Ngất mất thôi, cái này cũng gọi là thăng chức à? Trần Thái Trung hơi cứng họng. Nhưng nghĩ lại, Dương Thiến Thiến cũng là con gái nuôi của Chủ tịch thành phố Đoàn đó, không chừng, sẽ có tin tức nội bộ gì đó?
Nghĩ tới đây, hắn cố gắng vứt những tâm tình không tốt trong đầu đi, khẽ cười một tiếng:
- Ấy, cậu tiết kiệm một ít tiền giúp tôi đi. Hải Thượng Minh Nguyệt giá cả đắt đỏ quá, hay là Hồ Điệp sơn trang đi nhé?
Đi những nơi xa hoa như Hải Thượng Minh Nguyệt, tiêu hết bao nhiêu tiền cũng không phải vấn đề, quan trọng hơn là, hắn không cảm thấy lần này là được thăng chức, cho nên, đến những nơi xa hoa như vậy để chúc mừng, không chừng sẽ thể hiện mình quá mức thiển cận hoặc bao đồng, lại có thể khiến Dương Thiến Thiến xem thường mình thì quả thât không đáng.
Hồ Điệp Sơn Trang giá cả cũng không phải là thấp. Nhưng nơi này là một nhà hàng có hình thức sinh thái, hơn nữa lại nhằm vào khách hàng là những cặp tình nhân yêu nhau tha thiết. Dù là tới nơi này phần lớn đều là những người trung niên dắt theo mấy cô không lớn hơn con gái mình bao nhiêu, nhưng cuối cùng thì nó vẫn nổi tiếng về một nơi hẹn hò.
Không thể không nói, lòng ham hư vinh của Trần Thái Trung cũng khá mạnh, vì sợ người ta cười nhạo, nên thà chọn địa điểm là Hồ Điệp Sơn Trang.
Đương nhiên, sở dĩ hắn chọn nơi này, cũng là bởi vì trong lòng hắn mơ hồ nhận thấy, Dương Thiến Thiến đối với hắn có chút cảm tình. Mà bản thân hắn đối với Dương Thiến Thiến cũng không phản cảm. Như vậy, nếu muốn dùng mỹ nam kế, cũng không phải không được chứ?
- Muốn mập mờ thì mập mờ, nhưng không nên vượt quá giới hạn, thế mới là bạn tốt...
Tự dặn mình như vậy, Trần Thái Trung ngang nhiên đi tới Hồ Điệp Sơn Trang.
Không lâu sau, Dương Thiến Thiến cũng tới. Vừa gặp mặt Trần Thái Trung, cô đã cười dài mà khích lệ hắn:
- Chà, vẫn là cậu nghĩ chu đáo. Cả ngày ngồi trong phòng làm việc, hít gió điều hòa đến nỗi sắp ngã bệnh luôn rồi, nơi này thoải mái hơn Hải Thượng Minh Nguyệt, toàn là gió tự nhiên....
Hiển nhiên, đây là một kiểu động viên ý nhị.
Trần Thái Trung cũng hiểu ý tứ trong lời này. Nhưng, tâm tư của hắn lại không đặt ở đây, cho nên hắn thản nhiên cười cười, đi lên kéo ghế cho Dương Thiến Thiến ngồi:
- Hì, ngồi đi...
Dương Thiến Thiến bị sự ân cần này của hắn làm cho sửng sốt. Nhưng, rất nhanh cô liền khôi phục bình thường, cười nhìn hắn:
- Là do hôm nay được lên chức, nên tâm trạng rất tốt phải không? Không ngờ lại còn biết kéo ghế giúp tôi nữa!
- Thăng chức cái gì mà thăng chức!
Trần Thái Trung bĩu môi, ngồi lại chỗ của mình,
- Tôi là bị đày vào lãnh cung rồi. Ôi, đây là chuyện gì chứ, tôi có làm sai đâu cơ chứ...
- Lãnh cung?
Dương Thiến Thiến kinh ngạc mở to mắt, sững sờ nhìn hắn,
- Không lầm chứ? Cha nuôi mình nói cậu làm không sai, không phải là điều cậu về khu làm sao?
- Về khu?
Trần Thái Trung dở khóc dở cười mà gật đầu:
- Không sai, đúng là điều về khu. Nhưng cậu tưởng là, chỉ có bị giáng chức mới là lãnh cung à?
Chủ tịch thành phố Đoàn nói tôi làm không sai sao? Trong lòng hắn thầm cười khổ. Tôi làm phù hợp với nguyên tắc, đương nhiên là không sai, đương nhiên ông ta không thể nói là tôi sai được. Nhưng, Bí thư Trương nói rồi, là không hợp lý.
- Không thể nào! Nghe nói cậu được điều tới Ủy ban tổ chức Đảng của khu mà.
Tin tức này của Dương Thiến Thiến, không phải là sự nhanh nhạy bình thường,
- Còn nữa, nghe nói là định để cậu giữ chức Chủ nhiệm văn phòng nào nữa cơ mà.
- Ủy ban tổ chức Đảng?
Trần Thái Trung trợn tròn mắt. Hắn mơ hồ cảm thấy, việc này tựa hồ có gì đó không đúng, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra nguyên nhân,
- Không phải là Ủy ban tổ chức Đảng, mà là Văn phòng Ủy ban nhân dân.
- Thế thì kỳ lạ thật.
Dương Thiến Thiến rút điện thoại di động từ trong túi ra,
- À, để mình gọi điện cho cha nuôi hỏi thăm một chút.
- Thôi thôi.
Trần Thái Trung vội giữ.... di động trên tay cô, cô đang mặc váy ngắn,
- Chúng ta cứ ăn trước đã, chuyện này cũng không cần vội.
Thừa dịp đợi thức ăn được bê lên, Dương Thiến Thiến và Trần Thái Trung lại trò chuyện một lúc. Không lâu sau, Trần Thái Trung đã hiểu rõ đại khái chuyện này.
Chuyện con đường Phượng Đồng có tai họa ngầm, sau khi được các cảnh sát phá án báo lên, cuối cùng truyền tới tai Đoàn Vệ Hoa. Lẽ ra, những chuyện này là do Phó chủ tịch thành phố quản lý xây dựng ra mặt xử lý hoặc báo lên trên.
Nhưng, lần này lại có liên quan tới một cán bộ cấp phó nào đó bị mất mạng, Đoàn Vệ Hoa đã chú ý đến việc này từ lâu, không ngờ lại biết được chuyện có tai họa ngầm này.
Đến đây, không thể không nhắc tới tiểu sử thăng chức của Đoàn Vệ Hoa rồi. Ông ta vốn là cán bộ tuyên truyền những năm 85 từ quân ngũ đi ra, am hiểu nhất chính là các công tác Đảng. Sau khi đến địa phương, là từ vị trí Bí thư mà thăng tiến lên, sau khi tới vị trí Phó bí thư thành phố Phượng Hoàng, bởi vì sự đề cử của Chương Nghiêu Đông, nên mới có thể giữ chức Chủ tịch thành phố Phượng Hoàng.
Cho nên, nói tới công việc của Ủy ban nhân dân, ông ta lại không am hiểu. Ngược lại, Chương Nghiêu Đông am hiểu về công việc của Ủy ban nhân dân hơn ông ta một chút. Chẳng qua “ Chương háo quyền “ , cho nên ... Cuối cùng lại thành ra thế cục như ngày nay.
Đương nhiên, đây cũng không phải là vấn đề gì quá lớn. Đoàn Vệ Hoa mặc dù không am hiểu công việc của Ủy ban nhân dân, nhưng thủ hạ thì có cả đám người. Ông ta chỉ việc ngồi trên à nhìn, nắm được phương hướng đường lối là được.
Nhưng, cũng bởi vì thế, ông ta thật sự không biết, con đường Phượng Đồng được hoàn thành trước thời hạn, lại có hậu quả nghiêm trọng như vậy.
Đoàn Vệ Hoa xem việc làm đường cũng giống như luyện binh. Trong bộ đội, ông ta đã biết rất nhiều về việc luyện binh, cũng biết “ có công mài sắt có ngày nên kim “ . Ông ta vẫn cứ tưởng, trên đời này không có việc khó, chỉ cần quyết tâm, không có việc gì không làm được cả. Cho nên, tin tức này, khiến ông ta cảm thấy rất kinh ngạc.
Đương nhiên, trong thời gian thi công con đường Phượng Đồng, là do hai phía Đảng ủy và Ủy ban nhân dân cùng thông qua, ông ta cũng không lo lắng vấn đề phải chịu trách nhiệm. Nhưng ngay cả như thế, ông ta vẫn rất tức giận: Mẹ kiếp, việc như thế này mà cũng không biết phải báo trước một tiếng, xem vị trí Chủ tịch thành phố của tôi là làm cho vui à?
Không thể trách ông ta có tâm lý này. Ông ta vốn là không chuyên về công tác của Ủy ban nhân dân, cho dù ông ta vẫn luôn cẩn thận chăm chỉ làm việc, nhưng chuyện sơ sót là khó tránh khỏi. Lần này chuyện con đường Phượng Đồng, ông ta có thể đỡ được - - Mà cho dù không đỡ được, cũng lôi ra được một đống người giúp đỡ, chẳng phải chuyện gì to tát.
Nhưng chuyện này nếu tiếp tục như vậy, quả thật không ổn. Lần này xử lý được, thế nhỡ... lần sau gặp phải chuyện không xử lý được, chẳng phải sẽ xong đời sao?
Mọi việc chỉ sợ sẽ đến một giới hạn nhất định, cho nên, Đoàn Vệ Hoa rất coi trọng chuyện này. Vì thế, ông ta mới tìm tới Chương Nghiêu Đông.
Không thể nói ông ta thật sự muốn làm gì Bí thư Chương. Chương Nghiêu Đông mạnh hơn ông ta rất nhiều. Ông ta cũng tự nhận, ở thành phố này ông ta chỉ là nhân vật số hai, thế nên không hề có ý qua mặt Bí thư Chương.
Nhưng mà, cũng nhân dịp này, Đoàn Vệ Hoa cũng có thể ám hiệu với Chương Nghiêu Đông một chút. Nghiêu Đông à, việc phía Ủy ban nhân dân ông nhúng tay vào thì cứ nhúng đi, nhưng ông không thể làm đại sự mà lại chẳng cho tôi hay biết tý gì chứ? Cộng tác hài hòa cũng rất quan trọng mà.
Quả nhiên, chuyện con đường Phượng Đồng này, Chương Nghiêu Đông thật sự hiểu rất rõ. Ông ta thậm chí còn cảm thấy kỳ lạ, lão Đoàn này, làm sao vậy? Đây có phải việc lớn gì đâu? Người khác ai chả thế.
Nhưng, Đoàn Vệ Hoa mặc dù lớn hơn Chương Nghiêu Đông sáu tuổi, nhưng bình thường cũng rất khiêm tốn, có đấu đá cũng chủ yếu là đối với phái họ Tần, cho nên một chút chuyện nhỏ như vậy, Bí thư Chương vẫn phải nể mặt:
- Ừ, chuyện này cứ thế đi. Sau khi quay về ông nhấn mạnh thêm một chút về công việc của Ủy ban nhân dân, có một số việc không thể làm qua loa được, bỏ qua được thì bỏ qua....
Chỉ hai câu nói đơn giản như vậy, quyền lực trong tay Đoàn Vệ Hoa, vô hình trung lại lớn lên một chút. Quan trọng hơn là, việc này, đã được Bí thư Chương tán thành!
Bạn học Thiến Thiến, quả thật là một người bạn nên có! Lúc này, Đoàn Vệ Hoa có thể nói là rất tốt với Trần Thái Trung. Đối với ông ta mà nói, thì chỉ cần hai câu nói kia là đủ để ông ta chiếu cố tới Trần Thái Trung.
Chỉ là, Bí thư Chương không ngờ lại biết Trần Thái Trung. Ông ta không ngờ lại chẳng nóng chẳng lạnh hỏi một câu:
- Đúng rồi, cái cậu Trần Thái Trung kia, tuổi còn trẻ, tính khí cũng bốc đồng ghê nhỉ....
Trần Thái Trung cũng quá là may mắn, chỉ là một Phó chủ nhiệm khu, lại có thể được hai vị quyền lực cao nhất thành phố Phượng Hoàng nhớ tới!
Đoàn Vệ Hoa nghe tới đây thì sửng sốt. Tôi còn chưa nhắc tới tiểu Trần, sao Nghiêu Đông lại biết nhỉ?
Đương nhiên, ông ta cũng đã chứng kiến rất nhiều trận đấu tranh lớn nhỏ, chỉ một lát sau liền có phản ứng. Trong Cục công an, chẳng những có Cục trưởng, còn có Chính ủy nữa. Bí thư Nghiêu Đông không chừng còn biết chuyện này sớm hơn ông ta.
Như vậy, lời nói của Chương Nghiêu Đông, cũng rất rõ ràng rồi. Đó là lời cảnh cáo rất âm thầm. Lão Đoàn, tôi đã nể mặt ông, ông cũng đừng có được voi đòi tiên, định qua mắt tôi là không được.
- Cũng đúng...
Đoàn Vệ Hoa dứt khoát gật đầu, cũng không dấu diếm gì,
- Đồng chí đó là một phần tử tốt lại có lập trường vững vàng. Quan trọng hơn là, lúc nào cũng biết đặt đại cục làm trọng. Bây giờ, những cán bộ trẻ tuổi kiên định lập trường, cũng rất hiếm.
- Tôi cũng rất xem trọng hắn.
Chương Nghiêu Đông gật đầu đáp,
- Nhưng dù sao cũng còn trẻ tuổi, vẫn nên rèn luyện nhiều, lão Đoàn, ông nói như thế, liệu có quá sớm không?
Thực ra, nếu không có đứa con thứ của lão Hoàng, trong mắt Bí thư chương, Trần Thái Trung là kẻ thuộc phần tử “ bạo động cần gạt bỏ “ ấy chứ. Nhưng có chuyện này, lại có sự ủng hộ của Đoàn Vệ Hoa, Chương Nghiêu Đông không ngờ lại “ xem trọng “ hắn.
Phép duy vật biện chứng cho chúng ta biết, nếu nhìn vấn đề ở những góc độ khác nhau, sẽ có những kết quả khác nhau. Còn Chương Nghiêu Đông... có quyền lớn!
Đoàn Vệ Hoa nghe thấy lời này, trong lòng “ thình thịch “ một cái, dường như Chương Nghiêu Đông đang muốn xả tức giận lên người Trần Thái Trung. Lúc ông ta đang cân nhắc xem, có nên ra tay giúp Trần Thái Trung hay không, Bí thư Chương lại lên tiếng.
- Ừ, như vậy đi, hay là điều hắn về khu. Ngô Ngôn đã sớm nói với tôi, chỗ Phòng tổ chức Đảng chỗ cô ấy đang thiếu người. Ở gần tổ chức hơn một chút, cũng giúp hắn nhanh tiến bộ, ông thấy sao?
Lúc này, Đoàn Vệ Hoa mới nhớ ra, bạn học của con gái nuôi mình, dường như sớm đã được Bí thư Chương ưu ái. Học tiến tu ở trường Đảng, chẳng phải cũng do Chương Nghiêu Đông gật đầu đồng ý sao? Xem chuyện mình định làm... Chương Nghiêu Đông đã dự tính từ sớm rồi!
Ông ta còn gì để nói đây? Chỉ có thể đồng ý thôi.