Quan Thương

Chương 24: Phải Tạo Ra Đề Tài






Tiệc được an bài trong phòng bao tầng hai, có Lâm Tĩnh Sơ đi tới đâu chỗ đó không lo buồn tẻ, Lâm Tuyền tới nơi thì Lâm Tĩnh Sơ đã kéo Triệu Tĩnh và Trần Thần tụ lại một chỗ tíu ta tíu tít ôn chuyện cũ ở trường Nhất Trung.
Lâm Tuyền tận mắt chứng kiến cái tính cách hoang dã của Triệu Tĩnh thời lúc ở Nhất Trung cùng với vừa vào đại học, nếu để Lâm Tĩnh Sơ và Trần Thần học theo, thế nào cũng làm chó gà ở Nhất Trung không yên thân, thấy ba cô gái nói chuyện sôi nổi, Lâm Tuyền cảm thấy không yên tâm chút nào.
Vũ Cường cùng một thanh niên gầy gò người dài ngoằng ngồi ở một góc phòng hút thuốc, toàn nói những chuyện truyền kỳ ở đầu đường xó chợ, Lâm Tuyền cũng tới góp vui, cùng bọn họ phét lác một phen, đợi Quách Bảo Lâm đón Phương Nam tới.
Quách Đức Toàn thi thoảng lại qua hỏi han, làm Vũ Cường và thanh niên kia nhấp nhổm.
Phương Nam đưa cô gái tên Trương Dịch Phi theo cùng, nhìn ra được Phương Nam đối xử với cô gái này rất tốt, đại khái vì tâm lý đồng bệnh tương lân, hai người chiều cao xấp xỉ nhau, Phương Nam liền lấy quần áo của mình cho cô ta mặc.
Trương Dịch Phi mặc dù gầy trơ xương, chẳng được đầy đặn diễm lệ như Phương Nam nhưng dung mạo thanh tú, mặc đồ của Phương Nam vào trông hoàn toàn không có vẻ quê mùa như hôm qua nữa, vừa đi vừa nhìn trang trí sang trọng của nhà hàng, thấy Lâm Tuyền trong phòng bao, ánh mắt có chút sợ hãi, ấp a ấp úng muốn xin lại chứng minh thư ở chỗ Lâm Tuyền.
Lâm Tuyền chỉ nhìn cô ta một cái cũng chẳng trả lời, Quách Bảo Lâm ngầm ra hiệu cho y biết hôm nay thu nhập hơn 6.000. Lâm Tuyền gật đầu, nhớ hôm nay còn đi gặp Cảnh Nhất Dân, liền ra hiệu bảo hắn mình hôm nay không uống rượu được.
Bữa tiệc bắt đầu, Quách Đức Toàn đi vào, còn liếc Phương Nam một cái, sau đó cười ha hả nói lớn:
- Hôm nay mấy tiểu huynh đệ uống rượu, tôi chủ xị, đám tiểu nha đầu uống nước ngọt, cứ kệ bọn chúng.
Tửu lượng của Quách Đức Toàn có chút tiếng tăm ở tây thành, hạ gục đám Vũ Cường hoàn toàn không thành vấn đề, ông ta xem như là tiền bối giang hồ của bọn họ, hai tên đó phải kiềm chế một chút.
Có Lâm Tĩnh Sơ ở đây, Lâm Tuyền sợ bọn họ đem tính lưu manh bại lộ ra, làm hai tiểu nha đầu kia sợ hãi.
Lâm Tuyền không uống một ngụm rượu nào, đám Vũ Cường, Cao Tuấn không hài lòng cho rằng y xem thường mình, lúc đầu còn câu nệ chỉ mời rượu cha con Quách Đức Toàn, về sau rượu vào bụng liền lớn gan hơn, nhất định cầm chén đòi Lâm Tuyền uống.
Quách Đức Toàn lấy ba cái chén xếp hàng dọc, nói:
- Cháu tôi hôm nay không thể uống rượu, tôi làm chú uống thay nó, quy củ của Tĩnh Hải là uống rượu thay ba bù một.
Rồi rót đầy rượu vào , uống liền cả ba chén.
Vũ Cường chớp mắt liên hồi, không dám tin vào chuyện trước mắt. Tĩnh Hải cực kỳ chú trọng bối phận, rất ít khi có chuyện trưởng bối uống thay vãn bối, hắn cực kỳ ngạc nhiên, lòng thầm nghĩ lai lịch của Lâm Tuyền nhất định không nhỏ, khiến cho vị lão đại ca lăn lộn mấy chục năm như Quách Đức Toàn ra sức lấy lòng.
Vũ Cường không dám thất lễ, cũng uống liền ba chén, nhưng không áp nổi hơi rượu, loạng choạng đứng dậy, mỉm môi một lúc vội chạy vào nhà vệ sinh.
Cao Tuấn cầm chén không dám mời rượu Lâm Tuyền nữa, lời Quách Đức Toàn còn đó, nếu hắn cố mời Lâm Tuyền uống, chẳng phải ép Quách Đức Toàn uống liền ba chén sao? Bực bội uống cạn chén rượu trong tay.
Quách Đức Toàn bảo vệ Lâm Tuyền như thế cũng là vì nhà hàng, Lâm Tuyền 9 giờ đi gặp Cảnh Nhất Dân rồi, phải kết thúc bữa tiệc trước lúc đó, hiện chưa tới 8 giờ, rượu cũng đã ngà ngà, liền bào Quách Bảo Lâm uống rượu nhanh với bọn họ.
Tới khi Vũ Cường từ nhà vệ sinh quay về, bước chân không vững, đẩy cửa đi vào thiếu chút nữa nhũn người ngã xuống, mặt tái xanh, miễn cưỡng áp chế hơi rượu xộc lên. Quách Đức Toàn thừa thắng truy kích, bốn người xử hết một bình, Vũ Cường, Cao Tuấn say bất tỉnh nhân sự, bị Quách Bảo Lâm nhét vào xe taxi.
Lâm Tuyền rời phòng bao, súc sạch hơi rượu trong miệng, lấy kẹo cao su ra ăn, đi quanh tầng hai một vòng, hiện giờ chính là thời điểm bắt đầu cuộc sống trác táng về đêm, nhưng tầng hai chỉ có hai phòng bao sáng đèn. Lâm Tuyền về phòng, bát đũa đã được thu dọn sạch sẽ, chỉ có khay hoa quả để giữa bàn, Chu Nhã Trân lúc này cũng tới, Triệu Tĩnh ở trước mặt bà đóng giả bộ dạng thục nữ hết sức tự nhiên.
Lâm Tuyền xoa tay ngồi xuống, nhìn đĩa hoa quả tươi ngon trước mắt nhưng không dám động tới. Quách Đức Toàn cười mắng:
- Hiện giờ đã đổi tên thành Tú Thủy Các rồi, cháu tưởng còn giống Bát Đại Oản trước kia à? Yên tâm đi, chỗ hoa quả này không có vấn đề, khác thứ các cháu bán ở bên xe.
Lâm Tuyền cười khì khì, dùng tăm cắm một quả nho, xoay tròn trong tay nghịch.
- Chuyện buôn bán ở bến xe là thế nào?
Đám Vũ Cường, Cao Tuấn có mặt, bọn họ quá đậm chất lưu manh giang hồ, làm Lâm Tĩnh Sơ, Trần Thần không quen, nãy giờ nín nhịn không nói chuyện, hiện giờ phòng yên tĩnh trở lại, lòng hiếu kỳ liền mạnh lên.
Trần Thần cũng luôn liếc mắt nhìn về phía Phương Nam, tiểu nha đầu xinh đẹp tú lệ, vẻ thanh xuân ngây thơ là đặc điểm lớn nhất của các cô ở độ tuổi này, nhưng ở trước mặt Phương Nam tỏa ra vị nữ nhân thành thục, phong tình mê đắm, trong lòng có chút ghen tỵ.
Triệu Tĩnh là bạn gái Quách Bảo Lâm, còn Phương Nam sau khi vào phòng, Lâm Tuyền chỉ giới thiệu đơn giản mỗi cái tên, nhưng nghe Lâm Tuyền gọi "chị Phương Nam", chẳng biết sao nội tâm tiểu nha đầu dần dần từ ghen tỵ biến thành thù địch.
Lâm Tuyền ghé đầu tới bên cạnh Quách Bảo Lâm, nói:
- Chú Quách, Tú Thủy Các không có tiếng tăm, chuyện này hơi khó.
- Chú đem hết vốn liếng kiếm được bao năm qua ném vào hết rồi, còn vay 8 triệu, đợi có được tiếng tăm chẳng biết phải mất bao lâu, kinh doanh thử được một tháng rồi, phí quảng cáo cũng ném vào cả trăm nghìn, vẫn không có hiệu quả.
- Những người thượng tầng xem báo chí, TV sao? Cháu nghĩ, quảng cáo trên truyền thông chỉ thích hợp với những nhà hàng tầm trung thấp. Chuyện này cháu kể với ông ngoại cháu rồi, ông cháu nói phải tạo ra đề tài, chỉ cần Tú Thủy Các trở thành chủ đề nóng của Tĩnh Hải, mọi chuyện sẽ được giải quyết thuận lợi.
- Tạo ra đề tài?
Quách Đức Toàn ngẩn người, không hiểu dụng ý trong đó, nhưng lời này phát ra từ miệng Trần Nhiên thì không sai được, bất chấp đám Triệu Tĩnh ở bên, nắm lấy tay Lâm Tuyền, cầu khẩn:
- Tiểu Ba, cháu là đứa thông minh, có cách gì thì nói đi, chú đang đợi cháu cứu mạng đấy.
- Tạo ra đề tài không phải chuyện khó, bên trên luôn nhấn mạnh phải coi trọng nhân tài, chủ đề của thành ủy chính là nhân tài. Hôm nay cháu ngồi ở thành ủy một lúc, người của phòng hành chính bàn tán chuyện nhà máy Liêu Giang bỏ ra tiền lương hơn mười vạn một năm để tuyển một kỹ sư cao cấp. Tú Thủy Các nếu muốn thành nhà hàng cao cấp cũng phải mời chuyên gia tới kinh doanh, chú Quách sẵn lòng bỏ ra bao nhiêu tiền để mời nhân tài chuyên nghiệp tới giúp quản lý nhà hàng?
- Ài, phong cách Tú Thủy Các thay đổi hoàn toàn so với trước, chú cũng hơi lực bất tòng tâm, định mời giám đốc quản lý, lương mỗi năm khoảng 60 - 70 nghìn. Cháu muốn đem chuyện tuyển người thành chủ để bàn tán, nhưng so với số tiền 100.000 kia thì chắc chẳng ai để ý ...
Quách Đức Toàn cắn răng tính nhẩm:
- Bỏ ra 150.000 thì sao?
- Lương thế là rất cao rồi, năm ngoái tập đoàn Trung Liên tuyển phó giám độc, tiền lương cũng chỉ tới 150.000, nhưng sức oanh tạc không mạnh, cho dù có người đàm luận cũng chẳng thể kéo dài được bao lâu.
- Vậy thì làm sao đây ...
Quách Đức Toàn do dự, số tiền đó đã gấp đôi dự tính ban đầu của ông ta rồi, mà hiện ông ta cũng không có nhiều tiền mặt trong tay: