Quan Thương

Quyển 9 - Chương 32: Bạn Học Thủa Thiếu Thời (2)




Từ năm 2002 tới nay, Liên hợp Tĩnh Hải lấy hai trung tâm nghiên cứu làm cơ sở, dùng hình thưc nghiên cứu đề tài, liên hợp với rất nhiều cơ cấu nghiên cứu khoa học trong n ước, đảm bảo ưu thế đi đầu kỹ thuật của Tân Năng Liên Hợp. Đồng thời trong quá trình hợp tác nghiên cứu, phát hiện tỉ lệ thành quả nghiên cứu ứng dụng thực tiễn rất ít, rất nhiều công trình có tiềm năng bị đóng kín trong tủ hồ sơ.

Vì thế Lâm Tuyền kiến nghị chính phủ Tĩnh Hải quy hoạch một khu khoa kỹ, không chỉ dựa vào các nghiên cứu của ĐH Tĩnh Hải, còn thu hút hạng mục chất lượng cao ở lĩnh vực vi sinh, vật liệu kỹ thuật cao, điện gió ...v..v... Từ các cơ cấu nghiên cứu tới Tĩnh Hải.

Thực chất ý tưởng này có người đề xuất với Trương Quyền từ năm 2001, song ông ta làm gì có tầm nhìn xa như vậy, chỉ muốn làm đẹp thành tích, lệnh cục thương mại lập quỹ đầu tư sáng nghiệp, đầu tư có 2 triệu, chẳng đáng vào đâu.

Dựa theo yêu cầu của Lâm Tuyền, chính phủ phụ trách xây dựng trang thiết bị cơ sở, còn xí nghiệp và cá nhân ở Tĩnh Hải góp vốn, tổng đầu tư của sáng nghiệp Liên Hợp là 200 triệu.

Hoàng Vĩ nghe Lâm Tuyền giới thiệu tình hình xong, kích động nói:

- Cái công ty nước sơn mà em đang làm đại lý do mấy tiến sĩ, thạc sĩ, nghiên cứu sinh cùng hợp tác, song bọn họ không có kinh nghiệm thị trường, không có tài chính, thậm chí tiền thử nghiệm sản phẩm đều do góp tiền với nhau, không thể sản xuất quy mô lớn, năm ngoài em mới tiếp xúc với họ, cảm thấy họ có tiềm lực lớn, cho nên mới tham dự, phụ trách khâu tiêu thụ và quảng bá ... Để em chỉnh lý một bản tài liệu gửi anh sát hạch.

Lâm Tuyền vỗ trán:

- Thứ mang tính chuyên môn cao như thế làm sao tôi hiểu nổi? Ở hạng mục đầu tư mạo hiểm, hạng mục hạng 2 cũng được, song đội ngũ chuyên môn phải là hạng nhất, hiểu ý tôi chứ? Có thời gian an bài tôi gặp thành viên của đội ngũ đó.

- Hạng mục thường, đội ngũ tốt có thể sáng tạo lợi nhuân, hạng mục tốt rơi vào tay đội ngũ kém thì cũng hỏng.

Hoàng Vĩ tiếp lời của Lâm Tuyền:

- Giờ em chỉ cần hạng mục tốt để trở mình thôi.

- Nói không biết thẹn kìa.

Lý Tân Nghĩa thấy Hoàng Vĩ tự nhận mình là nhà quản lý hạng nhất thì lên tiếng trêu hắn:

Hoàng Vĩ cười hăng hắc:

- Được, hôm nào anh có thời gian thì em tập trung bọn họ, toàn là người không tệ.

Buổi tối Chu Kính Đức đại biểu huyện ủy Thuận Nghĩa mời Lâm Tuyền dự tiệc, trong bữa tiệc ông ta khéo léo thăm dò kế hoạch đầu tư của y, thái độ của Lâm Tuyền rất ôn hòa, song nói tới chuyện đầu tư thì không hé răng nửa lời.

Ngược lại Tĩnh Di nói ra ý tưởng khai phát du lịch, quy mô rất khả quan, Lâm Tuyền lần đầu tiên nghe thấy chuyện này, giật cả mình, song không thể tỏ thái độ ở bữa tiệc.

Ngày hôm sau Cảnh Thiên Sương được trưởng phòng tổ chức thành ủy tháp tùng tới Thuận Nghĩa, tham gia cuộc họp cán bộ đảng, chính thức đảm nhận chức huyện trưởng.

Vì kế hoạch của đám Thư Nhã, Lâm Tuyền ở lại Thuẩn Nghĩa thêm một ngày, Hoàng Vĩ tất nhiên không vội về Kiến Nghiệp, Chu Kính Đức đặc biệt sai Lý Tân Nghĩa tiếp khách, cuộc tụ họp bạn bè tiếp tục kéo dài.

Cảnh Thiên Sương đã tỏ ý muốn mượn Lý Tân Nghĩa sang văn phòng chính phủ làm việc, Chu Kính Đức cảm khái cho cơ hội của Lý Tân Nghĩa, đương n hiên ông ta không trở ngại gì, nói Lý Tân Nghĩa có thể đảm nhận hai chức vụ, muốn trước khi mình và Cảnh Thiên Sương tạo dựng sự tín nhiệm vớ nhau, có thể dùng Lý Tân Nghĩa hòa hoãn quan hệ hai bên.

Chức vụ Lý Tân Nghĩa không thể lập tức đề cao, nhưng ai cũng biết khi Chu Kính Đức và Cảnh Thiên Sương thiết lập được sự ăn ý, hắn sẽ trở thành nhân vật có trọng lượng ở Thuận Nghĩa.

Thư Nhã tới trung tuần tháng 5 mới hoàn thành hạng mục thư khai phát du lịch Đại Khê, mang tới trước mặt Lâm Tuyền, lòng rất bất an, cô rất sợ ánh mắt nghiêm khắc của Lâm Tuyền khi làm việc, lần trước cô thấy Lâm Tuyền mắng cả Tiểu Sơ vì làm việc chểnh mảng rồi, tất nhiên Lâm Tuyền cũng phải trả giá, đó chính là phải cho Tiểu Sơ dùng tải khoản ngân hàng một ngày để mua sắm thỏa thích .

- Không cần mang tới tận văn phòng anh chứ.

Lâm Tuyền cười hỏi:

- Tối nay chẳng phải gặp nhau sao?

- Em rất nghiêm túc đấy.

Thư Nhã khẽ cắn môi, đôi mắt đẹp nhìn Lâm Tuyền không chớp, sóng mắt đong đưa, nhưng lời lẽ uy hiếp:

- Anh phải xem thật kỹ càng, nếu không coi chừng chị Tĩnh Di đó, chị ấy giờ là đại cổ đông của công ty em.

Đó là chiến thuật của Thư Nhã, nếu ngay từ đầu để Lâm Tuyền vào trạng thái làm việc thì cô ứng phó không nổi, phải để y lơi lỏng phần nào.

Lâm Tuyền gãi đầu:

- Hạng mục này tốt đến đâu thì anh cũng không tiện đầu tư trực tiếp.

- Vì sao?

- Không muốn người khác nói anh không rạch ròi công tư, Liên hợp Tĩnh Hải lại không phải là xí nghiệp gia tộc, mở tiền lệ này không tốt.

Lâm Tuyền thấy Thư Nhã cắn chặt hàm răng trắng, mặt đầy tội nghiệp, vừa đáng yêu vừa đáng thương, y không chịu nổi điệu bộ này, vội nói thêm:

- Không phải là không có cách, có điều tiêu dùng trong nhà không thể lấy trực tiếp từ trong nhà, anh chuẩn bị lập một quý chuyên môn, do hai nhà Lâm gia, Trần gia quản lý. Chi dùng ở ba nhà, cùng với tiền sáng nghiệp của thành viên sẽ lấy từ đây, không cần anh phải quản tới chuyện phiền hà này nữa, tiền đầu tư của em có thể lấy từ quỹ gia tộc ra ...

- Tiền bạc thế nào em mặc kệ ...

Thư Nhã đẩy kế hoạch tới trước mặt Lâm Tuyền:

- Anh phải xem hạng mục em làm thế nào chứ.

- Anh chuẩn bị lấy tên quỹ này là quỹ bại gia, mặc cho bọn em phá hoại, gọi là quỹ bại gia thì hạng mục hay dở thế nào cũng chẳng sao.

- Anh, anh mới là đồ bại gia chi tử ...

Thư Nhã phát hiện ra Lâm Tuyền cố ý trêu ghẹo mình, đưa tay ra nhéo y:

Lâm Tuyền cười lớn nghiêng người tránh, Thư Nhã dùng cả hai tay, y không né nổi nữa nắm lấy tay cô, kéo vào lòng, Thư Nhã hoảng hồn vũng vẫy:

- Đang ở văn phòng đấy, để người khác thấy sau này em dám nhìn mặt ai nữa.

Lâm Tuyền cười hì hì, hôn cô một cái rồi mới buông ra:

- Có chuyện này anh phải nói với em.

- Chuyện gì?

- Chuyện quỹ gia tộc ấy, mẹ anh hay mềm lòng, làm việc thiếu chủ kiến, đương nhiên không để bà chủ trì được, ông ngoại tuổi cao không thể lao tâm lao lực, anh thấy ba em cũng nhàn rỗi, hay là để ông gánh vác.

Thư Nhã tim đập thình thịch, đây chẳng phải là một lời cầu hôn gián tiếp sao, nghĩ thế song bề ngoài lại bĩu môi nói:

- Chuyện trong gia tộc của anh, bằng vào cái gì bảo ba em đi quản, vô danh vô phận.

Lâm Tuyền quanh co lòng vòng mãi lấy lý do này lý do khác, Thư Nhã nghiến răng tức giận, đã nói tới mức này rồi còn không dám nói thẳng ra, chẳng lẽ là thói quen nghề nghiệp của anh ấy. Vươn ngón tay ra xỉa vào trán Lâm Tuyền, hung dữ hỏi:

- Lòng còn chưa nỡ bỏ tình nhân cũ hả?

- Đương nhiên là nỡ.

Trả lời loại vấn đề này, Lâm Tuyền không dám do dự nửa giây, đầu óc thoáng qua nụ cười nhẹ nhàng mà cứng cỏi của Trần Vũ, không nỡ thì làm được gì? Đối với chuyện tình cảm cũng cần sự quyết đoán, không thể để Thư Nhã thất vọng được.

- Ma mới thèm tin anh.

Thư Nhã quay ngoắt đi:

- Chuyện này anh tự đi nói với ba em ấy, em chẳng quản anh.