Quan Thương

Chương 223: Chúng Em Muốn Gặp Trần Phi Lăng





Cùng lúc đó ở văn phòng Cảnh Nhất Dân cũng có một cuộc hợp với sự tham gia của Liễu Diệp Thiên, Khương Chí Minh, Đinh Hướng Dương và La Liệt chủ nhiệm Quốc tư ủy Tĩnh Hải, tất nhiên không khí thoải mái hơn nhiều.
La Liệt giới thiệu xong tình hình, thêm vào một câu:
- Hiện bên tổng cty xây dựng đang mở cuộc họp HĐQT khẩn cấp, khả năng tới chiều mới biết phản ứng chính xác phía đó.
- Lâm Tuyền đang đầu tư với lực độ lớn ở Thông Nam, tôi còn tưởng cậu ta sẽ trì hoãn một thời gian nữa, không ngờ bất thình lình tung ra qua bom lớn như vậy, tôi chưa kịp phản ứng.
Cảnh Nhất Dân nhìn quanh phòng:
- Mọi người cho rằng phía đó sẽ có phản ứng thế nào?
La Liệt giang tay nói:
- Bí thư Cảnh, Liên hợp Tĩnh Hải còn chưa đưa yêu cầu mua cổ phần của Quốc tư ủy, ngay bước hành động tiếp theo của bên ta còn chưa biết ra sao, làm sao đoán được phản ứng của Lệ Cảnh?
Cảnh Nhất Dân hỏi Đinh Hướng Dương:
- Lâm Tuyền đâu rồi?
- Hôm nay là ngày công bố kế quả thi, Lâm Tuyền đang ở trường học.
- Hài, nơi này sốt hết cả ruột, cậu ta lại có thời gian rảnh rỗi lo chuyện đó.
Liễu Diệp Thiên bực tức vỗ đùi:
Bằng này vị tai to mặt lớn lại đợi một thanh niên thuộc lớp hậu bối, chẳng trách Liễu Diệp Thiên khó chịu, có điều Cảnh Nhất Dân coi Lâm Tuyền không khác gì cháu mình, cười ha hả:
- Quyền chủ động nằm trong tay chúng ta mà, kệ Lâm Tuyền, Lão La, phân tích tình hình xem.
- Tôi thấy Lệ Cảnh tuyệt đối không bỏ quyền khống chế tổng cty xây dựng, bất kể bọn chúng dùng biện pháp ứng phó gì thì chúng ta đều có lợi, chỉ là ...
La Liệt không nói hết:
Cảnh Nhất Dân hiểu ý, gật đầu:
- Chỉ cần ngăn cản bọn chúng không tiếp tục xâm chiếm tài sản quốc gia là đủ rồi, chuyện không thể thành ngay được.
- Chỉ cần không ép quá mức, Lệ Cảnh sẽ lựa chọn mua cổ phần trong tay Quốc tư ủy, cũng có khả năng tăng phát hành cổ phiếu. Do lần này Liên hợp Tĩnh Hải thu mua ác ý, Lệ Cảnh có nhiều lựa chọn phản kích, quan trọng vẫn là trong tay Liên hợp Tĩnh Hải có bao nhiêu tiền.
…..
Nhóm Khổng Lập Dân, Lưu Hoa Đông, Chu Vân Thiên cũng tụ tập ở Tòa nhà Nam Cảng thăm dò tin tức, nhưng bị giới truyền thông tóm được. Liên hợp Tĩnh Hải trong một ngày đã làm cho cả Tĩnh Hải trở nên sôi động, cái công ty không tên tuổi này lại chọn địa điểm đặt văn phòng ở tầng tám Tòa nhà Nam Cảng, không thể không khiến người ta nghiền ngẫm.
Nhóm Khổng Lập Dân khó khăn lắm mới thoát khỏi vòng vây của đám phóng viên, tiến vào thang máy, Chu Vân Thiên nói:
- Ha ha ha, Tòa nhà Nam Cảng chuyến này nổi tiếng rồi, tôi thấy Thiên Tinh Hồ, Đầu tư Nam Cảng cũng nhờ thế mà nổi danh, chà, không biết trong tay Lâm Tuyền có bao nhiêu tiền, làm ra động tĩnh lớn như thế? Muốn tranh đoạt quyền khống chế tổng cty xây dựng, ít nhất phải 600 -700 triệu. Ép Lệ Cảnh quá, bọn họ liên hợp các đại cổ đông khác lại, cùng đem cồ phiếu trong tay cưỡng chế bán cho Lâm Tuyền, thêm vào giá cổ phiếu tăng vọt, cậu ta chuẩn bị 2 tỷ mới xong. Cho dù có thể yêu cầu trả khoản vay chiếm dụng, nhưng cái món nợ lằng nhằng đó, giải quyết tới bao giờ mới xong?
- Có bí thư Cảnh chống đỡ cục diện, khoản nợ đó tính ra cũng đơn giản, sở trường của Lâm Tuyền là giải quyết vấn đề tài chính thế này, quan trọng là Lâm Tuyền biết chắc Lệ Cảnh không buông tay, tôi thấy cậu ta muốn ăn no một chuyến rồi chạy, nếu không đã chẳng đánh cỏ động rắn thế này. Tin tức lớn như thế, Lệ Cảnh lại không buông tay, thế nào cổ phiếu cũng tăng gấp đôi.
Khổng Lập Dân gật đầu tán đồng cái nhìn của Lưu Hoa Đông, có điều ông biết nhiều hơn, Lâm Tuyền không thể rút lui hoàn toàn, dù sao y cần ăn nói với Cảnh Nhất Dân. Lâm Tuyền đang đầu tư cực lớn vào Tân Năng Liên Hợp, không thể tiêu hao tài chính vào cuộc chiến này.
Cửa thang máy mở ra, người tới Liên hợp Tĩnh Hải không ít, Từ Kiến, Trần Chí Lập, Cố Hiểu Linh, Triệu Khôn Nghĩa, Triệu Tĩnh còn phiền phức hơn đám phóng viên, không ai dám đi làm phiền Lâm Tuyền, liền chặn Trương Bích Quân, Đan Nguyên ở văn phòng dò hỏi. Mọi người thấy nhóm Khổng Lập Dân đi vào, Triệu Khôn Nghĩa đi ngay tới:
- Ngài Khổng cũng tới thăm dò tin tức sao?
Khổng Lập Dân cười:
- Có gì mà thăm dò, Lâm Tuyền đã làm tới mức này rồi, chúng ta cứ ngồi xem náo nhiệt thôi.
Nhìn sang Trương Bích Quân:
- Bước tiếp theo sẽ là đề xuất mua cổ phần với Quốc tư ủy.
- Điều đó phải xem Lệ Cảnh phản ứng ra sao?
- Nếu Lệ Cảnh tiến vào thị trường cấp hai tranh cổ phiếu, mọi người sẽ bỏ một phần cổ phiếu?
Triệu Khôn Nghĩa không nhịn được hỏi:
- Từ 13% lộ ra, thì Liên hợp Tĩnh Hải có bao nhiêu cổ phần rồi?
Trương Bích Quân tất nhiên không tiết lộ, chỉ cười nhẹ, coi như trả lời Khổng Lập Dân, tất nhiên Liên hợp Tĩnh Hải không chỉ có 13% kia, đó là vấn đề ai cũng nghĩ tới, chỉ là không ai biết rằng Lâm Tuyền đã bí mật mua cổ phiếu chín tháng rồi, quân bài chưa lật của y còn nhiều hơn.
Khổng Lập Dân nghĩ một lúc rồi nói:
- Thôi, chúng ta trực tiếp tìm Lâm Tuyền để hỏi.
Lâm Tuyền đang ngồi trong phòng học lớp số 6, hôm nay là ngày công bố điểm đi đại học, kỳ thi đã kết thúc hơn nửa tháng, 50 học sinh không ở nhà tra điểm, mà cùng tới lớp, nín thở tập trung 50 cặp mắt nhìn Lâm Minh Đạt, Lâm Minh Tuyền, Thái Đan Đan, Chu Sơn.
Nhìn vẻ mặt hoặc mừng hoặc lo của các giáo viên, đám học sinh tim đập thình thịch, Văn Nhàn tay bấu chặt vào cánh tay Tiêu Lỵ Lỵ, móng tay bập vào da thịt mà Tiêu Lỵ Lỵ chẳng cảm giác gì.
Lâm Tuyền giao bảng điểm cho Thái Đan Đan đối chứng lại, rồi bình tĩnh nhìn đám học sinh phía dưới, đọc kết quả:
- 400 - 450 có 8 người, 450 - 500 có 25 người, 500 - 550 có 13 người, trên 550 có 4 người.
Đám học sinh nóng lòng lắm rồi, không biết mình thi tốt hay không, từ khuôn mặt của Lâm Tuyền, bọn chúng vĩnh viên không nhìn ra được điều gì.
Lâm Tuyền liếm môi, trời nóng nực, làm môi có vị mằn mặn:
- Mặc dù kết quả thi không lý tưởng, cơ bản có thể vào trường đại học các em muốn, đương nhiên có thể lựa chọn ở lại học bồi dưỡng thêm một năm. Trước kỳ thi tôi từng nói sẽ thỏa mãn một yêu cầu nho nhỏ của các em, đương nhiên không thể quá đáng, phải trong phạm vi của bọn em. Được rồi, các em nói ra nghe xem.
Tiêu Lỵ Lỵ và Văn Nhàn hưng phấn nhìn nhau, định hô lên nhưng bắt gặp anh mắt lãnh đạm của Lâm Tuyền liền tắc tịt, nhìn trái nhìn phải, thấy đám bạn học đứa nào cũng thế, đùn đẩy nhau không dám nói ra.
Lâm Tuyền nở nụ cười hiếm hoi:
- Hay là để tôi rời lớp một lúc.
Vừa mới ra khỏi phòng, bên trong tức thì như núi lửa phun trào, năm mươi cái miệng hò hét chạy lên bục giảng, tranh nhau nhìn bảng điểm trong tay Thái Đan Đan.
Lâm Tuyền đứng dựa ở cửa, lặng lẽ nhìn đám nhóc phấn khích trong lớp, Tiêu Lỵ Lỵ vừa lau nước mắt vừa bấm di động, Văn Nhàn và Trương Giới ôm chầm lấy nhau hò hét, mất một lúc mới phát hiện nhầm đối tượng, lại hét ầm lên ngồi xụp xuống đất, lớn tiếng đòi hút thuốc, lau nước mũi, cô bé xinh đẹp là thế, hiện giờ hình tượng hỏng hết rồi. Lâm Tuyền nở nụ cười tự tận đáy lòng, y biết rõ nhất đám học sinh này một năm qua khổ cực thế nào.
Thái Đan Đan bị không khí ấy cảm nhiễm, cũng không ngừng lau nước mắt, Lâm Minh Đạt và Chu Sơn biết ý nhẹ nhàng rời phòng học cho đám học sinh được tự nhiên. Gặp Lâm Tuyền, Chu Sơn nói:
- Bọn chúng cuối cùng có thể bước lên con đường nhân sinh đầy mơ ước rồi, anh Lâm năm tới sẽ tiếp tục dạy học chứ?

Lâm Tuyền lắc đầu:
- Bọn chúng mệt, tôi cũng mệt, Tây Trạch bây giờ không cần tiếp tục đuổi học sinh nữa rồi.
Ánh mắt vượt qua nóc nhà, dừng ở mấy nhà cao tầng mới đằng sau:
- Những phòng học cấp bốn này qua mùa hè phải phá bỏ, cũng không còn chỗ dung thân cho tôi nữa.
- Anh Lâm có lẽ không thích dạy học?
Lâm Tuyền giải thích:
- Học viện ngoại thương Đh Tĩnh Hải hi vọng tôi tới giảng kinh tế thông luận, do thầy Lâm Cầm Nam tiến cử, tôi còn chưa quyết định. Tiết kinh tế thông luận của thầy ấy được đám sinh viên hoan nghênh là vì dễ qua, không điểm danh, không thi, chỉ là ĐH Tĩnh Hải e không chấp nhận được phong cách dạy học này, tôi còn chưa có uy như thầy tôi.
- Vậy chẳng phải khác hoàn toàn với cách dạy của anh Lâm ở đây sao?
Chu Sơn cười lớn:
Đúng lúc này trong lớp đồng thanh hô lên:
- Bọn em muốn gặp Trần Phi Lăng.
Lâm Tuyền ngớ người quay lại, nhìn thấy Văn Nhà, Tiêu Lỵ Lỵ gần như ấn mặt vào cửa sổ, thấy y quay lại có hơi giật mình theo bản năng, song vẫn lấy dũng khí hô:
- Bọn em muốn gặp Trần Phi Lăng.
- À, phải rồi.
Chu Sơn cũng bị đám học sinh khơi lên nhiệt tình:
- Anh Lâm sao lại quen Trần Phi Lăng?
Lâm Tuyền vỗ trán, ai dè đám quỷ sứ này nhận ra rồi:
- Tình cờ, tình cờ thôi.
Tiêu Lỵ Lỵ bị mấy đứa bạn đẩy ra khỏi lớp, hít hơi tới trước mặt Lâm Tuyền, nói:
- Yêu cầu này chắc không làm khó thầy Lâm, người hàng xóm thần bí của Trần Phi Lăng.
Lâm Tuyền cười khổ liên hồi, đầy Tiêu Lỵ Lỵ vào lớp, đứng trên bục giảng, nhìn chữ "lớp rác rưởi" viết bằng phấn đỏ, liền xóa đi, nói:
- Những người phấn đấu vươn lên không còn là rác rưởi nữa, dù trong số các em có người chọn ở lại trường ôn tập thêm một năm, nhưng các em đều đã thuận lợi tốt nghiệp lớp rác rưởi này. Tôi đữa hứa thỏa mãn một yêu cầu nho nhỏ của các em.
Hướng về phía Chu Sơn:
- Lễ khánh thành trường Tây Trạch mới, theo ý của chủ tịch Khổng là tổ chức tuần lệ hoạt động nghệ thuật, ví dụ hội âm nhạc dân tộc, diễn giao hưởng, ca kịch v..v..v ... Phong phú một chút. Đương nhiên cũng có học sinh tham gia biểu diễn, sau này mỗi kỳ nghỉ đông đều tổ chức hoạt động tương tự, làm phong phú thêm sinh hoạt văn hóa nghệ thuật của học sinh, tôi thấy an bài Trần Phi Lăng biểu diễn cũng không hề gì.
Đương nhiên chi phí do Liên hợp Tĩnh Hải gánh vác, hoạt động nghệ thuật như thế còn có thể tăng cường sức ảnh hưởng của Trung học Tây Trạch.
Hai ông chủ lớn đã lên tiếng, phía Đầu Tư Nam Cảng nhất định không có ý kiến gì, Chu Sơn gật đầu ngay.
Đám học sinh phía dưới hò reo mừng rỡ, Lâm Tuyền đưa tay ra, ngăn những tiếng la hét kích động của bọn chúng:
- Chuyện Trần Phi Lăng biểu diễn, sẽ do các em toàn quyền phụ trách, trường sẽ phái một giáo viên hỗ trợ, buổi biểu diễn thành ra thế nào, khi nào cử hành, liên hệ với Trần Phi Lăng, tuyên truyền, chi phí, vé vào cửa toàn bộ, toàn bộ do các em làm, nếu làm hỏng, đừng gây phiền hà cho trường học.
Năm mươi đứa học sinh trố mắt, tức thì trong phòng học im phăng phăng, hết nhìn nhau lại nhìn mấy giáo viên. Chu Sơn đi lên bục giảng nói:
- Tập đoàn Tây Trạch và trường học hoàn toàn ủng hộ đề nghị của thấy Tiểu Lâm, chuyện buổi biểu diễn của Trần Phi Lăng giao cho các em làm, tập đoàn Tây Trạch sẽ cung cấp kinh phí và địa điểm. Cô giáo Tiểu Thái, cô hỗ trợ bọn chúng, tiếp theo tôi thấy nên tuyển cử ra hội ủy viên trù bị.
Lâm Tuyền giang tay:
- Thế nào, các em có chấp nhận kiến nghị này không?
- Chấp nhận ạ.
Năm mươi cái miệng cùng đồng thanh hô vang.
Lâm Tuyền cùng Chu Sơn, Lâm Minh Đạt rời phòng học, đi tới văn phòng ở khu trường học mới, thành tích thi đại học của toàn bộ sáu lớn đã thống kê ra, 32 học sinh đạt điểm trên 550, một giáo viên đặt điện thoại xuống, hưng phấn nói:
- Nhất Trung cũng đã thống kê xong, học sinh trên 550 điểm có 78 người, Nhị Trung, có 60 người, nói cách khác, Tây Trạch năm đầu tiên đã vượt qua Tam Trung, thành tích gần bằng Nhị Trung, hơn nữa thành tích bình quân không kém hai trường học kia bao nhiêu. Vốn nghĩ lớp số 6 sẽ kéo tụt thành tích trường xuống, không ngờ thành tích không thua kém thành tích bình quân của trường. Công lao của hiệu trưởng Lâm và thầy Chu rất lớn, đặc biệt là thầy Tiểu Lâm, cái danh thầy giáo ác ma không phải uổng phí, nếu có bình chọn giáo viên tiêu biểu, tôi chọn anh, năm sau mong thầy Tiểu Lâm tiếp tục dạy lớp số 6.
Lâm Tuyền chỉ cười không nói, Lâm Minh Đạt giải thích thay:
- Tiểu Ba học kỳ sau sẽ tới ĐH Tĩnh Hải giảng dạy, bỏ cái trường này. May là một năm qua mọi người không vì nó là con tôi mà bắt nạt, kỳ thị nó, tôi cảm tạ mọi người.
Mọi người cười rộ lên, cùng chúc Lâm Tuyền tiến bộ.
Ba người vào văn phòng hiệu trưởng của Lâm Minh Đạt, nói chuyện một lúc thì Thái Đan Đan dẫn Trương Giới, Tiêu Lỵ Lỵ vào, nói:
- Ba bọn chúng là tổ trưởng tổ trù bị được tuyển ra.
Lâm Tuyền không ngạc nhiên, y không rõ năng lực tổ chức hoạt động của ba đứa học sinh này thế nào, nhưng là ba học sinh tiếp xúc với y nhiều nhất, đám còn lại sợ y hơn sợ cọp, vỗ vai Trương Giới:
- Em có điểm thi cao nhất lớp đấy, 586 điểm, Tiêu Lỵ Lỵ và Văn Nhàn cũng không tệ, các em đã phấn đấu vất vả, con đường nhân sinh khác hẳn. Chuyện buổi biểu diễn, các em có ý tưởng khái quát chưa? Phía Trần Phi Lăng, tôi chỉ giúp các em liên hệ thôi đấy, còn về phần có mời được cô ấy hay không, các em phải tự nỗ lực.
- Thầy Lâm và Trần Phi Lăng rốt cuộc có quan hệ gì ạ?
Văn Nhà không nhịn được, tò mò hỏi:
- Trùng hợp làm hàng xóm của nhau, không phải mấy tờ báo lá cải nói thế à? Nhịn tới tận bây giờ mới hỏi, làm khó các em rồi.
Lâm Tuyền đưa tay ra vò đầu Văn Nhàn:
- Sau khi kết thúc kỳ thi bọn em mới có thời gian nghe ca hát, đọc tin tức có thấy ảnh của thầy, đúng là choáng váng luôn, tấm ảnh đó chụp chẳng đẹp gì, thầy luốn cuống như bị bắt gian tại giường vậy.
Văn Nhàn nói rất nhanh, nhưng giọng trong trẻo rành rọt:
Lâm Tuyền ho khù khụ không ngớt, xem chừng thi xong, uy nghiêm của y trong mắt bọn học sinh giảm không ít.
Lâm Tuyền gọi điện cho Lạc Tình, mặc dù mua nhà ở gần Trần Phi Lăng, nhưng chẳng những y chưa bao giờ tới ở, mà ngay cả phương thức liên lạc với Trần Phi Lăng cũng chẳng có, đành cầu cứu Lạc Tình, bị cô cười khúc khích trêu chọc một hồi.
Lấy được số của quản lý của Trần Phi Lăng, nhìn ánh mắt háo hức của đám học sinh, Lâm Tuyền đành cắn răng bấm số:
- Xin chào, tôi là Lâm Tuyền, không biết chị Lâm còn nhớ ...
Còn chưa nói dứt, giọng nói êm ái ngọt ngào của Trần Phi Lăng vang lên:
- Lâm Tuyền, anh còn nhớ tới tôi cơ à, mỗi tháng tôi đều tới căn phòng đó ở vài ngày, nhưng chưa bao giờ gặp được anh hàng xóm.
- Khụ khụ ...
Lâm Tuyền thấy người xung quanh đều giương tai lên nghe, vội dí sát điện thoại vào tai:
- Tôi ngoài làm chút đầu tư, còn dạy học ở Tĩnh Hải, nửa năm qua ở trường, chuyện là thế này ...
Đem tình hình giải thích đại khái.
Bên trongg điện thoại Trần Phi Lăng cười không ngớt:
- Hay dở gì thì tôi cũng là nghệ nhất hạng một, thế này đi, anh đích thân tới mời thì tôi có thể cân nhắc. Ba ngày sau tôi về Bằng Nhuận, anh dẫn bọn chúng tới đây.
- Được, hẹn gặp lại.
Lâm Tuyền cúp điện thoại, nhìn đám Tiêu Lỵ Lỵ:
- Các em chỉ có ba ngày, trong ba ngày đó phải làm xong bản kế hoạch, sau đó đi mời đại minh tinh.
Đám Tiêu Lỵ Lỵ vỗ tay reo hò, có vẻ rất tin tưởng vào quan hệ giữa thấy giáo Lâm và Trần Phi Lăng, không lo thất bại.