Quan Thương

Chương 143: Trần Phi Lăng (2)





Trần Phi Lăng im lặng nghiền ngầm lời Lâm Tuyền nói, đầu hơi cúi xuống, mái tóc vấn gọn gàng, để lộ cái cổ như bạch ngọc, từ góc độ của Lâm Tuyền vừa vặn nhìn thấy ánh mắt đẹp vô ngần của Trần Phi Lăng, mũi thẳng, môi hồng, cằm thon, cô gái như thế đại khái từ lúc trưởng thành đã định sẵn thu hút vô số nam nhân.
Lạc Tình đi tới mời Trần Phi Lăng qua tiếp khách.
Trần Phi Lăng nâng chén rượu lên với Lâm Tuyền:
- Không ngại cùng qua đó chứ?
- Con nuôi của mẹ hai tôi làm bếp trưởng ở đây, những người đó không quen tôi.
Lạc Tình nguýt Lâm Tuyền một cái, ánh mắt thực sự có thể làm điên đảo chúng sinh, nhưng sức kháng cự của Lâm Tuyền vô cùng mạnh mẽ, Lạc Tình chịu thua, khẽ khoác tay Trần Phi Lăng, đi tới đám người nãy giờ nhìn về góc này.
Lâm Tuyền vẫn đứng trong góc uống rượu vang, nhớ lại cảm giác êm đềm của cuộc gặp gỡ ngắn ngủi với Trần Phi Lăng, cô gái đó thật đặc biệt.
- Tôi hoàn toàn hiểu được vì sao anh trẻ như thế lại làm ông chủ, còn tôi lại làm thuê cho anh rồi.
Chẳng biết Thiệu Binh từ góc nào đó nhảy ra, có thể thấy hắn luôn chú ý tới chỗ này:
- Có thể thu hút được mỹ nhân, lại còn nhẹ nhàng từ chối lời mời của mỹ nhân, chỉ càng khiến cô ấy có ấn tượng sâu sắc. Tổng giám đốc, khi nào anh dạy cho tôi chiêu này nhé?
Lâm Tuyền cười khoát tay:
- Ý hướng của đám phú hào kia thế nào?
- Giám đốc Trương và Lạc tiểu thư bị vây chặt hỏi giá nhà. Anh nghĩ xem, nếu chẳng phải Chung cư Đàn Sơn thu hút bọn họ, anh đứng nói chuyện riêng với Trần Phi Lăng một lát thôi cũng đủ để vô số ánh mắt ghen tị giết chết rồi.
Lâm Tuyền không hứng thú với loại chủ đề này, lệnh:
- Bật đèn trong vườn lên, để giám đốc Trương và Lạc tiểu thư đưa mọi người đi xem viên lâm mà chúng ta dốc sức làm ra.
Khống chế ánh đèn trên tầng cao nhất của chung cư, đem ánh sáng mô phỏng các loại thời tiết trong ngày, lúc quang mây rực sáng, lúc âm u ngày mữa, thể hiện viên lâm tư gia Đàn Sơn vượt bậc với khái niệm thiết kê viên lâm bình thường.
Dường như đem cả mảng thiên nhiên chân thật chuyển vào số 38 đường Bắc Kinh, không có con đường nhỏ quanh co bất tận, chỉ có con đường trải đá nối liền với cổng chính, tất cả đều tự nhiên thuần phác, xa hoa ẩn dấu trong sự trang nhã. Trên suối róc rách chảy không có cầu gỗ nhỏ cong cong, mười mấy cây cổ thụ chọc trời chen lấn trong một khu vườn, nhưng lại chẳng hề khiến người ta có cảm giác không hài hòa, mà như đặt mình trong khoảng rừng cổ đầy sức sống, cảm thụ nơi này không chỉ có mười mẫu đất, góc sân này rộng tới mức dung nạp toàn bộ mộng tưởng thiên nhiên.
Lâm Tuyền đi sau cùng, nhìn viên lâm do đích thân y bố cục, Trần Phi Lăng đang ở hàng đầu mà chẳng biết tụt lại lúc nào, hình như đợi y tới gần.
- Thật là xa hoa.
Trần Phi Lăng khẽ thở dài:
- Những cây cổ thụ này phải thuộc loại bảo vật của nhân loại, thế nhưng lại bị gom tới một viên lâm tư gia, chẳng lẽ những người thắt lưng giắt bạc triệu biết thưởng thức cái đẹp hơn người khác.
- Biết thưởng thức cái đẹp hay không tôi chẳng biết, song nếu thắt lưng giắt bạc triệu có thể chiếm hữu nó.
- ...
Trần Phi Lăng ngạc nhiên nhìn Lâm Tuyền, cô hiểu lời cua y, nhìn những phú hào đang thích thú đi quanh viên lâm, lẩm bẩm:
- Đều là những kẻ tham lam.
- Có lẽ thế, tham lam là bản tính của con người mà, chẳng qua là chỉ người có tiền có thế mới thoải mái thể hiện sự tham lam của mình ra, những người khác đứng nhìn. Trần tiểu thư có mua một căn nhà ở đây không?
- Không mua.
Trần Phi Lăng nhíu mày, cố che dấu vẻ ghét bỏ, càng lộ ra vẻ đẹp khác thường:
- Dù Chung cư Đàn Sơn có đẹp tới mấy, dù nó là thiên đường nhân gian, tôi cũng không vào ở.
- Ồ, vậy những lời Trần tiểu thư nói khi nãy?
- Hi hi, đó là những lời bên tổ chức chuẩn bị, tôi chỉ học thuộc nói lại thôi.
Lâm Tuyền mỉm cười không nói lời nào.
- Trông Trần Băng có vẻ rất thích, có lẽ sẽ mua.
Trần Băng là nữ minh tinh nổi danh xinh đẹp, mức độ mời ong gọi bướm càng hơn Trần Phi Lăng có chút lãnh đạm, nếu ở trong Chung cư Đàn Sơn có lẽ sẽ nâng cao giá trị bản thân thêm một bậc. Trần Phi Lăng tựa hồ nhớ tới chuyện gì:
- À, nói chuyện nãy giờ mà chưa biết tên của anh đấy.
- Lâm Tuyền.
Lâm Tuyền chỉ vào dòng suối nhỏ chảy quanh co qua rừng, dùng ngữ khí khẳng định nói lại lần nữa:
- Lâm Tuyền.
- Tên rất hay, tôi là Trần Phi Lăng.
Trần Phi Lăng đưa tay ra, vừa rồi Lâm Tuyền đúng là chưa nghe rõ tên cô, đưa tay nắm khẽ lấy bàn tay mềm mại rồi buông ra ngay, không như những người đàn ông khác chỉ muốn giữ tay cô thật lâu. Chỉ một chi tiết rất nhỏ ấy đã để lại ấn tượng sâu với Trần Phi Lăng, người thanh niên này hoàn toàn không phải làm bộ điềm đạm chững trạc.
Lúc này phía trước có chút huyên náo, Trần Phi Lăng nhón chân lên nhìn:
- Bọn họ đang làm gì thế nhỉ?
Lâm Tuyền biết rõ Lạc Ích Đồng đang tuyên bố bốn căn hộ xa hoa nhất sẽ bán ra với hình thức bán đấu giá, phương thức bán nhà khác thường này khiến người có mặt kinh ngạc, vờ không hay biết gì, nói:
- Đi tới đó xem nào.
- Chung cư Đàn Sơn sẽ là nơi ở độc nhất vô nhị ở thành phố này, với 218 căn nhà xa hoa, từ hôm nay trở đi, hiến dâng cho những người dân tinh anh của thành phố. Bố căn hộ cấp đế vương với diện tích trên 500 mét vuông, giá trị của nó rốt cuộc thế nào, ngay chủ đầu tư như tôi cũng không thể ước chừng được. Ngay cả nhà quản lý bất động sản thành công nhất, chói lọi nhất thành phố này là thực nghiệp Tinh Hồ cũng không tính được giá trị của bốn căn hộ đế vương, cho nên chúng tôi quyết định giao giá của nó cho người mua nhà quyết định, ngày 28 tháng này, Thực nghiệp Tinh Hồ sẽ chủ trì cuộc bán đấu giá của bốn căn hộ đế vương. Bất kể kết quả cuối cùng của cuộc bán đấu giá ra sao, tôi đại biểu cho Hòa Hoàng tặng mỗi vị chủ nhà một món quà chí tôn giá 888.888 đồng, làm quà tân gia.
- Oa, cái Tinh Hồ thực nghiệp này đúng là giỏi kích động người ta, mua một căn hộ tặng món quà 888.888, chẳng lẽ là đổ cổ.
Trần Phi Lăng nói với giọng khinh bỉ.
Lâm Tuyền nhếch mép, tiếng kêu kinh ngạc và nghị luận của đám đông đều lọt vào tai y, nở nụ cười nhẹ mà không ai thấy được. Bốn căn hộ đế vương bán với giá càng cao thì những căn hộ khác sẽ càng cao thêm, món quà 888.888 chẳng qua chỉ để nâng giá nhà lên cao hơn nữa.
Không đợi bữa tiệc kết thúc Lâm Tuyền đã rút lui, Trần Phi Lăng lại bị đám ong bướm vây quanh, tới khi thoát thân được muốn tìm thanh niên lạ lùng kia thì không tìm thấy nữa, trái tim cô đơn dường như bị đóng lên một dấu ấn kỳ lạ, muốn quên cũng không quên được.
Lâm Tuyền tất nhiên không biết Trần Phi Lăng đang tìm mình, y đã về tới căn nhà ở Chung cư Thanh Niên, Trần Vũ đeo tai nghe nghe CD, ngồi ở bên bàn, ngoẹo đầu nhìn Lâm Tuyền:
- Anh nói sẽ về trước 9 giờ cơ mà, bây giờ là 9 giờ 6 phút rồi, hại em sau 9 giờ không còn tâm tư nào xem sách nữa.
Lâm Tuyền giơ tay lên xem đồng hồ:
- Quá giờ thật rồi, phải làm sao bây giờ? Hay là muộn một phút đền em một nụ hôn, không được thì mỗi giây đền một nụ hôn?
- Anh cứ mơ đi.
Trần Vũ bĩu môi:
Lâm Tuyền ngồi xuống bên cạnh cô, dựa vào mép giường, lấy một bên ta nghe cho vào tai, tiếng hát có vẻ quen thuộc:
- Ai hát thế?
- Trần Phi Lăng, đại minh tinh của Tĩnh Hải chúng ta đấy.
- Hả, cô ấy là người Tĩnh Hải à? Hôm nay anh còn nói chuyện với cô ấy.
- Xí, lại mơ rồi.
***
Họ Trần nhiều quá trời đất luôn.