Ánh mắt này của Hải Phong, Bưu mặt chó đã thấy thấy nhiều , hắn phi thường hiểu, ở sâu trong nội tâm, không cách nào kìm chế phẫn nộ được.
Tao van mày, nếu mày muốn tìm cái chết, không cần phải kéo tao theo như vậy! Vẻ mặt Bưu mặt chó tỏ ra khó hiểu, sau đó hắn thở dài một hơi,
- Ai, Trần ca huynh nói đi, huynh định xử lý hắn như thế nào đây? Tiểu bưu tuyệt đối sẽ không oán hận nửa câu.
Bưu mặt chó cũng thật làm khó, ở trong xã hội đen mà vứt bỏ tiểu đệ của mình, chuyện này thật là mất mặt, nhất là Lâm Hải Phong là một thủ hạ rất biết nghe lời.
Chỉ có điều, người ngoài đã gọi hắn là mặt chó, loại hành vi trở mặt này, hắn cũng có thể tự nhiên mà làm ra.
Còn về phần đạo lý, thì đó chỉ có thể giảng với loài người, còn không phải là còn người thì giảng đạo lý quả là muốn chết. Dù sao hôm nay, mặt mũi của hắn đã trở thành rất ngoan độc.
Thanh âm Trần Thái Trung trầm thấp vang lên bên tai Bưu mặt chó.
- Ha ha, tao cho ngươi hai lựa chọn, một là, mày giết nó, thứ hai, chính là tao giết mày!
Bưu mặt chó nhất thời toàn thân lạnh buốt. Đến khi hắn kịp phản ứng thì Trần Thái Trung đã đi rồi.
Trần Thái Trung căn bản sẽ không để một người đã chết để trong lòng, tuy hắn không thích lạm sát kẻ vô tội nhưng tên Hải Phong trêu chọc trước, rồi sau đó chẳng những không biết hối cải, ngược lại còn dám như vậy oán độc nhìn hắn. . .
Như vậy, lấy cái mạng nhỏ của hắn, thật là điều bình thường chỉ là...
Năm phút đồng hồ sau, thân thể Bưu mặt chó mới có chút tri giác. Thời tiết rất nóng, nhưng trên người hắn lại rất lạnh, cả thân thể tựa hồ cũng bị đông cứng lại. Trong thoáng chốc, một loại cảm giác thác loạn xâm nhập vào người hắn: Mẹ nó, hai ta. . . Rốt cuộc ai mới là xã hội đen đây?
Đương nhiên, gặp Trần Thái Trung, hắn chẳng khác nào tao gặp phải người đồng nghiệp "Không thể đối kháng" . Mặc kệ hắn có cam tâm tình nguyện hay không hắn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chấp nhận mệnh lệnh.
Đã gặp người không thể chống lại thì làm như thế là tỉnh táo đó! Lý trí đó!
Hắc hắc! Cuối cùng là tại vì hôm nay tâm tình Trần ca tốt, cũng biết tiểu bưu ta là người có tiền cho nên không gây phiền phức đến ta.
Nghĩ tới đây, tâm tình Bưu mặt chó không khỏi hưng phần lên. Gật đầu cung kính với Trần Thái Trung rồi nghe hắn nói.
- Đi đi, nhớ kỹ lần sau không tới đây quấy rối nữa.
Nhìn đám hung thần ác sát đi xa, Mười Bảy cầm tay Trần Thái Trung.
- Trần ca, anh có hỏi là ai sai khiến không?
Đạo lý đã bày ra đó. Bưu mặt chó ngay cả mặt mũi cũng bán có thể thấy được đây tuyệt đối không phải là vấn đề thu phí bảo kê bình thường .Cho dù hắn không sợ Cổ sở trưởng, nhưng là nói chung, lưu manh mà chống lại cảnh sát thì rất ít người dám làm. Làm người thì phải để lại đường lui, Núi không chuyển thì biển chuyển, ai có thể chắc chắn rằng mình mãi mãi chiếm thượng phong đâu.
Cho nên chắc chắn hắn bị người ta sai khiến tới.
Câu hỏi này khiến cho Trần Thái Trung sững sờ một chút, hắn nhìn Mười Bảy từ trên xuống dưới
- Ha ha, cuối cùng cậu cũng đến rồi.
Hắn còn tưởng rằng có mỗi mình đến, tên Mười Bảy này quả nhiên là khôn khéo.
- Đó là điều đương nhiên. Mười Bảy cười hì hì gật gật đầu, hắn cũng không ngại khoe khoang cơ linh của mình, để lại một ấn tượng tốt với Trần Thái Trung .
- Anh cùng Cổ Sở trưởng giao cái câu lạc bộ cho em trông nom, em làm sao dám không để tâm tới.
- Tên tiểu tử cậu cũng thật lắm mồm.
Trần Thái Trung cũng không kinh ngạc với loại người khôn khéo này, cái này đã sớm thành thói quen, chỉ là là thực lực cho phép cho nên hắn cũng không chú ý tới.
Kỳ thật cùng lắm thì...
Bưu mặt chó vừa rồi đã thành thật nói cho hắn.
Người sai khiến phía sau có hai bên đều là những đại danh ăn chơi ở thành phố Phượng Hoàng. Kim Khải Lợi cung Đế vương, thế lực hắc bạch hai nhà này bén rễ rất sâu, nghe nói còn có cả nhân viên chính phủ quan trọng ở trong đó. Ở thành phố Phượng Hoàng có thể nói là muốn gió được gió muốn mưa được mưa.
Huyễn Mộng thành cải tạo đầu tư không hề nhỏ, nơi này cũng khá lớn, làm một chỗ ăn chơi to lớn.
Thị trường ngành giải trí tuy lớn, nhưng cũng không phải là mặt hàng thiết yếu. Khách hàng cũng tương đối ổn định, đến chỗ ngươi nhiều hơn dĩ nhiên là đến chỗ ta ít hơn. Kim Khải Lợi cùng Đế vương cung tuyệt đối sẽ không ngồi nhìn Huyễn Mộng phát triển an toàn.Hôm nay chúng nhờ Bưu mặt chó, chính là xem cái câu lạc bộ karaoke này được nhân vật nào bảo kê.
Nếu như "Huyễn Mộng Thành" sau lưng không có nhân vật nào ghê gớm thì lập tức đánh đổ. Không có thực lực mà cũng dám đụng đến thị trường của chúng tao sao? Với tiếng xấu của Bưu mặt chó thì ,hoàn toàn có thể làm được, tuy là vậy nhưng cũng phải tìm hiểu một lúc.
Không thể phủ nhận, loại thủ pháp này hay là rất ôn nhu và rất nham hiểm. Lúc hai nhà khai trương câu lạc bộ karaoke, đã gặp phải thế lực cường đại cho nên phải kịp thời thỏa hiệp. Người tron giang hồ nể mặt nhau là điều tất yếu.
Với năng lực tư duy của Trần Thái Trung thì việc hoài nghi Bưu mặt chó là điều rất đơn giản cho nên hắn mới hỏi gã. . Không ngờ đằng sau lại có những chuyện như thế.
Ngược lại bộ dạng của Mười Bảy lại không đáng trách, hắn gật đầu,
- Rất bình thường nha cứ đơn giản mà xem không chết được người, lỡ như chúng ta bị khi dễ thì sao?
Khi dễ người ta lúc không nên khi dễ thì chính là chuyện không đúng.
Mẹ, ta còn tưởng rằng ta là một tên rất lưu manh rồi chứ!
Trần Thái Trung hơi căm tức, có thể ta chính là một tên lưu manh nhưng cũng sẽ không tìm người không liên quan mà gây phiền toái. Đây gọi là núi cao còn có núi cao hơn, chuyện ta xuyên việt được thật sự là... Quá oan uổng!
Lúc hai người nói chuyện, mọi người cũng bu lại. Thấy dáng vẻ Trần Thái Trung như vậy trong lúc nhất thời Mười Bảy bị hai chủ nhân mình lạnh nhạt.
Phải khiêm tốn! Trần Thái Trung trong lòng không ngừng nhắc nhở lấy chính mình, sau đó hắn cảm thấy ngạc nhiên, mình càng khiêm tốn, người khác lại càng nịnh nọt mìn. Hơn nữa, dường như thành ý cũng đã tăng lên.
Xem ra, khiêm tốn quả thực khiến người ta tiến bộ. Tuy nhiên hắn vẫn cảm thấy, không thể cao đàm khoát luận ăn nói bốc phét thì thật khó chịu. Nhưng có loại cảm giác này, phần cảm giác khó chịu vẫn giảm đi không ít.
Đúng lúc này, có người gọi hắn,
- Thái Trung! Thái Trung! ! !
Dương Thiến Thiến, không biết nàng chạy tới từ lúc nào. Đứng bên cạnh nàng chính là Lưu Vọng Nam không chỉ vậy, hai người còn nắm tay nhau. Lão Thiên, hai người này từ khi nào mà trở nên mật thiết như vậy.
Trần Thái Trung cáo từ mọi người đi đến Dương Thiến Thiến trước mặt,
- Ha ha, tốt lắm, vừa rồi có chút việc đều đã xử lý xong rồi, nào chúng ta đi hát karaoke.
- Không được, muộn rồi.
Dương Thiến Thiến lắc đầu, bờ mi dài cùng với ánh mắt trong trẻo hiện lên vẻ ngưỡng mộ. Qua chuyện vừa rồi bọn họ thấy hình tượng Trần Thái Trung lập tức cao lên không ít.
Nam nhân đối với nữ nhân, là vì yêu mà sinh ra tôn trọng, nữ nhân đối nam nhân lại hoàn toàn sự khác biệt, đại bộ phận đều là vì tôn trọng mà sinh ra yêu. Biểu hiện vừa rồi của Trần Thái Tủng chắc chắn đã cho thấy hắn là một nam nhân tin cậy có thể dựa vào.
Mưa thuận gió hoà, lúc lơ đãng xúc động thường là lúc khó ngăn cản nhất. Bởi vì, người trong cuộc không ý thức được điều vi diệu trong đó. Thí dụ như Dương Thiến Thiến, nàng chỉ là có chút cảm khái: Khó trách được hồi ở trong trường học biểu hiện của Trần Thái Trung rất kỳ lạ, thì ra trên người hắn, còn ẩn dấu quá nhiều bí mật người khác không biết.
Đương nhiên, nàng phải lấy cớ là phải trở về nhà kẻo muộn.
- Tôi phải trở về, anh hãy chơi cho thật tốt nha!
Trần Thái Trung cảm thấy ngạc nhiên, hắn không ngờ lại trở về sớm như vậy. Lão Cổ cùng Mười Bảy bằng hữu chẳng những rất tôn trọng hắn mà trong đó còn có mấy người đáng để kết giao. Cứ rời đi như vậy không khỏi có chút đáng tiếc. .
Chỉ là, nếu cứ để Dương Thiến Thiến phải đi một mình như vậy thì cũng không nên. Về chuyện này thì hắn phải thể hiện EQ của mình hắn bỗng cảm thấy sau lưng có người đẩy nhẹ mình một cái. Quay lại nhìn thì thấy Lưu Vọng Nam đang hướng chính mình nháy mắt: ý bảo nhanh đuổi theo đi!
Trong lúc cấp bách, nếu có người ngoài nhắc nhở thì người bình thường đều vô ý thức nghe theo. Trần Thái Trung nhất thời cũng không kịp nghĩ nhiều vội vàng ôm quền với mọi người.
- các vị, thật xin lỗi ta phải tiễn bạn gái của ta đi, các vị cứ từ từ chơi bời.
Dương Thiến Thiến bây giờ cách hắn còn chưa đến mười mét, nghe thấy lời nói này thì dừng lại.
Rời khỏi xa phòng karaoke, Dương Thiến Thiến mới quay đầu lại, hung dữ trừng mắt nhìn hắn.
Vừa rồi anh mới vừa nói cái gì? Anh muốn đưa ai về nhà?
Chỉ là, trong ánh mắt của nàng, mơ hồ cũng có một chút vui vẻ và một chút ngượng ngùng.
- Như vậy đi, thật sự quá thất lễ, trễ như vậy rồi để tôi đưa cô về nhà.
Trần Thái Trung bất đắc dĩ nhún nhún vai ở trên vỉa hè, động tác này hắn học từ Mười Bảy, hắn cảm thấy làm như vậy rất tiêu sái.
- Ha ha, cho nên ta phải tìm lấy cớ đó, Thiến Thiến, cô không tức giận chứ?
Nàng có thể kêu thẳng tên của hắn dĩ nhiên là hắn cũng có thể làm như vậy.