Quan Thương

Chương 129: Tụ Họp Không Hẹn Trước





Phục vụ vừa mới dọn dẹp xong thì Trương Đào tới, không ngờ còn có cả Điền Lệ, Trần Vũ theo sau. Lâm Tuyền nhìn Trần Vũ hơi ngẩn ra, đã một thời gian rồi không gặp, đột nhiên lại xuất hiện, chút gì đó ẩn sâu trong linh hồn bị một ánh mắt mang theo chút thẹn thùng của cô khơi lên, Lâm Tuyền nhớ tới đôi mắt lần đầu tiên nhìn thấy qua kính xe bus cuối thu năm ngoái, không ngờ cảm giác ấy vẫn khắc sâu trong lòng như thế.
Tại sao cô ấy lại theo họ tới đây làm gì? Lâm Tuyền không thể không có suy nghĩ như thế, nếu Trần Vũ có bạn trai rồi, chẳng lý do gì cứ suốt ngày đi theo đám Trương Đào, Điền Lệ, chẳng lẽ mình nhầm …
- Anh không thấy lớp phụ đạo giết người thế nào, hai ba trăm con người nhét vào một gian phòng, quạt thì chạy lờ đờ như sắp chết, mà gió mát chẳng thấy đâu, chỉ thổi hơi nóng vào. Điền Lệ thiếu chút nữa bị ngất xỉu, bọn em chịu không nổi nên ra ngoài nghỉ, chỗ anh đúng là thoải mái thật đấy.
Trương Đào hoàn toàn không nhận ra vẻ thất thần của Lâm Tuyền, vừa kêu ca vừa cởi giày, lao thẳng vào thế giới mát lạnh nói oang oang, dẫm lên sàn nhà đá hoa sáng bóng vừa mới lau sạch sẽ, giang tay hưởng thụ hơi lạnh điều hoa một lúc, không thấy có động tính gì ở bên trong, đột nhiên nhảy dựng lên tra hỏi:
- Lão Đại, anh khai ra mau, anh dấu Lục Nhất Mạn ở đâu rồi?
- Hả, Lục Nhất Mạn sao lại ở chỗ tôi?
Lâm Tuyền tỉnh lại, Trần Vũ bị y nhìn chăm chăm đâm ra xấu hổ cúi đầu xuống, vẫn đứng nguyên ở ngoài cửa, cô mặc váy dài thêu hoa lớn màu đỏ, áo phông màu hồng ôm lấy eo nhỏ thon thon ẩn chứa sức sống thanh xuân mê người mê người. Lâm Tuyền cảm giác hơi thở mình hơi gấp, sức hấp dẫn của Trần Vũ lớn hơn bất kỳ lần nào trước đó.
Trần Vũ nghe Trương Đào hỏi hỏi kín đáo ngước mắt lên quan sát phản ứng của Lâm Tuyền.
Trương Đào sống cùng phòng với Lâm Tuyền 2 năm, hiểu thói quen của nhau phần nào, cười nham nhở nói:
- Lão Đại, anh không thi nghiên cứu sinh, không đi làm thêm, không về Tĩnh Hải, không phải ở lại đây cùng Lục Nhất Mạn dan díu thì còn ý đồ gì nữa? Gian phòng sạch sẽ thế này là do anh tự dọn dẹp chắc?
- Ở cửa chỉ có một đôi dép lê ...
Điền Lệ giải vây cho Lâm Tuyền:
- Không không, em ngây thơ quá đấy, Lão Đại trước giờ làm việc không bao giờ để lại sơ hở.
Trương Đào lắc lắc ngón tay, hồ nghi nhìn Lâm Tuyền, thấy y dửng dưng nhún vai, vẫn không chịu tin, liền gọi cho Lục Nhất Mạn:
- Tôi là Trương Đào, chúng tôi đang ở chỗ Lâm Tuyền, cô tới luôn nhé.
Nói xong câu đó Trương Đào cúp máy ngay, mặt nghênh nghênh đắc ý nhìn Lâm Tuyền, nhưng chẳng được bao lâu di động của hắn vang lên, là điện thoại của Lục Nhất Mạn:
- Này, Lâm Tuyền ở đâu, không nói địa chỉ thì tôi biết đến thế nào?
- Được, xem ra hai người thanh bạch thật.
Trương Đào lúc này mới chịu tin, đưa di động cho Lâm Tuyền:
- Anh cho cô ấy biết địa chỉ đi.
Từ sau sự kiện đụng xe đó, Lâm Tuyền và Lục Nhất Mạn không trở nên thân thiết hơn, song cũng không xa lạ như trước nữa, thi thoảng cũng gặp nhau ăn cơm, tham gia những việc liên quan trong khoa, cùng nhau trò chuyện.
Lục Nhất Mạn cũng dần dần hiểu con người của Lâm Tuyền, nhận ra hiện giữa cô và Lâm Tuyền chỉ có thể giữ trạng thái này, nếu như mình chủ động quá mức, không khéo Lâm Tuyền lại chạy biến mất đi nơi nào.
Lâm Tuyền nói địa chỉ cho Lục Nhất Mạn xong, co chân đá Trương Đào một phát:
- Bằng vào bản lĩnh thằng nhãi cậu mà đòi thăm dò được tôi à? Mau đi rửa chân đi, bao lâu rồi chưa rửa chân hả?
Lâm Tuyền không dám đối diện với Trần Vũ, chỉ sợ vô tình bị đôi mắt trong veo kia làm lún vào không thoát thân được, khi lấy đồ uống trong tủ lạnh ra đưa cho Trần Vũ, hai ngón tay chỉ khẽ chạm vào nhau, có cảm giác như bị điện giật.
“Kính coong” chuông cửa vang lên, Trương Đào sốt sắng định ra mở cửa thì bị Điền Lệ sách tai giữ lại.
Lục Nhất Mạn là thế, cô luôn xuất hiện với hình ảnh xinh đẹp nhất của mình, khuôn mặt trang điểm tinh tế cầu kỳ mà không mất đi vẻ tự nhiên, chiếc váy liền màu xanh nền nã, tất trắng, giày thể thao, vẻ đẹp hoàn toàn không thua kém gì Trần Vũ.
Nở nụ cười nhẹ nhàng với Lâm Tuyền, Lục Nhất Mạn co chân lên cởi giày thì nhìn thấy Trần Vũ, ánh mắt dừng trên người Trần Vũ một thoáng, chủ động đi tới:
- Bạn là Trần Vũ phải không? Bọn mình đã gặp nhau một lần.
- Mình cũng nhớ bạn là Lục Nhất Mạn, gọi mình là Tiểu Vũ được rồi, Điền Lệ hay gọi mình như thế.
Trần Vũ cười rất tự nhiên, nhưng có chút ý tứ chỉ hai cô gái với nhau là hiểu.
- Ồ mọi người đang đánh cờ đấy à? Ai đấu với ai thế?
Lục Nhất Mạn nhìn thấy bàn cờ vua trên bàn, thế trận khá cân bằng, nhìn ra được sức cờ của hai bên không tệ, cô rất mê cờ, hứng thù hỏi:
- Không phải đâu, Lão Đại của chúng tôi tự kỷ tay trái đánh với tay phải đấy.
Trương Đào nói xấu Lâm Tuyền:
- Cô không biết anh ấy năm thứ nhất chuyên xách bàn cờ đi lừa đảo, cả câu lạc bộ cờ vua, cờ vây đều bị anh ấy trấn lột sạch sẽ. Chừng nửa năm thì không ai dám đánh cờ với anh ấy nữa, anh ấy phải đánh một mình.
Lâm Tuyền đá Trương Đào một cái:
- Đừng nghe cậu ta ba hoa, tôi đánh cờ thư giãn đầu óc thôi.
- Đánh cờ mà để thư giãn đầu óc à?
Trần Vũ tỏ ra ngạc nhiên:
- Tôi cầm quân đen, giả vờ người tôi ghét cầm quân trắng, đánh thắng người mình ghét tất nhiên là thư giãn rồi.
Lục Nhất Mạn tới làm áp lực tâm lý của Lâm Tuyền giải tỏa rất nhiều, vẻ đẹp ngọt ngào quyến rũ của Lục Nhất Mạn phân tán sự chú ý của y.
Lục Nhất Mạn biết Lâm Tuyền nói ba hoa, nhìn bàn cờ là biết trận đấu quyết liệt thế nào, hứng thú nói:
- Vậy để em tiếp anh ván này nhé?
Lâm Tuyền còn chưa kịp trả lời thì Trương Đào xen vào:
- Không được, hai người đánh cờ thì chúng tôi ngồi nhìn à …
Bên ngoài nóng nực như vậy, trốn trong phòng điều hòa mát lạnh không còn ai muốn ra ngoài nữa, Trương Đào đánh bài với ba mỹ nữ, Lâm Tuyền ở bên làm phục vụ, nhớ tới đám Cố Lương Vũ, Diệp Kính Cường đều đang phơi nắng ngoài công trường thì áy náy lăm.
Lục Nhất Mạn chơi hai tiếng rồi có việc đi trước, luyến tiếc rời chung cư Thanh Niên, cơ hội được gặp Lâm Tuyền của cô vốn không nhiều, an ủi bản thân biết chỗ ở anh ấy rồi, sau này còn có cơ hội.
Trương Đào, Điền Lệ, Trần Vũ ở lại chơi tới tận tối, Lâm Tuyền gọi lễ tân mang thức ăn lên phòng. Trương Đào luôn miệng nói nơi này xa xỉ:
- Lão Đại, anh không tới chỗ bọn em thuê phòng mà xem, nhỏ như cái lồng chim, vừa nóng vừa bí, buổi tối căn bản không ngủ nổi, cũng không có tâm tình làm việc gì, chỗ của anh rộng như thế, tối nay em ở lại đây nhé.
- Cậu ở đây thì Điền Lệ làm sao?
- Treo một cái rèm lên, em và Điền Lệ ngủ bên trong, anh ngủ bên ngoài, nhớ đừng có nhìn trộm, đau mắt hột đấy.
Lâm Tuyền giọng nhạt nhẽo:
- Xem hai người biểu diễn chẳng bằng xem JAV.
- Ack, Lão Đại, người thật biểu diễn là hưởng thụ cấp chí tôn, xem JAV sao so được, á á á ....
Trương Đào bị Điền Lệ cấu cho la chói tai, không dám nói nữa.
Trần Vũ như lỗ tai bị cưỡng gian vậy, mặt xinh xảo như đồ sứ cao cấp tức thì đỏ dừ, làm trái tim non tơ của Lâm Tuyền không chịu nổi, buột miệng nói:
- Tôi quen với giám đốc nơi này, hiện trời nóng, mọi người thuê tạm một tháng, tôi bảo ông ấy tính rẻ cho, 1.000 đồng có trả nổi không?