôi đây dù sao cũng là người đứng đầu của một văn phòng nhỏ, cũng phải nên chú ý đến chút hình tượng chứ?
Nhưng làm như thế… Liệu có khiến người ta có cảm giác mình tự đại hay không? Thật hiếm có, một vị La Thiên Thượng Tiên đi khắp thiên hạ, ngang dọc tiên giới, lại vì một việc nhỏ như quét dọn vệ sinh, mà suy nghĩ hết hơn một giờ đồng hồ.
Nghĩ đến cuối cùng, vẫn là sự tự tôn của một người từng là Thượng Tiên, khiến hắn thản nhiên ngồi đó. Đương nhiên, hắn cũng không ngồi im lặng ở đó, mà bắt đầu cùng Lý Lệ Hồng nói về chuyện nhà cửa.
Lý Lệ Hồng thật không ngờ vị Chủ nhiệm trẻ tuổi này lại vì chút việc nhỏ này mà cảm thấy dằn vặt. Cô từng tiếp xúc với không ít lãnh đạo, nhất là khi ở phòng chính sách, những lãnh đạo đang chờ được thực hiện chính sách, có rất nhiều lãnh đạo vẫn còn hùng hùng hổ hổ. Cho nên, cô không hề để ý việc Chủ nhiệm Trần ngồi không không giúp cô.
Việc trên đời này vẫn còn kỳ lạ như vậy, khi Trần Thái Trung tràn đầy hứng thú chuẩn bị nắm bắt tâm lý người khác, thì người ta lại không hề quan tâm tới việc này.
- Chủ nhiệm Trần, sức khỏe con của tôi có chút không được tốt lắm, tôi muốn xin phép về sớm để đưa nó đi bệnh viện khám bệnh, anh xem...
Nhìn thấy Chủ nhiệm này hiền lành như vậy, Lý Lệ Hồng đương nhiên muốn tìm cớ để làm việc riêng một chút: chiếc ga giường đã lâu chưa giặt mà.
- Ừ, vậy chị về sớm một chút đi...
Trần Thái Trung mỉm cuời gật đầu, trong lòng hắn thầm cảm thán: Aizz, người ta thật là bận rộn, thật bận rộn quá...