Quan Thương

Chương 72: Cảnh Xuân Trong Phòng





Bữa tiệc tiếp theo đó trừ những nhân vật nổi tiếng trong giới doanh nghiệp Tĩnh Hải, còn có những nhân vật chính trị quy tụ quanh Cảnh Nhất Dân sau đại hội thành ủy mở rộng thứ hai. Nhật báo Tĩnh Hải, báo nhà doanh nghiệp, tuần san giải trí, hai ĐTH cùng các phóng viên tòa báo lớn trú ở Tĩnh Hải đều đổ dồn tới Thiên Tinh Hồ, ống kính liên tục chĩa vào những quan viên chính phủ và nhà doanh nghiệp y phục trang trọng.
Khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của Tôn Phi Phi, Trương Bích Quân, Phương Nam cũng là đối tượng bị ống kính tìm kiếm, phong thái của người tổ chức bữa tiệc là Diệp Linh Thư càng khiến người ta chao đảo, thêm vào trước kia chuyện Tú Thủy Các mời nhân tài bàn tán xôn xao Tĩnh Hải, khiến cô còn chiếm ống kinh của Cảnh Nhất Dân không ít.
Phóng viên của tuần san giải trí còn đặc biệt tìm hai người khách nước ngoài, thử xem Diệp Linh Thư có thực sự tinh thông bốn thứ tiếng hay không, bọn họ mang theo ánh mắt khâm phục, nói nhất định viết một bài phỏng vấn chuyên đề cho Tú Thủy Các.
Quần áo đơn giản, khuôn mặt tiều tụy, Lâm Tuyền bê một đĩa thức ăn, trốn vào trong một cái góc mà ống kính không chiếu tới, nhàn nhã thưởng thức những món ăn ngon lành do Tú Thủy Các cung cấp, đối đáp câu được câu chăng với đám Quách Bảo Lâm, Quách Đức Toàn, Triệu Khôn Nghĩa, Vũ Cường.
- Mẹ nó, Tú Thủy Các cũng phải tổ chức một bữa tiệc sáng lập, để ông đây cũng nổi bật một phen.
- Mày là ông ai?
Quách Đức Toàn không chút do dự bợp gáy Quách Bảo Lâm một phát:
- Tú Thủy Các lấy đâu ra tiền, biết thân biết phận, đừng đua đòi.
Lâm Tuyền chợt nhớ tới chuyện con gái Lý Tín:
- Chú Quách, tiệc sinh nhật con gái giám đốc Lý đã an bài tốt chưa?
- Giám đốc Lý đã đặt tiền trước rồi, chú thấy hay là cháu đem số tiền này trả lại.
- Ông ấy không bận tâm chút tiền đó đâu, quan trọng là tiệc sinh nhật phải làm cho linh đình một chút, cháu chắc là tới ngày hôm đó mới về được, xin nhờ chú Quách cả.
Sau bữa tiệc, tiễn hết khách quý đi rồi, Lâm Tuyền đứng trước chiếc xe phái tới tỉnh thành, nhìn Từ Kiến nói:
- Xin lỗi giám đốc Từ, tối nay giám đốc Trương nhất định phải đi với tôi rồi, ông xem này thời gian qua tôi vất vả giảm mất mấy chục cân rồi, giám đốc Từ không giúp tiểu đệ, tiểu đệ sẽ ngọc vẫn hương tiêu mất.
- Tối nay thì thôi vậy, giám đốc Trương không có chuẩn bị gì cả.
- Tôi không ở Tĩnh Hải, ông kiếm cớ giữ giám đốc Trương lại, tôi cũng đành chịu. Nhân lúc chú Khổng tôi ở đây, nhất định đòi ông thả người. Cô ấy cần cái gì, tôi đích thân làm chân chạy vặt cho cô ấy, muốn gì cũng có, tuyệt đối không để cô ấy chịu thiệt.
Từ Kiến bị giọng điệu vô lại của y làm bật cười, biết chuyện Nguyệt Nha Hồ như cung lên giây, không thể không bắn, Lâm Tuyền cần một trợ thủ đắc lực mới được, huống hồ tới tỉnh thành xem như là rèn luyện, có lợi cho Thiên Tinh Hồ sau này.
Từ Kiến tìm một đống lý do thuyết phục bản thân, sau khi nguy cơ của công ty được giải quyết, tâm tư cũ muốn đưa Trương Binh Quân lên giường lại nhen nhóm bùng lên, định qua giai đoạn thành lập công ty này lấy cớ đi nghỉ để ra tay, sao đành lòng để Trương Bích Quân đi, nhìn cô hỏi:
- Ý giám đốc Trương ra sao?
Trương Bích Quân vẫn giữ nụ cười đúng mực mê người:
- Thế nào cũng phải để tôi chuẩn bị hành trang chứ, huống hồ tới tỉnh thành đã rất khuya rồi, chưa chắc thuê được phòng ở khách sạn.
- Hành trang, à, tôi vừa bảo trợ lý Tôn tới nhà cô rồi, đồ dùng thường ngày, y phục thay đổi đều nhờ cô ấy đi lấy hộ cô rồi, đặt cả trong xe ấy. Chỗ ở tôi cũng chuẩn bị xong, cô yên tâm, tôi không đánh thêm chìa khóa, nếu cô vẫn chưa yên tâm, tối nay cô thay khóa rồi hẵng ngủ.
Thanh niên đúng là có ưu thế, mình mà nói những lời thế này sớm, có khí chuyện gì cũng xong rồi, Từ Kiến thầm tiếc.
Trương Bích Quân đi tới mở cốp xe ra, chiếc va li màu hồng quen thuộc đúng là đã xếp ngay ngắn bên trong, nghiêng đầu sang, đôi mắt nhìn chăm chú nhìn bộ dạng lôi thôi của Lâm Tuyền, vì quá cực nhọc, môi hắn bong chóc cả, mắt còn vô lại nhìn cô, làm Trương Bích Quân vừa tức vừa buồn cười.
Cứ như thế Trương Bích Quân bị Lâm Tuyền bắt cóc lên xe cùng tới tỉnh thành, mới đầu Lâm Tuyền còn tinh thần phấn chấn giới thiệu tình hình nhà đất ở Nguyệt Nha Hồ, xe đi được nửa chừng thì cơn buồn ngủ vô bờ kéo tới, nhấn chìm ý chí của y. Tới khi tỉnh lại thì đã tới dưới chung cư Thanh Niên rồi.
Lâm Tuyền đưa chìa khó chung cư cho Trương Bích Quân:
- Phòng 1507, cô tạm thời tới đó ở một đêm, mai tôi sẽ sai người an bài nơi ở cho cô. Cứ đi thẳng con đường này qua cổng thành cổ là sẽ tới Nguyệt Nha Hồ. Hai giờ chiều mai, sẽ mở hội nghị nhân viên, đây là tài liệu tôi chuẩn bị mấy ngày qua, cô xem đi.
Lâm Tuyên bảo xe đưa y về trường, may mà giường chiếu còn nguyên, không cần tới quán nét ngủ. Lâm Tuyền ngồi ở mép giường, nhìn giường Trương Đào phía đối diện, gọn gàn sạch sẽ hơn nhiều, không còn đống sách vở và đồ lặt vặt chiếm quá nửa giường nữa, thì ra Trương Đào cũng đã chuyển ra ngoài mà không hay biết gì.
Tới góc phòng mò mẫm thùng rác tìm một cái vỏ *** rỗng làm gạt tàn, châm một điếu thuốc, tắt hết đén đi, nhìn làn khói xanh lượt lờ bốc lên dưới ánh trăng.
Vào năm thứ ba đại học, môn học chung đều đã kết thúc, phải chọn môn chuyên ngành, môn học phụ, Lâm Tuyền sớm đã học xong toàn bộ, trừ mỗi tuấn tới trường lên lớp của giáo Lâm Cầm Nam ra thì một tháng qua y gần như không ở trường.
Lâm Cẩm Nam là giáo sư kinh tế thuộc hàng quốc bảo, bài giảng của ông không theo sách vở nào, toàn dựa theo tình hình thực tế, lên lớp giảng bài giống tọa đàm hơn, Lâm Tuyền thích kiểu học này, nhưng đa phần sinh viên không theo kịp.
Tất cả mọi chuyện hình như sắp đi vào quỹ đạo, nhưng cho dù có bớt căng thẳng được một chút, Lâm Tuyền vẫn phải chạy qua chạy lại tỉnh thành và Tĩnh Hải.
Ngồi ở bậu cửa sổ, chìm vào bóng tối, Lâm Tuyền chợt nhớ tới Phương Nam, một thoáng kích động cầm di động lên định gọi cho cô, nhưng không biết phải nói gì.
Lâm Tuyền đang suy nghĩ xuất thần thì có tiếng chìa khóa tra vào ổ, tiếp đó hai bóng đen nóng vội len qua khe cửa mà vào, nương theo ánh đèn đường ngoài túc xá, Lâm Tuyền nhìn thấy Trương Đào không ngờ đang ôm Điền Lệ, bạn gái của Chân Thối phòng kế bên.
Trương Đào ấn Điền Lệ lên cửa, cho tay vào váy cô ta xoa bóp, làm Điền Lệ thở hổn hển, chẳng mấy chốc biến thành tiếng rên ư ủ. Trương Đào hôn hít khắp môi, mũi, má, cắn dái tai Điền Lệ, tiếng chút chít vang lên khắp phòng, Điền Lệ cũng nhiệt tình hưởng ứng, tiếng rên siết càng lúc càng rõ, càng lúc càng kích động, đưa tay ôm lấy Trương Đào.
Trương Đào rút tay khỏi váy Điền Lệ, thừa lúc cô ta không để ý, đưa lên mũi ngửi, đại khái không ngửi thấy mùi vị gì lạ, hai tay mới nắm áo phông Điền Lệ kéo lên, cái áo bị cặp tóc làm làm kẹt lại, song Trương Đào thèm để ý, vì cặp vú tròn căng béo mập, núm vú vểnh lên mời gọi, Trương Đào chẳng chậm trễ, lưỡi liếm từ cái cổ rướn cao, liếm tới hai núm vú.
Điền Lệ vội vàng cởi chiếc áo phông ném xuống đất, hai chân không ngừng uốn éo, như con rắn động tình.
Nhìn thấy Trương Đào ngồi xuống, tay đặt lên hông Điền Lệ, muốn lột váy của cô ta, Lâm Tuyền mới từ trong kinh ngạc tỉnh lại, nhét điếu thuốc khác vào miệng, bật lửa đánh tách một cái, nhàn nhã châm thuốc hút.
Trương Đào bị ánh lửa đột nhiên lóe lên trong phòng làm hoảng hồn, quay ngắt lại, thấy một bóng đen xì xì dựa lưng vào tường ngược hướng ánh trăng, bật vội công tăng trên tường, làm Điền Lệ vừa mới cởi áo phông ra hoàn toàn phơi mình trước ánh đèn.