Quan Thương

Quyển 8 - Chương 10: Tình Cờ Dừng Bước Tại Xuân Giang




Tây Lai tới nhiệt tình bắt tay Lâm Minh Đạt, đại biểu thành phố Nam Phong xin lỗi vì sự kiện Củng Dư.

Lâm Minh Đạt không muốn truy cứu tới tận cùng vấn đề đem quyền chủ động giao cho thành ủy Nam Phong. Lâm Tuyền tất nhiên tùy ý cha, nhìn Tẩy Lai cười nói:

- Thị trưởng có thời gian thì tôi thay mặt thầy Lâm Cầm Nam, ngày kia mời tới tham gia thảo luận vấn đề HTX xóa đói giảm nghèo.

Tẩy Lai thầm thở phào, thái độ của Lâm Tuyền là muốn lật chuyện qua trang mới, quả thật người trẻ tuổi thành đạt sớm ắt phải có chỗ hơn người, lấy vị thái tử gia kia của Thẩm gia đánh giá người ta đúng là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử rồi:

- Tôi sẽ báo cáo với bí thư Cận chuyện này, nếu ông ấy bận, tôi sẽ tham gia, tôi tới Nam Phong công tác hơn một năm, còn chưa được lĩnh giáo phong thái học giả trứ danh quốc tế của giáo sư Lâm Cầm Nam.

Tẩy Lai quay về Nam Phong, cùng Chu Học Nhân đem tin tức tỉ mỉ hơn về Liên hợp Tĩnh Hải báo cáo cho nội bộ thành ủy, ai cũng cho rằng biện pháp bù đắp của Tây Lai là cần thiết, kịp thời. Nhưng xử lý sự kiện Củng Dư vẫn còn có mẫu thuẫn, thậm chí có người nói:

- Lâm Minh Đạt đập xe, Lão Vương không sai người ngăn cản, chứng tỏ đồng chí ấy đã biết sai rồi, với đồng chí đã nhận thức được sai lầm, chúng ta không nên vung gậy đánh chết, phải cứu vãn, cải tạo.

Luận điệu người không quen thuộc quan trường cảm thấy thối không ngửi nổi, thế mới thấy làm quan, không phải dễ đâu, tồn tại được trong môi trường ô uế như thế không phải ai cũng chịu nổi, tồn tại được vẫn làm việc ích nước lợi dân càng đáng quý.

Có điều Nam Phong vẫn phải đi vỗ về phía Liên hợp Tĩnh Hải, cuộc họp phi chính thức HTX xóa đói giảm nghèo ở Loan Huyện, Tẩy Lai cùng một bí thư huyện ủy, huyện trưởng một huyện trực thuộc Nam Phong tham gia. Thành ủy Khai Nguyên biết tin do bí thư thành ủy Chu Phong đích thân dẫn quan viên hữu quan tới dự.

Khách sạn Nam Thiên thuộc hàng khách sạn có sao duy nhất tại Loan Huyện từ khi xây xong tới giờ lần đầu tiếp đãi nhiều quan viên cấp cao như thế.

Lâm Cầm Nam thấy quan viên chính phủ tích cực như thế, cười bảo Lâm Tuyền:

- Năm nào thầy cũng tới Nam Phong, Khai Nguyên mấy chuyến, vậy mà chưa được gặp vị quan phụ mẫu nào ở các cuộc họp, sức hút của em lớn thật đấy.

Cố lương Vũ cười:

- Giáo sư Lâm đòi tiền của huyện, lại không cho người ta can thiệp vào chuyện HTX, tất nhiên người ta muốn trốn mà không được.

Cuộc họp không có gì đáng nói, quan trọng chỉ thể hiện thái độ nên có, chủ khách đều vui vẻ. Từ Khai Nguyên có tầu đi về phía đông, tính thời gian tới Xuân Giang rồi ngồi máy bay về Tĩnh Hải chỉ tốn một đêm, Lâm Tuyền chọn tới Xuân Giang trước, để đám Tiêu Lỵ Lỵ ở lại Loan Huyện làm đề tài.

Ngày 12 tháng 7, Lâm Tuyền cùng Phàn Xuân Binh, Cố Lương Vũ đi tàu hòa tới Xuân Giang, gặp đúng trận mưa lớn, chuyến bay hôm đó phải hủy bỏ, đành phải ơ lại nơi chiêu đãi của thành ủy Xuân Giang, đó là khách sạn 4 sao, có điều quy cách thì không thua kém khách sạn 5 sao.

Lâm Tuyền gọi điện thoại cho Phương Nam, nói cho cô biết an bài hành trình của mình, cúp điện thoại rồi, tay đặt lên phím bấm, do dự không biết có nên gọi cho Thư Nhã hay không.

Điện thoại vừa thông, nghe được giọng nói trong trẻo mừng rỡ của Thư Nhã, Lâm Tuyền cảm thấy êm dịu, cảm giác có người mong đợi mình thật không tệ. Thư Nhã nghe nói Lâm Tuyền đĩnh lãng phí một ngày ở Xuân Giang, làm ầm ĩ bảo y không được chỉ biết hưởng thụ, muốn y đích thân đi chọn quà cho mình, còn cả Phương Nam, Tiểu Tư Vũ.

Nghe Thư Nhã nói thế, Lâm Tuyền không khỏi sinh ra mong ước có cả vây cá lẫn tay gấu, lại cảm thấy mình nghĩ thế quá ích kỷ. Đặt điện thoại xuống rồi, thấy bên cái nóng nực bên ngoài bị cơn mưa quét sạch, mang không khí mát mẻ của mùa thu, gọi điện hỏi Cố Lương Vũ, Phàn Xuân Binh có muốn đi dạo chơi Xuân Giang hay không?

Phàn Xuân Binh khi gọi điện về nhà biết tin Vương Thúy hơi đau bụng, còn gần một tháng nữa mới kỳ sinh nở, hiện Trần Tú, Lâm Tĩnh Di cùng với các bác sĩ khác đều đang túc trực ở nhà hắn, Phàn Xuân Binh lo sót vo, không dám rời điện thoại một giây, còn tâm tư đi đâu nữa.

Cố Lương Vũ thấy Lâm Tuyền nói đi dạo quanh thành phố, nhưng khi lên taxi lại bảo tới khu công nghiệp ở ngoại ô, lòng nghĩ không biết có khi nào Lâm Tuyền thực sự buông lỏng nghỉ ngơi không, người ngoài nhìn vào thấy y ung dung nhàn nhã, thực tế đến Trương Bích Quân khi đảm nhận mấy chức vụ liền cũng chưa chắc đã vất vả bằng y.

Xe đi qua một mảnh đất trống, bên đường có mấy tấm biển quảng cáo cỡ lớn, Cố Lương Vũ còn chưa kịp nhìn rõ nội dung thì Lâm Tuyền đã lên tiếng bảo lái xe dừng lại, xuống xe mới biến mảnh đất này dùng cho hạng mục của tập đoàn Thẩm thị.

- Chuyện còn chưa đâu vào đâu mà Xuân Giang đã dám dựng biển quảng cáo, lừa gạt bản thân làm gì chứ?

Lâm Tuyền cười mỉa mai:

Hạng mục của Thẩm thị không cái nào liên quan tới Liên hợp Tĩnh Hải, Cố Lương Vũ hoàn toàn không biết tập đoàn Thẩm thị có ý đầu tư ở Xuân Giang, lòng bội phục trí nhớ của Lâm Tuyền. Đột nhiên nghe thấy Lâm Tuyền hỏi:

- Liên hợp Tĩnh Hải mất bao lâu nữa mới đuổi kịp Thẩm thị?

- Tập đoàn cỡ này sao?

Cố Lương Vũ nghĩ Lâm Tuyền chỉ thuận miệng hỏi thôi:

- Trông nghề đồn tài sản bọn họ trực tiếp khống chế khoảng 40 tỷ, dù sao là tài phiệt truyền thừa bao năm, chúng ta còn có chênh lệnh nhất định với họ, đặt biệt là ở hiệu suất tài sản, Thẩm thị có thể ảnh hưởng tới tài sản lớn hơn bản thân gấp 5 lần ...

- Ồ, xem ra chúng ta còn rất nhiêu việc phải làm.

- Đương nhiên rồi.

Cố Lương Vũ không để ý xung động tình cảm của Lâm Tuyền:

- Có điều theo tôi, Liên hợp Tĩnh Hải nhất định vượt qua tập đoàn tài phiệt truyền thống như Thẩm thị, cứ lấy Tân Năng Liên Hợp ra mà nói, chúng ta còn chưa đủ ảnh hưởng tới chính sách sản nghiệp quốc gia, nếu không một khi nhà nước mở cửa thị trường năng lượng mới, ưu thế của chúng ta là điều các xí nghiệp khác không sao đuổi kịp, sẽ thành con đường tắt cho Liên hợp Tĩnh Hải, đem tài sản của Tân Năng Liên Hợp lên TTCk, vượt qua Thẩm thị không phải là vấn đề.

Lâm Tuyền lắc đầu:

- Thao tác vốn mãi mãi chỉ là thủ đoạn nhất thời, một khi quên đi nguyên tắc này, rất dễ khiến người ta chìm đắm trong cuộc chơi cá lớn nuốt cá bé. Tôi muốn tách riêng bộ phận chứng khoán ra, có điều như thế Liên hợp Tĩnh Hải thành cái vỏ rông chẳng có một ai rồi.

- Thiệu Binh thì lại muốn tới Liên hợp Tĩnh Hải, tổng giám đốc tách bộ phận chứng khoán ra, chắc anh ta không còn hứng thú tới Tĩnh Hải nữa.

- Anh ta muốn tới Liên hợp Tĩnh Hải làm gì, bên phía Tinh Hồ ủy khuất anh ta à?

- Khi xây dựng Đại Tinh Hồ, chẳng phải anh ta sẽ nhường ghế sao?

Cố Lương Vũ giải thích:

- Tôi thấy anh ta nghĩ mình không tranh nổi với Từ Kiến, cho nên kiếm thang cho bản thân xuống trước.

- Đại Tinh Hồ à, mấy công ty đều có quy mô quá lớn, chuyện này không gấp được.

Lâm Tuyền trầm ngâm:

- Còn Thiệu Binh, tôi tự có an bài.

Cố Lương Vũ chỉ thuận miệng nói tới Thiệu Binh thôi, không ngờ Lâm Tuyền đã sớm suy nghĩ tới chuyện này:

- Tổng giám đốc định an bài anh ta đi đâu, trừ Đại Tinh Hồ sau này còn có vị trí thích hợp cho anh ta sao? Hay tới Liên hợp Tĩnh Hải phụ trách xã giao?

Lâm Tuyền mỉm cười:

- Lần này trở về đoán chừng chuyện NH thương nghiệp đã có đầu mối giải quyết, lực đồ đầu tư vào Tân Bác sẽ từng bước gia tăng, chính sách nhà đất ngày càng thắt chặt, không biết tổng cty XD có trụ nổi không? Vì phối hợp với chính sách địa ốc mới, Thiên Tinh Hồ khó tránh khỏi tài chính eo hẹp, tôi muốn thông báo cho đám Tôn Phi Phi khống chế lượng hàng tích trữ, kiếm chút tài chính để dùng đã.